Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 76 : Ôn tồn

Ngày đăng: 19:54 19/04/20


Ngô Mỹ Phương đi rồi Ngụy Ninh vẫn ngồi đó một lúc.



Anh có chút thẫn thờ, không ngừng hồi tưởng lại quá khứ, đối diện là chiếc ghế trống không, dường như cô gái đã rời đi kia vẫn đứng đó, mỉm cười ngay trước mắt anh. Khi Ngụy Ninh đang ở đó nhớ lại mối tình đã xa anh không chú ý đến vị trí bên cạnh mình có một chàng trai vẫn chăm chú nhìn anh không rời.



Xung quanh người đến người đi, nhân viên phục vụ tới tới lui lui nhưng chẳng có ai ngồi vào chỗ đó, cứ như mọi người đương nhiên coi chỗ đó như có người ngồi.



Ánh mắt “Ngụy Tích” sâu thẳm nhìn Ngụy Ninh như không nhìn, gần trong gang tấc dường như bước một bước là chạm tới nhưng lại cách nhau sống chết âm dương. “Ngụy Tích” chầm chậm duỗi tay về phía Ngụy Ninh, chỉ cần cậu dùng một chút pháp lực  thì người mà cậu ngày đêm mong nhớ này sẽ thuộc về cậu.



Hoàn toàn thuộc về cậu.



Điều này đúng là hấp dẫn thiêu đốt tâm trí khiến cậu có cảm giác hít thở không thông, giống như lại bị mấy bóng dáng xám trắng kia dìm xuống nước, không ngừng lặp lại đến khi quen với  mùi của chết chóc … cậu đã thoát khỏi nhưng cứ như bản thân vẫn ở đó.



Nhưng rốt cuộc vẫn không ra tay nổi, “Ngụy Tích” thở dài.



Người ở trước mắt đã nhát gan lại yếu lòng, sao cậu có thể để người ấy cũng phải chịu cảm giác tăm tối và cô độc sau khi chết. Ánh mặt trời chiếu trên người anh ấm áp là thế, trần thế ồn ào náo động cũng tràn ngập sức sống, đây là khát vọng mà cậu đặt lên người anh, làm sao cậu bỏ cho được, sao có thể cướp đi sinh mệnh của anh.



Lúc này một nhân viên phục vụ đi tới, cậu ta không hề cảnh giác mà đi xuyên qua người “Ngụy Tích”. Ngón tay “Ngụy Tích” búng nhẹ một cái ruột của nhân viên kia bị kéo ra ngoài, cậu ta vẫn không biết. “Ngụy Tích” mặt không biến sắc tiếp tục kéo ruột cậu ta ra, máu không ngừng chảy mà cậu ta vẫn cứ vậy đi về phía trước, chỉ liếc mắt một cái rồi thu hồi đường nhìn, lại quay về nhìn Ngụy Ninh.



Đây là ác quỷ, ác quỷ, là một mặt khác mà “Ngụy Tích” chưa bao giờ lộ ra trước mặt Ngụy Ninh.



Bỗng nhiên “Ngụy Tích” nghe được một âm thanh, cậu quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Ngụy Ninh, anh gọi một tiếng “A Tích”. Anh vốn không hề nhìn được cậu, nhưng sau khi gặp lại bạn gái cũ lại gọi tên cậu, “Ngụy Tích” búng tay một cái tình trạng thê thảm của cậu nhân viên kia quay về như ban đầu, cậu ta cúi đầu tươi cười nói chuyện với một khách quen.



Chớp mắt một cái “Ngụy Tích” đã ngồi xuống đối diện Ngụy Ninh.



Vừa rồi Ngụy Ninh theo bản năng gọi tên “Ngụy Tích”, còn lý do vì sao lại nghĩ đến cậu Ngụy Ninh không muốn tìm hiểu. Gương mặt “Ngụy Tích” cứ như vậy xuất hiện trong đầu anh, như cơn ác mộng tránh không được, nhưng qua thời gian thì cơn ác mộng này dần trở nên bình yên.



Thật ra “bình yên” này cũng chỉ là ảo giác của anh, giấc mộng này từ đầu đến cuối đều đáng sợ, tràn ngập quỷ hồn dữ tợn và xác chết. Nhưng có lẽ do gương mặt kia thật sự quá dễ nhìn, nụ cười trên gương mặt ấy cũng ôn hòa, cứ thế làm phai mờ đi những hình ảnh đáng sợ kia.



Ngụy Ninh ngẩng đầu liếc mắt nhìn xung quanh, trời sắp tối, anh phải quay về.



Đinh Mậu Thụ nhìn vợ sắp cưới của mình bằng ánh mắt kỳ quái, từ khi gặp người đàn ông kia cô ấy vẫn có vẻ bồn chồn, nói chuyện với cô thì câu được câu mất, Đinh Mậu Thụ có chút lo lắng: “Mỹ Phương, em không sao chứ?”



Ngô Mỹ Phương miễn cưỡng cười: “Không sao, chúng ta mau quay về đi, gia đình hai bên đang chờ chúng ta.”



Tuy cô coi những lời Ngụy Ninh nói là nói dối, là những lời vo căn cứ nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng. Cô tự cho rằng mình hiểu Ngụy Ninh, hai người quen nhau ba năm, yêu nhau hai năm, Ngụy Ninh là người thế nào, tính cách ra sao cô biết rất rõ. Anh tuyệt đối không dùng cách này để phá hoại hôn sự của cô, để cứu vãn tình cảm của hai người, nhưng mặt khác anh nói những câu ấy không hề có căn cứ.



Quan trọng nhất là, Ngô Mỹ Phương cũng biết vụ án này, cô chưa nói với Ngụy Ninh là năm một tuổi cô cũng sống ở khu nhà máy hóa chất phía Đông kia. Nghĩ vậy Ngô Mỹ Phương nhịn không được mà liếc nhìn chồng sắp cưới của mình, đúng lúc hắn ta cũng quay đầu qua, ánh mắt hai người giao nhau.



Đinh Mậu Thụ nắm bả vai nàng, nhẹ nhàng nói: “Em không thoải mái sao? Nếu không anh đưa em về trước, anh sẽ giải thích với gia đình hai bên.”



Ngô Mỹ Phương nhìn vẻ mặt lo lắng của anh lập tức thả lỏng hơn, cô lắc đầu, cảm thấy bản thân đã nghĩ vớ vẩn. Người trước mắt cô sao có thể là tên hung thủ tàn nhẫn đó được, gia đình hai bên đều làm việc ở khu nhà máy phía Đông, sau đó nhà máy chuyển đi, nhà Ngô Mỹ Phương ở lại còn gia đình Đinh Mậu Thụ thì chuyển sang tỉnh khác, mãi một năm trước mời về.



Hai người gặp lại nhau, lúc ấy Đinh Mậu Thụ theo đuổi Ngô Mỹ Phương rất tích cực, ban đầu Ngô Mỹ Phương từ chối nhưng xét các mặt thì Đinh Mậu Thụ không tồi, gia đình hai bên lại hiểu rõ nhau, đều vui khi thấy quan hệ của họ tiến triển; dưới sự tấn công đồng thời tác động đến cha mẹ, Ngô Mỹ Phương kiên trì nửa năm thì cũng dao động.




Ngụy Ninh nghe xong không hiểu sao lại thấy vui vẻ, con quỷ trước mặt anh rõ ràng thực lực mạnh, rõ ràng thông minh tuyệt đỉnh, một số lúc lại khiến anh không thể hiểu nổi, Ngụy Ninh bất đắc dĩ nói: “Anh sợ nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn từng người bị giết.”



Anh nhìn vẻ mặt không biết phải làm sao của “Ngụy Tích”, nói: “Cậu tránh ra trước đã.”



“Ngụy Tích” nghe lời buông anh ra, Ngụy Ninh đứng dậy lấy điện thoại trên bàn gọi cho Phương Chí, may mà Phương Chí là người từng học qua pháp thuật chứ nếu nói với người khác không chừng anh bị coi là bệnh nhân tâm thần trốn trại.



Không bao lâu thì Phương Chí bắt máy, Ngụy Ninh mang chuyện Thất Sát Cục nói cho hắn ta. Chỉ nghe kể thôi mà Phương Chí nghe xong cũng nổi giận chửi một câu, sau đó nói cảm ơn. Ngụy Ninh hỏi hắn điều tra vụ án đến đâu rồi, Phương Chí nói đúng là Đinh Mậu Thụ có điểm đáng nghi, hắn ta là đồng nghiệp của Chu Mai, nhưng lúc vụ án xảy ra lại ở bên ngoài, chi tiết này không đủ chứng minh điều gì nên vẫn tiếp tục theo dõi. Giờ Ngụy Ninh báo thêm tin tức, chắc là phải tăng thêm người canh giữ ở khu nhà xưởng bỏ hoang kia.



Ngụy Ninh vừa đặt di động xuống liền thấy ánh mắt sâu thẳm của “Ngụy Tích” vẫn luôn dõi theo anh, nhìn chăm chú khiến anh lạnh sống lưng. Lúc này anh mới phát hiện tư thế của hai người hơi gần nhau quá, anh nửa nằm trên ghế còn “Ngụy Tích” thì ở dưới người anh.



Không đợi anh nói gì “Ngụy Tích” đã hành động.



Một luồng khí lạnh bò lên cổ tay Ngụy Ninh, kéo hai tay anh lên đỉnh đầu, trói lại; Ngụy Ninh không giãy dụa được, anh trừng mắt nhìn “Ngụy Tích”. Lúc anh muốn chửi ầm lên thì “Ngụy Tích” đã dựa vào người anh, chặn môi anh lại.



Một đôi môi lạnh lẽo ma sát trên môi Ngụy Ninh, dán chặt lại còn muốn luồn vào trong, Ngụy Ninh cắn chặt răng mặc kệ “Ngụy Tích” có khiêu khích thế nào cũng không mở miệng. “Ngụy Tích” không miễn cưỡng chỉ tiếp tục cắn mút môi Ngụy Ninh, Ngụy Ninh phát ra âm thanh mơ hồ không rõ, đó là anh chửi thầm trong miệng.



“Ngụy Tích” cởi áo sơ mi đã nửa hở nửa kín trên người Ngụy Ninh ra, dường như tay cậu lại hóa thành sương mù, vuốt ve trên người anh, vuốt ở ngực và thắt lưng mẫn cảm của anh. Cậu không ngừng chơi đùa, vỗ về, ve vuốt, Ngụy Ninh không tự chủ được mà run rẩy.  Cơ thể đã lâu không giải phóng căn bản không chịu nổi, rất nhanh, nửa người dưới có phản ứng.



Cảm nhận được phản ứng của anh, “Ngụy Tích” cười khẽ, Ngụy Ninh lại trừng cậu, cười con khỉ, không phải vì cậu ở đây nên anh mới nghẹn lâu như vậy sau. “Ngụy Tích” ngẩng đầu, dưới ánh mắt giận dữ của Ngụy Ninh mà hôn anh.



Ngụy Ninh nhắm mắt lại theo bản năng, một nụ hôn lành lạnh chạm vào mí mắt.



Anh muốn mở miệng, muốn ngăn cảnh chuyện này, nhưng vừa hé miệng ra thì một luồng khí lạnh đã nhân cơ hội luồn vào, vội vàng dây dưa. Nước miếng chảy xuống cằm, Ngụy Ninh thở không nổi, chỉ có thể phát ra tiếng kêu rì rầm, vừa là kháng nghị vừa là thở dốc.



Tay “Ngụy Tích” vuốt ve toàn bộ cơ thể anh, khiêu khích chỗ mẫn cảm của anh, chà xát thoáng qua trên đũng quần anh, gãi không đúng chỗ ngứa thà đừng chạm vào còn hơn. Ngụy Ninh thở dốc, chỗ kia đứng lên chạm vào quần, có chút đau, lại có chút thích, vừa đau đớn vừa sung sướng chính là như thế này.



Ngón tay lành lạnh kia không nhanh không chậm phủ lên chỗ kia của anh, cứ như vậy nắm trọn, vô số sương mù xám trắng như như tơ như lũ xuyên qua quần anh, chạm vào da anh, Ngụy Ninh rùng mình một cái, lạnh lẽo như vậy mà anh lại có thể đạt được khoái cảm lớn nhất từ trong sự lạnh lẽo này.



Dưới chuyển động của đám sương mù, Ngụy Ninh nhịn không được uốn éo thắt lưng, đám sương mù như rắn quấn quanh thân dưới anh, triền miên ở chỗ đó, thậm chí còn muốn muốn đâm xuyên vào lỗ nhỏ trên đó; cảm giác được điều này Ngụy Ninh hút một ngụm khí lạnh.



Thắt lưng anh không tự chủ được mà mềm nhũn, Ngụy Ninh cởi thắt lưng của anh, kéo khóa quần anh, bàn tay cậu mò vào vuốt ve đùi trong của anh. Mà đám sương mù kia thì chui vào mông anh, không ngừng thăm dò khiêu khích ở lối vào.



Ngụy Ninh trừng “Ngụy Tích”, miệng rì rầm.



“Ngụy Tích” vừa rời khỏi miệng anh là Ngụy Ninh thở hổn hển, trong mắt còn mang chút ướt át, anh muốn mắng chửi “Ngụy Tích” nhưng hữu khí vô lực.



“Cậu…” còn chưa dứt câu đã lại bị “Ngụy Tích” chặn lại.



Ngụy Ninh giận đến mức mắt tóe lửa, rồi lại bị khoái cảm do tình dục truyền đến dập tắt.



Anh vốn muốn nói là: Mẹ kiếp muốn làm thì làm đi, đừng có dây dưa dông dài trêu chọc người khác!