Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt
Chương 46 :
Ngày đăng: 09:55 18/04/20
Bên trong cao ốc công ty CED mấy ngày nay luôn luôn ở vào tình trạng khẩn trương vô hình.
Công nhân bình thường không có liên quan bị cho nghỉ ở nhà. Nhân viên bộ phận canh gác đột nhiên gia tăng, số lần tuần tra cũng thêm gấp bội. Trong hai ngày này có vài gã thanh niên ngoại quốc mang tới cho người ta cảm giác uy áp không nói rõ được cũng lần lượt đi vào công ty.
Chỉ có nhân viên dưới quyền Lý giáo sư mới biết được, vài tên thanh niên ngoại quốc này đều là những kẻ lão luyện đứng đầu tổ E, luôn luôn chỉ phục vụ tại tổng công ty, lần này bởi vì Lý giáo sư đặc biệt xin mà bị điều tạm đến đây.
Đỗ Vệ cũng yên lặng quan sát những điều này, nhưng chỉ nhìn mà thôi, ở công ty không có tiến hành tìm hiểu sâu vào, bởi vì sự tình lần trước, bên trong đã bắt đầu có người hoài nghi thân phận của hắn.
Hắn tuy rằng cũng không có nghĩ tới việc tiếp tục ẩn nấp tại công ty, nhưng trước khi nhiệm vụ lần này hoàn thành, hắn không hy vọng có bất kỳ phiền toái không cần thiết nào xuất hiện. Về phần chuyện hắn cần làm, đương nhiên đã an bài xong xuôi, tin chắc đén lúc đó nhất định sẽ cho “Nó” một kinh hỉ.
***
Lần này thời gian y khôi phục lâu hơn bất cứ lần nào trong dĩ vãng, trọn bốn ngày, y mới khôi phục được trạng thái hưng thịnh của cơ thể vị thành niên.
Đây là một điều sỉ nhục. Y lại để cho người ta bắt đi thư phục giả của chính mình ngay dưới mí mắt. Mặc kệ lúc đó y có phải ở trạng thái ấu thú hay không, việc y không hoàn thành trách nhiệm của một hùng tính là sự thật không thể chối cãi.
Viêm Chuyên cực kỳ phẫn nộ, phi thường phẫn nộ. Trước kia khi chưa biết Tiêu tiểu nhân, y đời này hận nhất chỉ có một chuyện: Có người đoạt thức ăn từ trong miệng y.
Sau này có Tiêu tiểu nhân, việc hận nhất liền có thêm hai cái: Tính lẳng lơ của Tiêu Hòa và có người động tới Tiêu Hòa.
Kỳ thật chuyện thứ nhất và chuyện thứ ba cơ bản có thể coi là một. Trong mắt y, Tiêu Hòa cũng không khác thức ăn ở miệng y là mấy.
Người trong toàn tộc kẻ nào không biết Viêm Chuyên y từ khi há miệng uống ngụm sữa mẹ đầu tiên đã đặc biệt hộ thực (bảo vệ thức ăn)? Ngay cả cha y mà léng phéng tới gần đều bị đạp không tha. Huống chi ban ngày ban mặt tới nhà ăn cướp trắng trợn như vậy?
Các người tốt nhất là phù hộ hắn đừng thiếu một cọng lông tơ nào, nếu không…!
Viêm Chuyên đứng trong đêm tối chăm chú nhìn về cao ốc công ty CED phía trước. Bề ngoài gió êm sóng lặng dường như đang che giấu nguy cơ trùng trùng điệp điệp, cao ốc thoạt nhìn không khác gì so với lần trước, nhưng y biết lần này sẽ không tiếp tục thoải mái như lần đó nữa.
Nguy hiểm, giống như là bỏ thêm khí độc hôi thối, rõ ràng đến mức làm cho y nhịn không được liếm liếm môi. Y thích loại cảm giác này, bản tính bị đè nén lộ ra từng chút từng chút một.
Y thích huyết tinh, thích tàn sát bừa bãi, yêu vô cùng khoảnh khắc đem sinh mệnh xé thành mảnh nhỏ! Vào đời một thời gian dài như thế, y vẫn luôn không có cơ hội nào, có điều đêm nay…
Nhịn xuống tâm tình muốn thét dài, thân ảnh cao lớn đột nhiên biến mất trong bóng đêm.
Tiêu Hòa đề xuất muốn gặp Đỗ Vệ, tuy rằng cho đến bây giờ vẫn chưa thấy gã đàn ông nhã nhặn khiến cho hắn có chút sợ hãi này, cũng không nghe người ta nhắc tới, nhưng hắn luôn luôn có một loại cảm giác vi diệu rằng đối phương đang trộm rình hắn.
Đỗ Vệ không tới, trái lại mỗi ngày cái kẻ luôn muốn đào ra cái gì đó từ miệng hắn, Lý lão đầu, lại chạy đến.
“Cậu biết Đỗ Vệ?” Lý giáo sư vẫn như thường ngày, tự mình mang theo ghế gấp cùng hắn nhàn thoại việc nhà.
Tiêu Hòa ngáp một cái, hờ hững ném ra một câu: “Ai quen cái tên biến thái kia. Nói đi, ông lại tới làm gì? Tôi đã nói mấy lần rồi, tôi không biết Hổ Tử đi đâu, cũng không biết thần tử chó má gì gì đó. Thằng nhóc đẹp trai kêu Tiểu Viêm cũng biến mất từ vụ nổ, sau đó tôi ngay cả cọng lông của nó cũng không thấy.” Những lời này đều là nói thật.
Lý giáo sư cũng dần dần quen với vẻ mặt vô lại của người này, kỳ thật hắn rất chán ghét người này, nhưng mà bởi vì tình huống ép buộc nên không thể không ngày ngày đối mặt. Đồng sự đề xuất sử dụng thuốc tự khai đối với người kia, thế nhưng Lý giáo sư còn muốn tiếp tục cố gắng nhìn xem. Dù sao thuốc tự khai kia cũng không phải vạn linh đan, có thứ gì gì đó khắc sâu vẫn còn cần ý nghĩ thanh tỉnh trả lời mới được.
Mà hôm nay, hắn nhận được báo cáo kiểm tra sức khoẻ chi tiết của Tiêu Hòa, cảm thấy có lẽ có một bước đột phá phi thường tốt.
“Cậu sắp chết. Chỉ có tôi có thể cứu cậu!”
Một câu, tựa như một quả bom.
Đáng tiếc quả bom này không có đạt được hiệu quả như mong đợi, kẻ lọc lõi Tiêu Hòa này rõ ràng so với người khác chịu nổ nhiều rồi. Chỉ đơn giản “A” một tiếng, ngay cả lông mi cũng không chớp.
Lý giáo sư kì quái, “Tôi đã làm kiểm tra chi tiết cho cậu, cậu chỉ là một người thường.”
Nói thừa. Không phải người thường thì là cái gì? Tiêu Hòa lúc trước nhìn quần áo của mình còn ở trên người, tưởng rằng tránh được một kiếp, không nghĩ tới từ trong ra ngoài vẫn bị người tra xét mấy lần. Giận!
“Cậu có biết bệnh xơ cứng cột bên teo cơ không?” Lý giáo sư cẩn thận quan sát biểu cảm của Tiêu Hòa.
(Amyotrophic Lateral Sclerosis – ALS: bệnh về hệ thần kinh vận động, cụ thể là hệ thần kinh bị thoái hóa trầm trọng khiến cho cơ bị yếu và teo lại. Điển hình là VĐV bóng chày Henry Louis Gehrig ở Mỹ chết vì bệnh này, nên cũng được gọi là Lou Gehrig’s disease – chi tiết xin tham khảo google ca ca)
Đồng tử Tiêu Hòa hơi hơi co rút lại.
“Hoặc là tôi nói bệnh cơ thể dần dần hóa đá, có thể cậu sẽ hiểu rõ hơn?”
Tiêu Hòa giữ im lặng.
“Xem ra cậu không kinh ngạc chút nào, cậu đã biết bệnh nan y này của chính mình.” Lần này Lý giáo sư dùng câu khẳng định, đồng thời lòng tin tăng lớn. Nếu người này biết bệnh nan y của cậu ta, mà chỉ có mình có thể giúp…
“Vậy thì sao?”
“Cái gì?”
“Đúng vậy, tôi bị bệnh này, thế thì đã làm sao? Nghe theo ông, là ông có thể trị khỏi cho tôi?” Tiêu Hòa bắt đầu thật sự chán ghét cái gã học giả văn nhã này. Hắn chán ghét kẻ điên vì đạt được mục đích mà không từ một thủ đoạn nào, nhất là loại người mang danh học giả.
Từ kinh nghiệm của hắn, kẻ điên như vậy còn cố chấp đáng sợ hơn so với người bình thường nhiều lắm, bị người như thế quấn lấy quả thực cũng như thêm giòi vào trong xương.
“Bác sĩ khám cho cậu nói sao? Nói cậu còn có thể sống ba năm hay là năm năm? Nếu tôi nói, tôi có thể trì hoãn bệnh trạng của cậu, cho cậu sống thêm mười lăm năm, thậm chí còn lâu hơn, cậu sẽ…”
“Sẽ như thế nào? Tôi không làm cái gì hết, tôi không phải Stephen Hawking, tôi không có dũng khí cùng nghị lực để sống kiểu cương thi như vậy. Với tôi mà nói, nếu sống không thể ăn cơm, làm tình, nói chuyện, chạy băng băng, thậm chí cả gãi ngứa cũng không thể, tôi còn không bằng đi tìm cái chết.”
(Stephen Hawking: ông nì cũng mắc bệnh giống bạn Tiêu, sau này phải phẫu thuật cắt khí quản và không còn khả năng nói chuyện bình thường được nữa. Ổng bị gắn chặt vào chiếc xe lăn, chỉ có thể nói chuyện qua một thiết bị tổng hợp tiếng gắn với một máy tính mà ông gõ chữ vào đó.)
Tiêu Hòa nói được rất lãnh tĩnh, không có một chút kích động nào. Khoảng thời gian cần kích động thống khổ, cần chán nản suy sụp hắn cũng đã đi qua. Hiện tại hắn đã sớm nhận rõ sự thật.
“Vậy nếu như cậu có thể sống như người bình thường tới khi chết già thì sao?”
Tay Tiêu Hòa run rẩy. Hắn hiện tại chẳng những chán ghét tên lão giả này, còn bắt đầu có chút hận ông ta.
Đúng vậy. Hắn đã từng ảo tưởng. Nếu không phải bệnh trạng dần dần rõ ràng, hắn còn nằm mơ có lẽ bệnh này của hắn chẳng qua chỉ có chút giống với chứng cơ thể dần dần hóa đá, có lẽ mấy bệnh viện hắn từng khám qua tất cả đều nhầm lẫn rồi, có lẽ hắn có thể sống tới già giống như người bình thường. Hắn vốn đã buông tha, vậy mà trên con đường hướng tới những ngày cuối cùng của cuộc đời, hắn lại đụng phải Tiểu Viêm.
Hắn không muốn thừa nhận. Hắn thật sự không muốn thừa nhận hắn kỳ thật… Muốn vượt qua cả đời dài dằng dặc cùng thằng nhóc hỗn đản bạo lực lại tham dục kia nhiều như thế nào.
Hắn biết rõ, thằng nhóc đó không hề xấu xa tồi tệ giống như lời hắn mắng nhiếc chỉ trích. Ngược lại, người nọ đại đa số thời điểm đều đối xử với hắn rất tốt, thật sự tốt lắm.
Hắn muốn cùng thiếu niên kia sống tới già, hắn muốn cầm lấy tay y, đi khắp nơi du ngoạn khi hắn không bề bộn, hắn muốn mỗi ngày làm rất nhiều đồ ăn ngon dưỡng no y, hắn muốn nằm ở trong ***g ngực của y nghe tiếng mưa bên ngoài, hắn muốn nghe y nói, hắn…
“Cái giá là gì?” Giọng nói của Tiêu Hòa có chút kỳ quái.
Lý giáo sư dừng một chút, mạnh mẽ che lại nỗi hân hoan kia, nhìn ánh mắt Tiêu Hòa nói: “Nó. Toàn bộ khả năng ẩn giấu trên người nó. Chỉ cần cho tôi, cho chúng tôi cơ hội, chỉ cần có thể có được sự trợ giúp của nó, bệnh tật trên đời này đều trở thành trò cười. Thậm chí lịch sử phát triển của nhân loại cũng sẽ xuất hiện bước nhảy vọt khổng lồ.”
Đồ điên. Chỉ một câu mà tiêu diệt hoàn toàn mặt trái trên đời này một cách đương nhiên, dễ dàng như vậy. Cứ như trên đời này không có chuyện gì bọn họ không làm được.
Kẻ bên cạnh muốn làm gì hắn?
Dừng tay!
Tiêu Hòa phát hiện Viêm Chuyên đang đối mặt với ánh mắt của hắn, sửng sốt một chút.
Bên tai có thứ gì đó lạnh lẽo tới gần, vừa quay đầu liền nhìn thấy một con dao găm sáng bóng đâm về phía cổ hắn.
“Ngao ──!”
Tiếng rống của mãnh thú vang lên, Đỗ Vệ hưng phấn nhếch môi. Hắn thành công!
Eo phía sau tê rần, có cái gì đánh trúng y. Ngay trong tích tắc phân tâm khi nhìn thấy Tiêu Hòa, y bị người đánh lén.
Nhưng mà Viêm Chuyên vẫn bổ nhào ra ngoài.
Người đàn ông mặc đồng phục cảnh vệ, bề ngoài không hề thu hút vừa lòng nở nụ cười. Hắn biết mình bắn trúng.
Hắn một mực chờ cơ hội, nhưng mà người nọ phòng thủ nghiêm mật đến đáng sợ. Nhiều người vây quanh nổ súng như vậy mà vẫn không thể bắn trúng, tốc độ của người nọ đã đến trình độ mắt thường không thể theo kịp.
Nhưng mà có người vừa rồi giúp hắn tạo ra cơ hội, quả nhiên cũng giống hệt như người đó nói với hắn. Nhân loại kia khiến cho kẻ hoàn toàn kín kẽ như vậy cũng xuất hiện sơ hở.
A, chúng ta cứ chờ cho dược hiệu phát tác đi. Chờ đợi có đôi khi cũng là một chuyện tình tuyệt vời đó chứ.
Thời điểm Viêm Chuyên bổ nhào qua, Đỗ Vệ liền một phen kéo lấy cổ Tiêu Hòa, nhanh chóng lùi về phía sau.
Vài người lập tức bổ khuyết khe hở vừa rồi, cùng nhau nổ súng về phía Viêm Chuyên đang lăng không đánh tới.
Những người này không phải là người của công ty CED, bọn họ là cứu viện mà Đỗ Vệ chính mình mang tới. Những người này hiển nhiên là mạnh hơn rất nhiều so với đám cảnh vệ ở CED.
Phía sau đám chó ngao Tây Tạng chưa chết cũng theo đó cùng nhau đánh úp về phía sau lưng Viêm Chuyên.
E097 lại càng vung trảo tập kích vào gáy Viêm Chuyên.
Nhất thời, Viêm Chuyên lâm vào bát phương mai phục. Trước sau trái phải đều là địch nhân, người phải cứu thì lại bị kèm hai bên, hiện tại đã chìm vào đám người nhìn không thấy nhân ảnh.
“Ngao ──!”
Tiếng rống đáng sợ, trời sinh uy áp, khiến cho gien vùi lấp ở nơi sâu nhất của mọi sinh vật ở đây đều sợ hãi. Nhưng mà lúc này đã không thể thối lui được nữa rồi.
“Tao thao! Hóa ra là mày!”
Tiêu Hòa bị Đỗ Vệ túm há to mồm trợn trừng mắt bạo xuất một tiếng rống to, lại mặc kệ lưỡi dao sắc bén đang kề ở cổ, liều mạng giãy dụa.
Đỗ Vệ kinh hãi, vô thức buông lỏng lực đạo ở cổ tay, lại bị Tiêu Hòa vùng ra khỏi khống chế. Tới khi kịp phản ứng, Tiêu Hòa đã ba chân bốn cẳng chạy trốn thật xa.
Ngoài hai người Tiêu, Đỗ, mọi sinh vật ở đây gần như toàn bộ đông cứng lại trong nháy mắt, bao gồm cả Lý giáo sư vội vàng đuổi tới vừa vặn trông thấy một màn như vậy.
Viêm Chuyên biến thân.
Ở trước mặt mọi người, thiếu niên cao lớn vừa lao nhanh trên không trung đột nhiên quần áo nứt toác, biến thành một con mãnh thú siêu cấp dài ước chừng hai mét!
Nghe thấy tiếng hổ gầm, chân tất cả mọi người đều mềm nhũn.
Tiêu Hòa cũng không biết mình tại sao lại muốn bỏ chạy, toàn bộ hành vi đều hình thành trong vô thức. Trong nháy mắt mọi người mất đi năng lực hành động đó, hắn lao đi mạnh mẽ nhất. Trong đầu chưa nghĩ được bất cứ thứ gì, chỉ muốn cách con dã thú này càng xa càng tốt.
“Bắt lấy cậu ta!”
Rất không may, Tiêu Hòa vừa vặn lao tới trước mặt Lý giáo sư, Lý giáo sư khôi phục thần trí vung tay lên, E055 bên người kéo một cái lập tức đem Tiêu Hòa đang chạy băng băng tóm lại đến trên mặt đất, lập tức dùng thừng nilon trói hai tay của hắn lại đằng sau rồi thắt nút.
“Giáo sư, đi nhanh lên!” E025 đang canh giữ bên cạnh đột nhiên kêu to.
Lý giáo sư quay đầu lại.
“A ──!” Tiếng kêu thảm thiết trước khi chết vang lên ở đại sảnh.
Trời ạ! Chỉ trong vài khắc này, đại sảnh đã trở thành Tu La Địa Ngục.
Viêm Chuyên đã biến thân biết chính mình trúng ám toán, dược vật trong thân thể khiến cho y bắt đầu không thể khống chế dục vọng nguyên thủy nhất của chính mình. Toàn bộ sinh vật ngăn trở y đều biến thành từng mảnh huyết nhục dưới răng nanh sắc nhọn!
Xổ ruột phá bụng, thân thể văng tứ tung, chỉ cần kẻ nào ngăn trở ở trước mặt y đều trở thành vật hy sinh tươi sống.
Người kia đâu rồi? Người kia ở nơi nào ──!
Y chưa bao giờ cần người kia như thế, chưa bao giờ muốn đẩy ngã người kia ép xuống hạ thân của mình đến vậy!
E097 lảng vảng gây rối xung quanh Viêm Chuyên thoát không kịp, bị một trảo chụp thành đống thịt nhão.
Chết tiệt, đừng có chặn đường ta!
Đủ loại mùi giao tạp cùng một chỗ, nhưng mà chỉ có hương vị kia kích thích được y, y muốn…!
“Ngao ──!” Mấy con chó ngao Tây Tạng còn sót lại lùi sang một bên phát ra tiếng hú thảm thiết, nhưng mà vẫn không đào thoát được kết cục bị xé thành mảnh nhỏ.
”Quái vật! Quái vật a ──!”
“Cứu mạng ──!”
Nhân loại bình thường nào chứng kiến cũng đều vô pháp tiếp thụ loại cảnh tượng siêu việt so với hiện thực này.
Y nhìn thấy hắn, hắn ở nơi này!
Lý giáo sư mắt thấy con mãnh thú chẳng biết tại sao đột nhiên biến thân kia lại đang nhào về phía hắn bên này, sợ tới mức vừa chạy vừa gào to vào bộ đàm: “Phóng gas thôi miên! Mau! Mau!”
Mỹ nữ Latin nhận được tin tức không dám do dự, tuy rằng cô không nhìn thấy đại sảnh đã xảy ra chuyện gì, nhưng những tiếng kêu thảm thiết truyền tới từ trong bộ đàm đã khiến cho cô ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này.
“Phóng thích gas thôi miên về hướng đại sảnh! Mau!”
Người nhận được mệnh lệnh lập tức hành động.