Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt
Chương 38 :
Ngày đăng: 09:55 18/04/20
“Là cậu?”
Khâu Phương nhìn thấy Trần Đình, lắp bắp kinh hãi.
Trần Đình lẳng lặng nhìn, mãi đến khi đối phương không được tự nhiên mà cúi đầu.
“Khụ, cậu, cậu có khỏe không?” Trầm lặng một lúc lâu sau, Khâu Phương cúi đầu lắp bắp hỏi han.
Trần Đình không nói gì, chỉ nhìn hắn.
Khâu Phương càng mất tự nhiên. Sau khi hắn ngồi tù không còn ai đến thăm hắn nữa. Hắn cho rằng cả đời này cũng không có người tới thăm, càng không ngờ Trần Đình sẽ đến. Hắn nghĩ cho dù quỷ hồn của cha Trần Đình có tới, Trần Đình cũng tuyệt đối sẽ không.
Khâu Phương hối hận sao? Hắn không phải là một kẻ biết hối hận, nhưng hắn vẫn nhịn không được cảm thấy có lỗi với Trần Đình.
Trần Đình nhìn thiếu niên đã cao hơn so với mình ở trước mặt, cho dù ở trong lao, cho dù biểu cảm có chút không được tự nhiên, cái loại cảm giác kiêu ngạo không phục cùng phản loạn từ trong xương tủy này vẫn phi thường mạnh mẽ, mãnh liệt như cũ.
Y biết người này giết cha của y. Tội danh là ngộ sát. Y không biết hắn và cha mình trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, cũng không muốn biết. Y chỉ biết mình đã học được hận thù.
Cha y phản bội mẹ, y cũng chưa sinh ra cái loại hận ý sâu sắc như thế này, chỉ có chán ghét và phản cảm. Nhưng mà đối với người này, lần đầu tiên y cảm nhận được mùi vị hận thù.
Trần Đình đứng lên.
Khâu Phương ngẩng đầu nói rất nhanh: “Tôi biết trong nhà của cậu có tiền, khi đó tôi làm thịt tên khốn kiếp kia, tôi…Tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi thành phố này, tôi không biết trong nhà cậu đang lo liệu tang sự, tôi cũng không biết cha cậu… Ách, lúc ấy tôi rất cuống, tại cậu nói cậu không có tiền, còn dùng giọng điệu hung bạo như vậy, tôi một mạch quýnh lên mới động thủ đánh cậu.”
Trần Đình không quay đầu lại.
Khâu Phương cũng đứng lên, vốn đối với việc Trần Đình tới thăm hắn còn rất cao hứng, nhưng mà vừa thấy đối phương lãnh đạm như vậy, tính nóng nảy đặc hữu ở tuổi này lại xông ra.
“Nè! Cậu bị cái quái gì vậy? Không phải chỉ đánh cậu một chút thôi sao? Tôi cũng đâu có thật sự lấy tiền của cậu đâu, chẳng phải giờ cậu vẫn ổn đó sao? Bày ra cái bộ mặt gì vậy? Hừ!”
Cơ thể Trần Đình không thể ức chế run lên một chút, cũng không quay đầu lại, nhấc chân rời khỏi cái nơi khiến cho y muốn nôn này.
“Tôi nghe nói cậu dị biến.”
Khâu Phương trong nháy mắt ngừng hô hấp, đồng tử cũng hơi hơi co rút lại. Đúng vậy, dị biến. Từ ngữ này vốn hắn chỉ có thể nhìn được nghe được từ trong TV, tiểu thuyết lại rành rành phát sinh ở trên người hắn. Khi đám người truy bắt hắn sắp đuổi kịp, chân hắn sản sinh biến hóa dị thường.
Hắn vốn có thể chạy thoát, nhưng hắn thật sự bị hù sợ. Hơn nữa sau khi những người đó phát hiện hắn dị biến, không chút do dự lập tức nổ súng với hắn.
“Tôi là thật tâm muốn trợ giúp cậu. Nếu cậu không muốn trở thành chuột bạch, như vậy tốt nhất nên rời khỏi nơi này vào tối nay.”
“Mục đích của anh?”
Người đàn ông cười, được rồi, nếu như nói hoàn toàn không có mục đích ngay cả chính mình cũng đều không tin. Huống chi thiếu niên căm phẫn người đời này mới ra ngục giam lại vào lao tù, cực độ không tín nhiệm đối với nhân gian.
“Kim cương. Tôi cho cậu biết vị trí của người đang cầm kim cương, cậu giúp tôi thu hồi kim cương lại. Sau khi xong việc, tôi trả cho cậu ba trăm vạn.”
Khâu Phương do dự. Hắn không biết người này nói thật hay giả vờ. Nếu như đối phương biết vị trí của kim cương, tại sao chính mình không đi thu hồi mà muốn tìm tới hắn? Còn nữa đối phương thật sự sẽ cho hắn ba trăm vạn sao? Đây có thể là một cạm bẫy hay không?
Như là nhìn ra nghi vấn trong lòng thiếu niên, người đàn ông tung ra một viên thuốc an thần: “Tôi không muốn người đó biết được sự tồn tại của tôi, cậu có năng lực, cũng là một gương mặt xa lạ đối với người kia, tôi tin chắc cậu có thể lấy lại kim cương cho tôi. Túi kim cương kia giá trị ít nhất một ngàn vạn, cậu không biết cách thì vào tay cậu cũng chỉ mang đến phiền phức vô tận cho cậu mà thôi. Giao cho tôi, tôi bỏ tiền thuê cậu, vẹn toàn đôi bên.”
Khâu Phương rũ mắt xuống, suy nghĩ trong lòng chuyển động cấp tốc. Mặc kệ là thật hay giả, có âm mưu gì hay không, thoát khỏi nơi này mới là quan trọng nhất. Kim cương vào tay rồi hẵng nghĩ tới chuyện khác cũng không muộn, nếu bỏ qua cơ hội này…
Người đàn ông nhã nhặn nhìn mặt chọn lời, cuối cùng gõ thêm một cây đinh, “Hiện tại cậu chỉ còn cách tin tưởng tôi. Thêm hai tiếng nữa, người của bộ nghiên cứu sẽ đến đây.”
“Anh là ai?” Lặng yên hồi lâu, Khâu Phương mở miệng hỏi.
Tiến sĩ Đỗ nâng kính lên, mỉm cười nói: “Tôi họ Đỗ, cậu có thể gọi tôi là tiến sĩ Đỗ, cũng có thể gọi tôi là Đỗ Vệ.”
Nhìn bóng lưng thiếu niên biến mất trong màn đêm, Đỗ Vệ lộ ra một nụ cười.
Viêm, tôi tìm một đối thủ mới cho cậu, mong là lần này cậu cũng sẽ không khiến tôi thất vọng.