Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt
Chương 100 :
Ngày đăng: 09:56 18/04/20
Tiêu Hòa cầm lấy ngọc bội, tinh tế cảm nhận cảm giác kỳ diệu ngọc bội truyền đến.
A Phúc cũng tò mò vươn đầu nhìn. Tảng đá vỡ như vậy thì có gì đẹp chứ? Ăn không được mà chơi cũng chẳng xong. A Phúc nhanh chóng mất đi hứng thú với khối ngọc bội này.
Trong khối ngọc này chắc chắn có gì đó. Tiêu Hòa có thể khẳng định. Sau hai phút bàn tay của hắn tiếp xúc với ngọc bội, hắn đã có thể thấy rõ hình dáng của vật thể vẩn đục trong khối ngọc kia, hình tròn, màu đỏ thẫm.
Viêm Chuyên từ phía sau đi tới cầm ngọc bội lên tùy tiện nhìn nhìn, lại ném trở về cho Tiêu Hòa.
Tốc độ nhanh đến mức làm cho nhân viên cửa hàng muốn ngăn cũng không kịp.
“Vị tiên sinh này, xin ngài đừng…”
Muốn mua? Chẳng phải hết tiền sao?
Tiêu Hòa không trả lời Viêm Chuyên mà thở dài, vẻ mặt tiếc hận nói: “Thật là đáng tiếc.”
Lông mày gã nhân viên không thể ức chế mà giật giật.
“Chàng trai này cũng có nghiên cứu về ngọc thạch?” Lão giả đột nhiên bắt chuyện với Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa mỉm cười đáp lễ, “Không quá am hiểu, chỉ là nghịch chơi mà thôi.”
“Cậu vừa mới nói đáng tiếc, là chỉ?” Lão tiên sinh nhìn về phía ngọc bội trong tay Tiêu Hòa. Ông không có hảo cảm cũng không có ác cảm đối với Tiêu Hòa, chỉ là làm người trong nghề mà nói, ông cũng không muốn thấy có người lấy giá cao đi mua một khối ngọc nát vụn ngay trước mặt mình.
“Hừ, một tên lái taxi thì biết cái quái gì về ngọc với nghiếc.” Quý phu nhân ở bên cạnh thấp giọng châm chọc.
Tiêu Hòa làm bộ không nghe thấy, giải thích với lão giả: “Tôi nói đáng tiếc, là chỉ khối ngọc này ngoại trừ kỹ thuật chạm trổ có thể miễn cưỡng vừa mắt ra, cho dù nó thật sự là cổ ngọc Tống Triều cũng chỉ đáng giá công điêu khắc, chỉ tiếc nó lại có vết nứt. Cái này bất luận là sưu tầm hay đeo cũng đều không thích hợp.”
Lão giả nghe được gật đầu liên tục. Đừng nhìn người ta lái taxi, kiến thức cũng chẳng phải là hạng tay mơ, kết quả phân tích gần như giống hệt ông.
“Có điều nếu giá cả phù hợp, tôi vẫn là tính toán mua về.”
Nhân viên cửa hàng vốn đã vô cùng thất vọng, ánh mắt chợt sáng lên, có cửa rồi.
“A? Nhưng mà vừa rồi cậu nói khối ngọc bội này không thích hợp để sưu tầm.” Lão giả khó hiểu.
Tiêu Hòa chớp đúng thời cơ, có chút ngượng ngùng cười cười, “Cha tôi không hiểu về mấy thứ này, nhưng cũng rất thích đồ cổ. Tôi lại không có nhiều tiền cho lắm, nếu giá cả khối ngọc bội này thích hợp, tôi tính toán mua về để cho ông cụ có cái đề tài tán gẫu với mấy người bạn già mà thôi.”
Vẻ mặt Viêm Chuyên bất động, chỉ là cảm thấy lợi có chút ngứa.
Lão giả hiểu ra, ngoài miệng chưa nói cái gì, trong lòng lại nổi lên hảo cảm với người thanh niên tướng mạo thông minh lanh lợi này. Người khi về già ai lại không hy vọng con cái hiếu thuận?
“Được được, vậy cậu hỏi thử xem khối ngọc này bán thế nào, nếu vượt quá năm nghìn thì đừng có mua.”
Một câu khiến nhân viên cửa hàng thiếu chút nữa muốn giết người. Nói là vượt quá năm nghìn đừng có mua, vậy ông còn bảo anh ta hỏi giá làm cái gì?
Tiêu Hòa mỉm cười, thuận nước đẩy thuyền hỏi nhân viên: “Xin hỏi, khối ngọc bội này bán như thế nào?”
Nhân viên cửa hàng không tự chủ được nhìn về phía chưởng quầy cách đó không xa.
Chưởng quầy từ lúc đi ra tới giờ thấy nhân viên trông tiệm vẫn phát huy rất khá nên không cần lại đây, nhưng hắn luôn luôn phân tâm lưu ý bên này, thấy nhân viên cửa hàng dùng ánh mắt hỏi hắn nên lo liệu thế nào, nghĩ nghĩ, giơ một bàn tay lên.
“Giá cả chúng tôi mua vào cũng không chỉ năm nghìn.” Nhân viên cửa hàng cười khổ với Tiêu Hòa, “Đây chính là cổ ngọc thời Tống hàng thật giá thật, chỉ riêng niên đại cũng đã vượt qua cái giá này rồi.”
Tiêu Hòa nhún nhún vai, “Tôi không học khảo cổ, cũng chẳng am hiểu cổ vật cho lắm. Cậu nói là cổ ngọc thời Tống, nhưng ai mà biết là thật hay giả. Nếu là thật, tôi không tin cửa hàng các cậu dám lấy ra bán như vậy. Chúng ta là người quang minh chính đại không nói tiếng lóng, năm nghìn tệ, cậu xem nếu bán được thì tôi mua, nếu không bán được thì thôi.”
“Người anh em, có thể cho tôi xem sao?” Vừa nói ông ta vừa lôi cặp kính từ trong túi ra.
Nhân viên cửa hàng nhanh chóng lấy tất cả công cụ quan sát từ dưới mặt quầy, chỉ chờ Tiêu Hòa mang miếng ngọc lại đây.
Khuôn mặt Tiêu Hòa hợp thời lộ ra một tia do dự, Viêm Chuyên im lặng đi đến bên cạnh hắn. Dáng người cao lớn cùng sự lãnh khốc và dã tính bao trùm khắp toàn thân y mang đến áp lực tương đối lớn cho người xung quanh. A Phúc cũng cảm giác được có chuyện bất thường, khẩn trương dán lấy Tiêu Hòa không rời.
“Tôi thấy cứ để anh bạn trẻ này cầm cho chúng ta xem đi.” Lão giả nhận thấy được sự lo lắng của khó xử của Tiêu Hòa, đưa ra một đề nghị tương đối an toàn.
Tiêu Hòa gật gật đầu, dựng thẳng viên ngọc màu đỏ thẫm lên.
“A!” Lần này người sợ hãi kêu thành tiếng lại là lão tiên sinh.
Vừa rồi lúc viên ngọc được đặt nằm trong lòng bàn tay thì còn chưa chú ý, đợi tới khi Tiêu Hòa dựng thẳng nó lên, những đường vân đỏ thẫm nằm rải rác khắp toàn bộ miếng ngọc lại trở nên vô cùng rõ ràng khi có ánh sáng rọi vào.
Lão tiên sinh đương nhiên không phải kêu lên sợ hãi bởi vì có thể thấy rõ đường vân, ông là nhìn thấy những đường vân vốn tưởng rằng hỗn độn kia không ngờ lại là một dãy núi hiểm trở khí thế hào hùng. Ngọn núi, thân núi, chân núi, ngay cả những đám mây trên sườn núi đều rành mạch, rõ ràng.
Đây, đây, đây là hình thành một cách tự nhiên hay là do con người tạo ra vậy?
Nếu là do con người tạo ra, vậy kỹ thuật chạm khắc này quả thực là khéo léo đến tột đỉnh. Nhưng nếu như là tác phẩm của con người, tại sao đường vân lại chìm trong miếng ngọc? Mà nếu trời sinh đã như thế, vậy giá trị của miếng ngọc này…
“Người anh em, xin mời đi ra đằng sau.” Chưởng quầy cũng đã nhìn ra những điều này, đè xuống cảm giác kích động, lên tiếng.
Tiêu Hòa bày ra dáng vẻ do dự.
Chưởng quầy là người sáng suốt, lập tức đưa mắt ra hiệu cho nhân viên cửa hàng.
Nhân viên cửa hàng hiểu ý, lúc này đi ra từ phía sau quầy thủy tinh, chắp tay thi lễ nói với các du khách trong tiệm: “Các vị, cửa hàng của chúng tôi có việc tạm thời đóng cửa. Hoan nghênh mọi người lần sau lại đến thăm. Các vị, xin mời.”
Các du khách không biết đã xảy ra chuyện gì thì ngẩng đầu nhìn về phía nhân viên cửa hàng, những người đã biết đâu chịu rời đi ngay lúc này, người nọ nhìn người kia, chính là không chịu nhấc chân.
Còn có người trực tiếp kêu lên: “Kia rốt cuộc là thứ gì vậy? Chúng tôi ở lại xem chút không được sao?”
Nhân viên cửa hàng nhìn về phía Tiêu Hòa, ánh mắt ngoại trừ đố kỵ còn có chút vui sướng khi người gặp họa. Tài vật đã lộ rõ, nhìn coi anh lo liệu thế nào đây?
Tiêu Hòa có Viêm Chuyên làm chỗ dựa, chẳng sợ làm cho người ta biết hắn nhặt được bảo bối, tương phản còn ước gì càng nhiều người biết hắn nhặt được bảo bối càng tốt. Nếu không hắn cũng đã không để cho tài vật lộ ra tại chỗ một cách vô ích.
Tái ông mất ngựa, sao biết không phải là phúc? Tâm tình Tiêu Hòa sảng khoái vô cùng.
Nhìn Tiêu Hòa không có phản ứng, chưởng quầy cũng không cưỡng cầu du khách rời đi nữa, dù sao bảo bối xuất hiện trong tiệm của ông ta thì cũng có lợi cho việc buôn bán. Chỉ là muốn xem thứ mới xuất hiện này có giá trị đến mức nào, nếu quá quý giá thì lại thành họa chứ chẳng phải phú nữa.
Đợi trong cửa hàng thoáng an tĩnh lại, lão tiên sinh đè nén tâm tình kích động nói với Tiêu Hòa: “Phiền cậu lật sang bên kia.”
Tiêu Hòa nghe lời lật miếng ngọc lại cho lão giả nhìn.
Đường vân màu đỏ sậm sau lưng vẫn là ngọn núi, dường như bất luận là nhìn từ mặt trước hay từ mặt sau thì đều giống nhau như đúc. Đồng thời lão tiên sinh cũng chú ý tới bên mép mặt ngọc thạch này cũng có một đồ án, mà đồ án này…
“Đây là tạng văn (tiếng Tây Tạng), không, không đúng, có chút bất đồng với tạng văn hiện đại. Không, có thể khẳng định đây là tạng văn, tạng văn cổ xưa.” Lão tiên sinh thì thào lẩm bẩm.
“Miếng ngọc màu đỏ kia rốt cuộc là cái gì vậy?” Có người nhịn không được lớn tiếng hỏi.
Chưởng quầy cùng nhân viên cửa hàng dán mắt vào ngọc thạch trong tay Tiêu Hòa, càng xem lại càng hối hận, với nhãn lực của bọn họ, đương nhiên nhìn ra là khối ngọc thạch này bất phàm. Chỉ trong chốc lát, vẻ hối hận và đố kỵ trên mặt kia đã không che giấu được, nhất là nhân viên cửa hàng, người đã bán ngọc bội đi.
Mẹ nó! Cái khối ngọc bội rách nát này đặt ở trong tiệm hơn ba năm mà sao chả có đứa nào phát hiện ra trong đó còn ẩn giấu một khối ngọc khác cơ chứ!