Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 70 : Ác chú

Ngày đăng: 19:54 19/04/20


Ngụy Ninh cùng Ngụy Thời quay về thôn làng kia, bọn họ không đến nhà thôn trưởng mà tới trước nhà Trương Anh Phương. Bây giờ mới là tờ mờ sáng, Ngụy Thời cũng đã bận rộn cả một đêm cả hai đều mệt mỏi.



Bọn họ đi đến mảnh đất kia thấy bà Trương vẫn bị trói vứt trên mặt đất, gương mặt gầy gò của bà ta đè vào cỏ, mấy con sâu bò qua mặt bà ta, thậm chí Ngụy Ninh còn thấy có con sâu cắn miệng vết thương trên mặt bà ta. Nếu không phải cơ thể bà ta thỉnh thoảng còn hơi run lên Ngụy Ninh sẽ cho rằng bà ta đã không còn sống mà sớm chết rồi.



Ngụy Thời nhìn Ngụy Ninh, Ngụy Ninh cũng nhìn hắn, sau đó lắc đầu. Thằng nhóc này đến giờ đều ngại bẩn ngại mệt toàn đẩy việc cho người khác làm, anh bước qua đó cởi dây trói cho bà Trương, dây thừng trói cũng không chặt lắm, dùng sức một chút là cởi được, mấy thôn dân kia cũng không quá tuyệt tình.



Bà Trương vừa mở mắt đã hung hăng nhìn Ngụy Ninh, miệng lẩm bẩm như đang nói gì đó.



Ngụy Ninh biết bà ta lại đang mắng người. Bà Trương đúng là không đắc tội với người ta thì không chịu được, phỏng chừng tất cả người trong thôn đã gặp thì đều ghét bà ta. Anh là một người đàn ông nên không để tấm mấy câu mắng chửi này, sau khi cởi dây trói, phủi tay liền đứng dậy dịch sang một bên.



Ngụy Thời bước đến nhìn bà Trương đang đứng dậy: “Trương Anh Phương chết.”



Động tác của bà Trương cứng đờ, bàn tay run rẩy vuốt lại chiếc áo bị nhăn của mình, bà ta nhếch môi cười: “Chết tốt lắm, con bé kia không nghe lời, làm loạn với người ta bị lớn bụng còn cứng đầu không chịu khai ra gã ta. Chết tốt lắm, Trương gia không có đứa con gái không biết xấu hổ như vậy!”



Ngụy Thời nhìn bà ta nghĩ một đằng nói một nẻo, đôi mắt đục ngầu của bà ta xuất hiện chút chất lỏng.



“Cô ấy bị cưỡng bức mới mang thai, chỉ cần bà trả lời tôi vài câu, tôi sẽ thả hồn phách của cô ấy ra cho bà nhìn mặt.”



Bà Trương ngẩng đầu, mái tóc hoa râm rối bù, bà ta nhếch môi, chiếc áo trên người đã bị rách vài chỗ, cứ như vậy đứng đối diện với một người đàn ông trẻ tuổi mà không cảm thấy mất thể diện chút nào, dường như cuộc sống khổ cực khiến bà ta không còn quan tâm đến mấy chuyện này.



Bà ta nghe thấy lời Ngụy Thời, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống: “Ta đã sớm đoán được, ta đã sớm đoán được, con bé này để ý mặt mũi như vậy, đến cả mẹ ruột mà nó cũng không chịu nói, rốt cuộc là ai, tên súc sinh nào làm?”
Ngụy Thời ngủ thẳng đến chiều khi mặt trời xuống núi thì mới tỉnh, hai người không ra ngoài mà gọi đồ ăn về phòng.



Ăn cơm xong Ngụy Thời khóa cửa cẩn thận, mặt mày nghiêm trọng nói: “Anh Ninh, tôi phải bày trận, trận này nếu không làm tốt thì đêm nay cả hai chúng ta đều không qua khỏi.”



Hôm nay là 14 tháng 7, khi bọn họ ngồi xe rời khỏi Tiểu ĐộngThành đã thấy vài người ngồi bên đường đốt vàng mã, ô tô phóng qua  tạo gió thổi bay đám tro tàn, có chút tro tàn còn giống như đuổi theo xe không khỏi khiến người ta hoài nghi liệu có phải mình hoa mắt không. Đương nhiên Ngụy Ninh sẽ không như những người khác nghi ngờ mình hoa mắt, vì anh nhìn rõ có vài con quỷ cầm tiền giấy chạy theo xe.



Ngày 14 tháng 7 âm khí rất nặng nên Ngụy Ninh có thể nhìn thấy quỷ.



Đầu tiên Ngụy Thời cắt tiết một con gà lấy máu, vẽ một vòng tròn; sau đó hắn dán bùa trong phòng, từng lá bùa trấn quỷ dán trên cửa sổ, trên bàn, ở chân giường, gỡ hết gương và mấy đồ vật có thể phản chiếu trong phòng xuống.



Ngụy Ninh an vị trong cái vòng kia, trước sau trái phải không đốt nến trắng.



Cuối cùng Ngụy Thời lấy ra một thanh kiếm gỗ đào ba tấc, cẩn thận đổ máu gà lên. Tám phương vị: chính Nam, chính Bắc, chính Đông, chính Tây, Đông Bắc, Đông Nam, Tây Nam, Tây Bắc đều được đặt một bát gạo. Cuối cùng cắm kiếm gỗ vào trong bát  để mũi kiếm hướng lên trên.



Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ Ngụy Thời cũng đi vào trong cái vòng ngồi cạnh Ngụy Ninh.



Thời gian trôi qua, trời càng lúc càng tối, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa bộp bộp.



Trong lòng Ngụy Ninh căng thẳng, tới rồi.