Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt
Chương 48 :
Ngày đăng: 09:55 18/04/20
F tha thiết nhìn cái xe đẩy thức ăn bên ngoài tấm thủy tinh trong suốt. (Chú ý, em ấy nhìn cái xe chứ không phải thức ăn)
Cái xe đẩy kia thoạt nhìn thật sự vô cùng vô cùng ngon miệng, nếu như có thể để cho hắn cắn một ngụm thì tốt rồi.
Nhưng mà ông lão mặt vàng chưa bao giờ để cho hắn ăn, hơn nữa còn nghiêm khắc phân phó người khác không được phép cho hắn ăn.
Ô ô, ông lão mặt vàng đáng ghét! Bọn người mặc đồ trắng đáng ghét!
Hắn không thích tiêm, bọn họ không nên ép hắn tiêm.
Hắn không thích ngủ, bọn họ không nên ép hắn ngủ.
Hắn không thích học võ thuật Trung Quốc gì gì đó, bọn họ không nên ép hắn học.
Hắn rất rất rất không thích người khác chạm vào kê kê của hắn, nhưng mà bọn họ lại để cho vài con quái vật có hai khối thịt trước ngực đến cắn kê kê của hắn. Ô, khi đó kê kê của hắn đều bị đau quá mà phun ra một ít sữa trăng trắng.
Bắt đầu từ lần phun đầu tiên, F liền cho rằng mình là một con bò sữa biến chủng. Tuy rằng hắn biết bí mật của mình, nhưng không có nói với bất luận kẻ nào. Bò sữa thì bò sữa, dù sao cũng tốt hơn là con nhện đực có bốn cặp chân dài ngoằng.
F giơ ngón tay lên đếm, chuyện hắn không thích còn rất nhiều, ví dụ như:
Hắn không thích tắm rửa, không thích viết chữ, không thích làm đề toán, không thích ăn bánh trứng, không thích đánh nhau, không thích bị buộc nhiều dây điện và ống trên người, không thích rất nhiều rất nhiều…
A, hắn còn không thích cô đơn một mình.
F gõ gõ tường thủy tinh, hy vọng có thể khiến cho những người mặc áo trắng này chú ý.
Tuy rằng chán ghét những kẻ này, nhưng bọn họ thỉnh thoảng cũng sẽ kể chuyện cho hắn nghe.
Hắn thích nghe kể chuyện, đặc biệt là mấy dạng chuyện phiếm này nọ trong nhà như hôm nay nhà Smith bị trộm thăm viếng, ngày mốt Amanda quăng rớt bạn trai thứ mười một của mình linh tinh…
Lần trước nghe nói E097 và E099 bị một con quái thú Trung Quốc giết chết, còn có tám con đại cẩu đáng giận ở tổ D cũng chết bốn, hắn cao hứng vài ngày.
Lý giáo sư ấn nút trò chuyện trên tường thủy tinh.
“F, là tôi.”
F trở mình khinh thường. Tui biết thừa là ông, ông cũng đâu có lột da từ vàng thành trắng đâu.
“Có nhớ tôi không? Chúng ta đã hơn hai tháng rồi chưa gặp.” Lý giáo sư cười hòa nhã.
Ông nếu vĩnh viễn không đến, có lẽ tui sẽ nhớ ông. F bắt đầu chơi ngón tay của mình.
“Tôi vừa mới xem video toàn bộ quá trình lột xác của cậu lần này. Không tồi, lần lột xác này vô cùng thành công. Cậu xem, da của cậu đã không còn nhăn nheo khô ráp như lần trước nữa rồi. Cậu thoạt nhìn… Càng giống một con người.” Lý giáo sư dường như thật sự rất cao hứng.
Giống người làm gì chứ? Tui rõ ràng là một con bò. Tại sao không thể dứt khoát biến thành một con bò luôn? F phẫn nộ.
“Cậu có muốn đi ra ngoài không?” Lý giáo sư dùng thanh âm dụ dỗ nói: “Cậu không phải luôn muốn đi ra ngoài sao? Muốn đi nhìn trời xanh, hoa cỏ, nhà cao tầng, núi lớn, ách, còn có bò sữa…”
Lý giáo sư rất hoang mang, hắn không rõ F tại sao lại thích bò sữa, rõ ràng nó không thích uống sữa tươi.
F không nghịch ngón tay nữa, hắn mở to hai mắt nhìn nhìn ông lão mặt vàng.
Nếu ông ta nói thật, nếu ông ta thức sự dẫn hắn ra ngoài chơi, hôm nay hắn có để biểu diễn đến mức làm cho bọn họ hài lòng mới thôi.
“Chờ một thời gian nữa. Đợi khi tìm được chứng cớ thần tử bất đồng với phàm nhân là tôi có thể mang cậu ra ngoài rồi.”
Thần tử? Đó là cái gì? Có thể ăn được không?
Ánh mắt của F rơi xuống chiếc đồng hồ bằng thép tinh chế trên cổ tay trái của ông lão da vàng, hút một ngụm nước miếng lớn.
Cái đồng hồ kia thoạt nhìn có vẻ rất ngon…