Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 79 : Thầy trò

Ngày đăng: 19:54 19/04/20


Thanh kiếm gỗ đào trong tay Từ lão tam vốn là hàng tốt, chém vào quỷ hồn thì tất cả đều bị tiêu diệt, ông có thể làm như vậy cũng không phải chưa làm thế bao giờ, nhưng mà lúc này khi ông giơ thanh kiếm lên mắt lại thấy trong đám quỷ hồn có một bóng dáng quen thuộc, nhất thời Từ lão tam há miệng thì thầm một câu: “Chu Nhị…”



Đó là một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn nhưng gương mặt dại ra, nếu Ngụy Ninh nhìn nhất định sẽ chỉ vào quỷ hồn kia mà nói đây không phải chính là quỷ hồn lần trước “Ngụy Tích” dùng máu quạ đen gọi ra ở khu nhà xưởng bỏ hoang sao, không ngờ đây chính là nhị đồ đệ của Từ lão tam.



Từ lão tam không giơ kiếm lên nổi, ông bị đám quỷ hồn đẩy lui về phía sau.



Từ lão tam không dám mạnh tay sợ không cẩn thận làm Chu Nhị bị thương, chỉ có thể dùng kiếm gỗ đào từng chút từng chút chém vào mấy tên quỷ hồn cạnh mình, kiếm phong quét đến đám quỷ hồn biến thành một luồng khí đen, khí đen tản ra, chẳng mấy chốc khu nhà xưởng đã tràn ngập khí đen.



Mặc dù ông cố gắng chống đỡ nhưng thật rõ ràng là đám quỷ hồn kia không sợ chết mà cứ lao về phía trước như thiếu thân, ông trái đỡ phải đỡ, dần dần cũng rơi vào thế yếu.



Xác ve sầu vốn phát ra ánh sáng đỏ nhưng dưới sự vây hãn của quỷ hồn cũng bắt đầu yếu đi.



Đám quỷ hồn vươn tay liều mạng vươn về phía Từ lão tam, dường như muốn chạm vào người Từ lão tam. Ông đuối sức hét lớn một tiếng, đám quỷ hồn kia hơi dừng lại một chút nhưng ngay sau đó lại bắt đầu tiến về phía ông.



Âm khí quá nhiều khiến trên mặt đất, trên tường, trên nóc nhà đều trở nên ướt sũng, chạm vào đều là nước lạnh như băng. Nước nhỏ tí tách, trong phòng mà tiếng nước như tiếng mưa, còn có trăm quỷ hồn gào thét trong im lặng nữa.



Thanh kiếm gỗ đào trong tay Từ lão tam run rẩy chỉ vào Chu Nhị.



Nếu ông còn như vậy sớm muộn gì đám quỷ hồn cũng xông lên xé ông thành trăm mảnh, nhưng trước mắt là nhị đồ đệ mà ông tìm kiếm đã hai mươi mấy năm, nếu ông tự tay khiến hắn hồn phi phách tán thì dù bước qua cửa này ông cũng sống không bằng chết.



Từ lão tam cắn răng một cái, kiếm vung lên, ba quỷ hồn trước mắt biến thành khí đen, ba luồng khí đen bám vào mặt đất, lớp sương mù màu đen trên tường dung nhập vào ba luồng khí đen kia khiến chúng trở nên dày đặc.


Đột nhiên “Ngụy Tích” giữ chặt Ngụy Ninh, không nói hai lời trực tiếp kéo anh ra xa, cách đến hơn ba bước.



Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng Ngụy Ninh lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã xuống đất, anh giật khỏi tay “Ngụy Tích”, lớn tiếng nói: “Cậu làm gì vậy?”



Chẳng lẽ chuyện này mà cũng ghen? Ngụy Ninh đen mặt, anh sớm không còn ý gì với Ngô Mỹ Phương nữa. Mà Từ lão tam ở bên cạnh sắc mặt đột nhiên biến đổi, ngón tay bấm niệm thần chú, Chu Nhị vẫn đứng cạnh ông đã chui vào trong chiếc túi vàng ông mang theo.



Lúc này Ngô Mỹ Phương vẫn không nói gì, khóc vài tiếng liền yên tĩnh, hai tay chống đất đứng dậy.



Ngụy Ninh vừa thấy liền nhận ra không bình thường vì căn bản Ngô Mỹ Phương không phải đang khóc mà là đang cười, còn cười đến vui vẻ, thấy răng không thấy mắt, dưới tình huống này mà còn cười như vậy khiến người ta thấy mà rét run, Ngụy Ninh biết lại có quỷ rồi.



Từ lão tam cầm kiếm gỗ đào trong tay chỉ vào Ngô Mỹ Phương: “Đinh Mậu Thụ, mi còn chấp mê bất ngộ? Cho dù bám vào thân xác khác thì mi có thể làm gì?”



“Ngô Mỹ Phương” nở nụ cười, cẩn thận vén tóc sang một bên: “Tôi không định làm gì cả, chỉ muốn giao dịch với mấy người.”



Từ lão tam vểnh râu mép, nhìn “Đinh Mậu Thụ” từ trên xuống dưới: “Ha, chúng ta với quỷ thì có gì mà giao dịch?”



“Ngô Mỹ Phương” không nói gì mà cứng nhắc kéo chân về phía Đinh Mậu Lâm, sau đó vì cơ thể không linh hoạt nên chỉ có thể quỳ xuống cạnh Đinh Mậu Lâm, nắm tay Đinh Mậu Lâm, kiểm tra cơ thể hắn một chút.



Kế tiếp, “Ngô Mỹ Phương” nhìn Từ lão tam, rồi dừng lại trên người Ngụy Ninh.



“Chẳng lẽ mấy người không muốn biết làm sao cứu Ngô Mỹ Phương sao? Cho dù lần này thoát chết cô ta cũng không sống được bao lâu nữa.”