Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt
Chương 44 :
Ngày đăng: 09:55 18/04/20
Ra khỏi bệnh viện, Tiêu Hòa đứng ở trước một cửa hàng nhỏ, nhìn chiếc thẻ “Điện thoại công cộng” nhô ra từ cánh cửa, suy nghĩ nửa ngày.
Tuy rằng hắn để lại một tờ giấy, cho dù Chu Phóng có gọi điện thoại đến nhà hắn cũng sẽ không nói gì nhiều, nhưng để tránh cho người nhà nghĩ ngợi lung tung dẫn tới phiền phức không cần thiết, có lẽ nên làm biện pháp dự phòng đi.
“Tôi muốn gọi điện thoại đường dài.”
“Tự quay số đi, nhớ thêm 0 vào trước số điện thoại.” Chủ cửa hàng thuận miệng nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi TV trong quầy.
Tiêu Hòa cầm lấy điện thoại, dừng trong chốc lát, ấn xuống một chuỗi dãy số.
Chuông điện thoại chỉ vang lên hai tiếng đã bị người bắt máy.
“A lô, ai đấy?”
“…Cha, là con.”
“Tiểu Hòa? Đúng là Tiểu Hòa?! Con hiện tại ở nơi nào? Tại sao lại vô thanh vô tức bỏ đi như vậy? Cha nghe người trong công ty con nói con cũng không từ chức. Vi Dân còn đang tìm con đấy. Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải là…”
“Con không có phạm tội. Cha đừng suy nghĩ nhiều.” Tiêu Hòa cố gắng tìm kiếm một tia kích động cùng tưởng niệm từ trong giọng nói của đối phương, thế nhưng hắn lại chỉ nghe được lo lắng cùng kinh hoảng. Quả nhiên là người một nhà, đều ích kỷ đến ghê hồn.
“Vậy tại sao con…?”
“Mệt mỏi mà thôi. Con muốn thay đổi một hoàn cảnh sống khác. Cha, con có chuyện cần nói, mấy ngày nay nếu có cảnh sát gọi điện thoại về nhà hỏi con, mọi người hãy nói lâu rồi chưa liên lạc, còn chuyện của con mọi người cứ mặc kệ.”
“Con nói con không làm chuyện xấu, vậy tại sao lại có cảnh sát gọi điện thoại về nhà? Có phải con ở bên ngoài gây chuyện gì rồi hay không? Cha đã nói rồi, làm việc gì cũng đừng có liên luỵ tới người nhà.”
“Cha, con biết rồi. Con không có làm chuyện xấu, chỉ là đi chơi bị cướp đập vào đầu, nhất thời chấn động não mất trí nhớ, cảnh sát căn cứ vào giấy chứng minh của con tra về đến nhà. Có điều con hiện tại đã tốt rồi, cũng nhớ lại được mọi chuyện, mọi người cũng không cần phải tới. Con bảo cha nói với cảnh sát như vậy, cũng là bớt chuyện cho mọi người mà thôi.”
“A, vậy sao. Con nói con bị kẻ cướp đập vào đầu, vậy hiện tại khỏe chưa?”
“Vâng, không có việc gì.”
“Nha…”
Hai người không ai nói lời nào.
“Cha, nếu không có việc gì thì cứ như vậy đi. Mọi người bảo trọng thân thể, giúp con hỏi thăm Vi Dân. Vậy nha, tạm biệt.”
“Chờ một chút! Mẹ con có chuyện cần nói.”
Tiêu Hòa muốn cúp điện thoại, nhưng mà đối diện đã truyền đến tiếng nói của mẹ hắn.
“Tiểu Hòa, sao lâu như vậy con không điện về nhà? Hiện tại con đang ở đâu? Chừng nào thì trở về?”
“Con ở bên ngoài có việc, có lẽ phải qua một thời gian nữa mới về được.”
“Con đã lớn rồi, chuyện của con mẹ cũng không muốn quản nhiều. Chẳng qua có chuyện mẹ cần hỏi con!”
“Chuyện gì?” Tiêu Hòa đặt tiểu Tiểu Viêm lên trên quầy, dùng ngón tay trêu đùa.
Tâm tình Tiểu Tiểu Viêm dường như không tệ, trong chốc lát dùng móng vuốt vỗ vỗ hắn, trong chốc lát lại dùng răng cắn, hoàn toàn coi ngón tay của hắn thành đồ chơi.
“Chính là nhà cùng xe con đem cho Vi Dân.”
Tiêu Hòa vừa nghe, lông mày liền nhíu lại.
“Cho dù quan hệ của con với Vi Dân có tốt thế nào, đó cũng là người ngoài. Đang yên đang lành con đem cái nhà trị giá hơn trăm vạn cứ như vậy đưa cho người ta? Còn tặng kèm một chiếc xe giá trị hai mươi vạn? Con có biết nhà kia tăng giá, so với thời điểm con mua cũng đã tăng hơn bốn ngàn tệ một mét vuông! Hơn một trăm mét vuông, giá hiện tại chính là hai trăm vạn. Nếu không phải em trai của con nói với mẹ, mẹ cũng không biết con lại ném tiền ra ngoài như vậy! Nếu thừa tiền thì cho em con đi, Lý Vi Dân cũng không phải là không có nhà. Em trai con sắp kết hôn cần phòng ở, hiện tại nhà quý như vậy, con có tại sao lại không để cho thằng bé?”
“Mẹ, con có cách làm của con. Hơn nữa không phải con đã để lại cổ phiếu cho Tiểu Lôi sao? Hai chi cổ phiếu kia cũng không tệ, con đã chú ý qua, năm nay chúng nó đều tăng giá, Tiểu Lôi nếu không có tiền mua nhà, bảo nó bán cổ phiếu đi là được.”
“Đó là hai việc khác nhau! Con cho Tiểu Lôi, đó là con làm anh thì phải thương em, nhưng con cho Lý Vi Dân thì tính là cái gì? Con coi người nọ như tri kỷ, mẹ thấy người ta chắc gì đã coi con như vậy. Xe cùng nhà kia đều không phải của nó, em con tìm nó đòi lại, nó trả xe cho em con, nhà thì nói gì cũng không chịu đưa, còn nói rất xuôi tai, cái gì mà nhà này phải đợi con trở về trả lại cho con. Hừ! Mẹ thấy, nó căn bản là không có ý định trả! Nếu không, ngày mai con trở về, mẹ xem nó có chịu trả lại nhà cho con không.”
“Mẹ! Các người sao lại để cho Tiểu Lôi đi tìm Vi Dân đòi phòng đòi xe? Các người!”
“Chúng ta làm sao? Không nên đòi chắc? Kia rõ ràng chính là tài sản của Tiêu gia.”
“Mẹ, đây không phải là tài sản của Tiêu gia, là tài sản của con, con muốn đưa ai thì đưa. Các người đừng có tìm Vi Dân gây phiền toái nữa.”
“Ơ, chẳng lẽ con không phải họ Tiêu chắc? Cha nó nghe xem, này là cái giọng điệu gì chứ! Đứa nhỏ này muốn đem tôi tức chết có phải hay không? Ai, bị nó chọc cho một trận này, tôi lập tức có thể tăng huyết áp mất.”
“Mẹ,” Tiêu Hòa nén giận nói: “Con năm đó đầu tư cổ phiếu thiếu Vi Dân hai trăm vạn, đây chẳng qua là trả lại mà thôi.”
“Cái gì? Con thiếu nó hai trăm vạn? Con điên à! Sao lại nợ nhiều tiền như thế? Lý Vi Dân đào đâu ra nhiều tiền cho con mượn như vậy?”
“Mẹ, người ta có tiền đó là chuyện nhà người ta, con nợ tiền người ta cũng là sự thật, Vi Dân nể mặt con nên Tiểu Lôi đi đòi xe cậu ấy cũng ngại không thể không đưa. Có điều phòng ở các người ngàn vạn lần đừng có đi đòi nữa, trừ phi các người chịu bỏ ra hai trăm vạn mua lại căn nhà kia.” Tiêu Hòa thuận miệng nói, hắn rất hiểu biết người nhà hắn.
Vừa nghe hắn nợ tiền người ta, tuyệt đối sẽ không đi theo người nọ chứng thực. Bởi vì bọn họ sợ món nợ kia sẽ rơi xuống trên đầu bọn họ.
Quả nhiên, bà Tiêu vừa nghe Tiêu Hòa thiếu nhiều tiền như thế, im bặt không lên tiếng.
“Mẹ, cứ như vậy đi. Mẹ cùng cha chú ý bảo trọng thân thể. Tạm biệt.”
“Đợi một chút! Con ở bên ngoài làm cái vậy? Để lại cho cha mẹ chút tiền thế coi như xong chuyện sao? Chừng nào thì con trở về?”
“Nuôi trong nhà, tôi đi rồi không ai chăm sóc nó, liền mang nó theo cùng.”
“Vậy à? Mang mèo theo cùng nhau du lịch? Anh không sợ một khi không chú ý khiến cho nó chạy mất sao?”
“Sẽ không, Hổ Tử nhà chúng tôi biết đường cũng như phân biệt được người.”
“Nó đây là mèo hay là chó vậy?” Thanh niên nở nụ cười, đồng thời vươn tay: “Tôi họ Vương, gọi tôi Tiểu Vương là được.”
“Tiêu, Tiêu (箫) trong chữ đầu của cây trúc(竹子).” Tiêu Hòa cũng cười đưa tay ra bắt.
Thật thật giả giả, hai người thiên mã hành không hàn huyên hơn nửa canh giờ từ nghề nghiệp đến phong tục các nơi. Tiểu Vương nhìn nhìn di động, nói còn có chút thời gian muốn trở về nghỉ ngơi, rời đi trước.
(Thiên mã hành không: ngựa thần lướt gió tung mây, ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc)
Tiêu Hòa sờ sờ cằm, nhìn chằm chằm bóng lưng người trẻ tuổi như nghĩ tới cái gì.
Tiểu Tiểu Viêm ngẩng đầu nhìn hắn.
Tiêu Hòa giống như lẩm bẩm mà nói: “… Nhân viên cứu hộ. Đúng vậy! Thảo nào giống như đã gặp qua người này. Nhưng sao cậu ta lại nói mình đến thành phố S làm công? Liệu có phải ta nhìn lầm rồi chăng?” Ngẫm lại có lẽ chỉ do chính mình đa nghi, nhìn thời gian không còn sớm, cũng quyết định quay về giường nằm ngủ.
Lặng lẽ bước tới bên giường của mình, Mân Côi dựa lưng vào tường ngồi ở bên cạnh ba lô, cũng không biết là ngủ hay vẫn còn tỉnh táo.
Tiêu Hòa đặt tiểu Tiểu Viêm lên giường, thuận tay đắp chăn cho y, thấp giọng nói một câu: “Tôi đi WC đã, cậu ngủ trước đi.”
Mười phút trôi qua, trong toa xe thỉnh thoảng có người đi tới, nhưng không thấy thân ảnh Tiêu Hòa.
Viêm Chuyên chui đầu ra từ trong chăn, nghĩ thầm tên kia có phải lại đi thông đồng với ai rồi hay không.
Hai mươi phút trôi qua, xe lửa lại giảm tốc độ. Viêm Chuyên vừa nói với chính mình y mới không phải lo lắng cho tên tiểu nhân âm hiểm kia, y chỉ là ngủ không được nên đi dạo mà thôi, vừa cấp tốc nhảy xuống phi về hướng Tiêu Hòa vừa đi.
Viêm Chuyên không biết, y vừa động, phía sau lập tức có người đuổi kịp y.
Cửa WC đẩy một cái là mở, truyền đến một cỗ mùi thối khó ngửi.
Viêm Chuyên ló đầu nhìn một cái, lập tức chuyển hướng WC đối diện. Hai phút sau cửa nhà cầu mở, một bà bác đi ra.
Viêm Chuyên lập tức chạy tới khoang xe lửa tiếp theo, không bài trừ khả năng vừa rồi Tiêu Hòa nhìn thấy hai cái WC đều có người, nên không thể không lựa chọn tới một khoang xe lửa khác đi nhờ. Mùi vị của Tiêu Hòa cũng rõ ràng truyền đến từ phía trước.
Viêm Chuyên bỗng nhiên xoay người lại.
Kẻ theo dõi lập tức trốn vào góc chết, nhìn thấy một loạt hành vi không giống động vật cấp thấp của Viêm Chuyên, gã đàn ông lấy đi động ra, cúi đầu nói: “Lập tức mang hàng lớn xuống xe. Hàng nhỏ tăng giá.”
Viêm Chuyên quay đầu lại. Có người đang theo dõi y, ai?
…Tiểu nhân gặp nguy hiểm! Viêm Chuyên trong nháy mắt phát huy sáu giác quan tới mức cao nhất. Y nhất định phải tìm được Tiêu Hòa trước khi xe lửa dừng lại.
Khoang xe lửa này chỉ có một WC, không có ai. Xe lửa sắp ngừng, đèn đỏ trong WC đều sáng lên không cho người tiếp tục tiến vào.
Một gã trung niên phía đối diện nửa đêm đi ra lấy nước nóng trong lúc vô tình phát hiện Viêm Chuyên, hai con mắt nhìn thấy nó liền bất động. Trên xe lửa ở đâu ra mèo vậy?
Viêm Chuyên khinh thường liếc gã một cái, thân ảnh nháy mắt biến mất. Gã trung niên hoảng hốt thét lên, nước sôi vừa lấy cũng bị giội xuống, bỏng đến gã không ngừng vung tay.
Liên tiếp tìm bốn, năm khoang xe lửa, đã sắp tới đuôi xe, vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Hòa. Đến trạm, xe lửa dừng lại.
Viêm Chuyên ngẩng đầu ngửi ngửi, đột nhiên dừng chân lại, phía trước chính là khoang xe lửa thứ mười sáu, cũng là khoang cuối cùng. Y ngửi thấy mùi vị khiến cho y cảnh giác. Lập tức thân thể phục xuống, chi sau hơi cong, hai tròng mắt tròn xoe nhìn chằm chằm toa hành khách tối đen phía trước, hơi hơi nheo lại, cặp mắt có ánh sáng kỳ dị được đèn đêm trên tàu chiếu vào, phát ra lục quang âm u.
Trong nháy mắt, thân hình nho nhỏ khiến cho cảm giác của người khác hoàn toàn thay đổi hẳn. Rõ ràng thân hình nhỏ như thế lại cho người ta một loại hung tàn mà chỉ có mãnh thú khổng lồ mới có ── giữ sức chờ thời cơ nhắm người mà cắn.
Suỵt!
Không phát ra âm thanh, thanh niên nằm ở trên giường chợp mắt đột nhiên ngồi dậy, nhảy xuống từ giường nằm, thanh niên dựng thẳng ngón trỏ trước môi, ý bảo đồng bạn im lặng.
Kỳ quái! Thanh niên ở trong lòng kinh ngạc. Trong tích tắc vừa rồi, hắn rõ ràng cảm giác được có địch nhân cường đại xuất hiện, cái loại cảm giác uy hiếp bức bách này so với quái vật F thế hệ mới nhất còn khiến cho hắn cảnh giác hơn.
Ba gã thanh niên ngồi ở dưới giường đánh bài lập tức im bặt, cùng nhau nhìn về phía người cầm đầu chờ đợi chỉ thị.
Hành động lần này bọn họ xuất động bảy người. Một gã bán thú nhân có dị năng cũng là chỉ huy, sáu gã chiến sĩ đặc biệt đã trải qua cải tạo gien.
Không người nào dám khinh địch. Hơn nữa lại là sau khi thu được tin tức một trong các mục tiêu rất có khả năng vốn sở hữu trí tuệ bậc cao. Công ty sẽ không vô duyên vô cớ phái đội quân tinh nhuệ ra, chỉ vì bắt một gã người thường cùng một con thú cưng.
Vừa rồi quá trình bắt được hàng lớn thuận lợi tới mức khiến cho bọn họ giật mình, không nghĩ tới mục tiêu vậy mà thực sự chỉ là một gã người thường, một chút khí gây mê đã thu phục được hắn.
Thế hàng nhỏ thì sao? Còn có thể thuận lợi như vậy chứ?
Cùng lúc đó, ngay tại một cửa khác của khoang xe lửa thứ mười sáu, hai gã thanh niên cường tráng lưng đeo hành lý, đến đỡ lấy Tiêu Hòa đang cúi đầu giống như không còn tri giác từ cánh cửa mở ra xuống xe lửa.
Mới vừa xuống xe, cửa liền đóng lại, giống như là đã tính toán tốt thời gian xuống xe.
Trạm không lớn, người xuống xe cũng không nhiều. Có người tò mò nhìn thoáng qua Tiêu Hòa bị nâng đỡ, một gã thanh niên đang dìu hắn xấu hổ cười cười, giải thích: “Ha ha, ở trên xe uống nhiều quá.”
Vừa nói xong, người tới gần bọn họ quả nhiên ngửi thấy được mùi rượu nồng đậm. Đúng là người trẻ tuổi, lên xe lửa còn hồ nháo như vậy. Mọi người cũng lập tức thoải mái.