Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 73 : Khu nhà xưởng bỏ hoang

Ngày đăng: 19:54 19/04/20


Tay Ngụy Ninh run run nhìn “Ngụy Tích” tự lập ra kế hoạch, muốn nói gì đó mà lại không biết bắt đầu từ đâu, dù sao cậu cũng có ý tốt, cậu muốn giúp anh, tiếc là kiểu giúp đỡ này anh không tiếp thu nổi.



Giờ Ngụy Ninh một lòng một dạ muốn quay về cuộc sống trước kia, không phải mở mắt là thấy quỷ nhắm mắt cũng thấy quỷ khiến anh sợ muốn ngất nữa, lúc nào cũng lo lắng có phải mình sẽ bị ác quỷ kéo đi hay không, sợ rẳng ngày hôm sau không thấy được ánh mặt trời.



Nhưng “Ngụy Tích” đột nhiên lại mở “giao dịch quỷ”, chuyện này dù thế nào Ngụy Ninh cũng không tiếp thu nổi, nghĩ đến chuyện từ nay về sau thường xuyên phải thấy ma quỷ ra ra vào vào Ngụy Ninh không chịu nổi. Anh nhìn Ngụy Tích rồi lại nhìn vào màn hình tối đen kia: “Chuyện này cậu đã làm bao lâu rồi?”



“Ngụy Tích” nhận ra Ngụy Ninh mất hứng, vẻ mặt không được tự nhiên: “Trước lúc anh đi Tiểu Động Thành đã lập web rồi, nhưng nhận việc thì vừa rồi mới làm thôi. Anh không thích em làm vậy sao? Vì sao?”.



“Ngụy Tích” không hiểu rốt cuộc vì sao Ngụy Ninh lại không vui, không rõ cậu đã làm sai chuyện gì. “Vốn em định trực tiếp dùng phép thuật biến ra tiền, nhưng anh không cho em ăn trộm gà, em nghĩ anh cũng sẽ không cho em trộm mấy cái khác em mới nghĩ ra cách này.”



Giọng nói “Ngụy Tích” lộ ra chút tủi thân, dường như còn có chút thương tâm.



Ngụy Ninh nhất thời cảm thấy mình đã quá đáng, không nên nói chuyện lớn tiếng với con quỷ này. Anh chỉ cần áp chế bực bội trong lòng, hạ giọng xuống, nhẹ nhàng khuyên bảo con quỷ này không cần giúp anh: “Chúng ta không cần làm cái này, giao tiếp nhiều với quỷ sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Công việc của anh vẫn tốt lắm, không cần cậu phải phiền lòng đâu, nghe lời anh, đừng làm chuyện này nữa được không? Được không?”



Ngụy Ninh nhìn “Ngụy Tích”, cứ nhìn không dời, “Ngụy Tích” thì vẫn nhìn màn hình máy tính không nói gì.



Ngụy Ninh không có cách nào, anh không thể nói thẳng với con quỷ trước mắt này là anh sợ quỷ, sợ muốn chết! Đời này không muốn gặp lại quỷ nữa! Nhưng nếu nói như vậy khẳng định con quỷ này sẽ nghĩ đông nghĩ tây, Ngụy Ninh gãi đầu, cảm thấy bản thân bị sa trong bùn lầy không sao thoát ra được.



Một lúc lâu sau “Ngụy Tích” mới quay đầu lại: “A Ninh sợ quỷ phải không? Do em không suy xét chu đáo rồi, vậy làm xong vụ này chúng ta không làm nữa.”



Ngụy Ninh nghe cậu nói thế miệng giật giật: “Vụ này cũng đừng làm.”



Nữ quỷ hồi nãy bước vào phòng vừa nhìn là biết bị giết, nữ quỷ như vậy chắc chắn oán khí rất nặng, máu chảy lênh láng thế, nghĩ đến đã thấy lạnh gáy, dính vào chuyện này chắc chắn không có kết cục tốt.



“Ngụy Tích” lắc đầu: “Không được, em đã đồng ý rồi, lời hứa với quỷ nhất định phải hoàn thành.”


“Ngụy Tích” cũng có chút kinh ngạc, nữ quỷ kia không nói với cậu điều này.



Trong không khí tràn ngập mùi hôi thối khiến Ngụy Ninh xoay người chạy ra khỏi đó hơn mười thước mới dừng lại, sắc mặt trắng bệch, gào lên với “Ngụy Tích”: “Nữ quỷ kia đâu? Sao cô ta không nghĩ cách gọi người tới, đệt, cơ thể vẫn ở đây chứng tỏ cô ta mới chết vài ngày, anh còn tưởng chuyện này xảy ra lâu rồi. Giờ thì hay, chúng ta trở thành nhân chứng…”



Ngụy Ninh cảm thấy vận xui của mình vẫn chưa dứt, chuyện lần trước chưa xong lần này lại một vụ báo án nữa.



May mà bây giờ là mùa hè, trời tối muộn, lúc này vẫn còn ánh mặt trời, ánh nắng vẫn chưa tan hết. Tuy rằng đây là nơi hoang dã, có cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi tới khiến lòng người lạnh lẽo, nhưng dù sao cũng trải qua nhiều chuyện như vậy, đối với cảnh tượng trước mắt ngoại trừ nghĩ đến việc lại phải tiếp xúc với cảnh sát trong lòng có chút bực ra thì không còn gì nữa.



“Ngụy Tích” chân không chạm đất đứng cạnh anh, quơ tay vào trong không trung. Một con quạ đen còn đang kêu “kẹc kẹc” trên nóc nhà lập tức bay tới tay “Ngụy Tích”. Cậu cầm con quạ trong lòng bàn tay, siết nhẹ một cái con quạ kia lập tức gãy cổ, từng giọt máu chảy tích tích xuống cỏ, còn chưa thấm xuống đất tay phải “Ngụy Tích” đã làm một thủ thế kì quái.



Ngụy Ninh nhìn động tác lạnh lùng của “Ngụy Tích”, không hiểu cậu định làm gì.



Chờ máu chảy hết, “Ngụy Tích” vứt con quạ đi, sau đó có một luồng khí đen từ dưới đất chui lên, biến thành một người đàn ông bảy, tám mươi tuổi. Ông ta có vẻ ngoài coi như anh tuấn, nhưng khuôn mặt dại ra, dường như không biết vì sao mình bị gọi lên đây. Ngụy Ninh nhìn dáng vẻ của ông ta, thì ra “Ngụy Tích” cũng phải triệu hồn sao? Anh còn tưởng nếu như “Ngụy Tích” muốn tìm quỷ hồn khác thì cứ vậy đến tìm… xem ra anh nghĩ đơn giản quá rồi.



“Ngụy Tích” nói chuyện với con quỷ kia vài câu thì phất phất tay để con quỷ kia rời đi.



Ngụy Ninh nhịn không được tò mò hỏi: “Quạ đen cũng triệu hồn được sao? Cậu nói gì với ông ta vậy? Ông ta thấy quá trình giết người sao?”



“Ngụy Tích” lắc đầu: “Quạ đen có thể thông hai giới âm dương, dùng máu của nó có thể gọi quỷ hồn từ âm giới ra, em trực tiếp đi tìm cũng được nhưng dùng cách này đơn giản hơn một chút, không cần tốn pháp lực, quỷ hồn này có chút vấn đề, ông ta không biết gì cả, đến lai lịch của mình cũng không biết.



Ngụy Ninh thất vọng khi nghe đáp án, anh nghĩ: “Vẫn nên báo cảnh sát trước, thật ra chúng ta chỉ cần xem ai gọi nữ quỷ tới đây là phá được vụ án này, một cô gái sao có thể tự mình chạy đến chỗ này, nhất định có người gọi cô ta tới, nhưng là một người cô ta vô cùng tin tưởng, chuyện này giao cho cảnh sát làm đi.”



“Ngụy Tích” cũng đồng ý với ý kiến của anh, hai người tạm thời rời khỏi chỗ này.



Ra ngoài, Ngụy Ninh vẫn suy nghĩ về chuyện này, cuối cùng dùng điện thoại công công để báo cảnh sát.