Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt
Chương 27 :
Ngày đăng: 09:55 18/04/20
“Thật là náo nhiệt.” Tiêu lão đại khoanh tay, phun một hơi từ trong lỗ mũi.
Tiêm Đầu cảm thấy xem nhân loại cãi nhau rất nhàm chán, đã sớm lủi mất tăm.
Viêm Chuyên giống như muốn chuồn, nhưng mà Tiêu tiểu nhân lại coi y là bức tường mà dựa vào, mới vừa đẩy ra lại dựa tiếp.
“Bọn họ tới làm ầm ĩ nhiều lần rồi.” Giọng nói non nớt có chút quái dị vang lên bên chân Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa cúi đầu nhìn xuống.
Hai đứa trẻ con bé xíu chỉ cao tới eo hắn cũng bắt chước khoanh tay nhìn về đám người lớn kia.
Tiêu Hòa bĩu môi, hắn ghét trẻ con, nhất là cái loại miệng còn hôi sữa này.
“Này mấy nhóc, đang giờ học tụi bay chui ra ngoài làm gì? Còn không mau về lớp đi!”
Viêm Chuyên nhíu mày, tên này nói chuyện với trẻ con mà cũng hung như vậy.
“Tiểu Viêm, tiểu quỷ, già rồi nhíu mày không sao, muốn mới hai mươi tuổi đầu đã đầy nếp nhăn hả?”
“Ngu ngốc! Cái này gọi là lãnh khốc hiểu chưa? Bây giờ nữ sinh đều thích dạng này.” Thằng quỷ nhỏ mặc đồng phục, tóc lỉa chỉa nói chuyện cũng rất chói tai.
“Ông chú này chắc chắn là không có bạn gái.” Một cô bé có mái tóc mềm mại như tơ ngẩng đầu cười ngọt ngào với Viêm Chuyên.
Viêm Chuyên ngó ngó con bé.
“Nếu có thì cũng là xem mắt mà kết hôn. Đối phương chắc chắn không phải đi bước nữa thì là gái lỡ thì!”
Thằng nhóc mất hứng đẩy đẩy con bé: “Đồ ngốc! Đừng có cười với người lạ hồn nhiên như vậy, cẩn thận bị bắt đem bán bây giờ!”
Tiêu Hòa tức chết, trẻ con quả nhiên là đáng ghét mà! Đánh chết hắn cũng sẽ không sinh con!
Viêm Chuyên bỗng nhiên vươn tay sờ sờ cái đầu nhỏ của cô bé.
Cô bé ngẩng đầu lại cười ngọt ngào.
“Lâm Lâm, cái đồ ngu ngốc này! Ê! Không được đụng vào Lâm Lâm!”
“Các người muốn tôi trả lại cái gì? Tôi đã nói rồi, có bất cứ ý kiến gì, chúng ta ngồi xuống thảo luận. Nhưng mà các người một mực đòi nhân viên nhà trường chúng tôi giải thích, rốt cuộc các người muốn trả lại cái gì? Lũ trẻ không thấy, trường học của chúng tôi cũng có thoải mái hơn các người chút nào đâu, tôi, còn có giáo viên chủ nhiệm của bốn đứa bé đã nhiều ngày rồi còn chưa được chợp mắt, nhà trường cùng bảo vệ cũng đã tổ chức tìm kiếm bọn nhỏ khắp nơi rồi. Các người còn muốn chúng tôi phải thế nào nữa?”
Lý Duẫn thở dài thật sâu, hắn đã sắp bị chuyện này làm cho suy sụp. Bất kể là trường học, phụ huynh, cấp trên, hay là từ xã hội, chỉ có áp lực, không thèm để ý tới lời giải thích, chỉ gây sức ép, càng không có người chủ động đề xuất việc hỗ trợ, ngoại trừ cảnh sát đang hoàn thành trách nhiệm của mình ra.
Vậy mà đám phóng viên như thể không nhìn rõ tâm tình của hiệu trưởng Lý lại xông đến, thậm chí còn đưa micro tới trước mặt Tiêu Hòa.
“Xin hỏi anh, với tư cách là phụ huynh học sinh, anh cảm thấy thế nào về phương diện công tác bảo vệ an toàn cho học sinh ở trường tiểu học này?”
Tiêu Hòa hướng về phía ống kính cười, vô cùng dịu dàng nói: “Vi Dân, ái.” (Vì nhân dân, thương người. Câu này chơi chữ, ai không nhớ aka Vi Dân thì quay lại mấy chương đầu quyển 1 coi nha)
…
“Anh đây hài hước thật nha, ha ha.” Phóng viên kia cười gượng.
“Ha ha.” Tiêu Hòa cũng cười.
Viêm Chuyên… Mặt không chút thay đổi.
Tiếng chuông vang lên.
“Hiệu trưởng Lý, không biết ngài có thể dành ít thời gian quý báu của mình để giới thiệu với tôi một chút về giáo viên cùng với tình trạng cơ sở thiết bị của quý trường được không? Tôi nghĩ đang là thời gian lên lớp cũng không tiện mang bọn nhỏ ra ngoài ăn cơm, trước hết để cho lũ trẻ vào học đã, ngài thấy sao?”
Lý Duẫn chỉ mong sao có thể tránh khỏi Trần gia cùng phóng viên càng xa càng tốt, tuy rằng cảm thấy Tiêu Hòa cũng không giống người lương thiện, nhưng so với người Trần gia cùng phóng viên…
“Được, được, đương nhiên là được. Hai vị đi theo tôi. Hùng Ái Đào, Lâm Lâm, mau trở về lớp đi. Tiểu Trầm, trong giờ học không cho phép bất cứ kẻ rỗi hơi nào tiến vào trường học quấy rầy việc giảng dạy, nếu có chuyện gì, lập tức báo cho cảnh sát.”
“Đã biết, thưa hiệu trưởng Lý, ngài yên tâm.” Trầm đội trưởng đội bảo vệ sớm đã một bụng oán trách đối với người Trần gia cùng phóng viên, lập tức dẫn người ngăn chặn đường đi của người Trần gia.
Dường như cảm giác được cái gì, Tiêu Hòa theo bản năng quay đầu nhìn về ven đường.
Không có ai, chỉ có núi rác nhìn không tới cuối, cùng với bóng dáng mơ hồ của người nhặt rác đang lục tìm đồ bỏ đi dưới chân núi.
“Xin mời.” Hiệu trưởng Lý đưa tay tỏ ý mời vào.
“Cám ơn.” Tiêu Hòa vừa quay đầu lại, a? Tiểu Viêm đâu rồi?