Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt
Chương 50 :
Ngày đăng: 09:55 18/04/20
Tiêu Hòa phi thường ung dung lau lau nước bên khóe miệng, nâng chén trà lên nhuận họng. Hắn đã nhận ra hôm nay cách ngày đó cũng không quá lâu, còn chưa tới một tuần.
Nhưng nếu như thời gian mới trôi qua không lâu, vậy người đàn ông giống Tiểu Viêm đang đi tới trước mặt là ai? Tại sao mình lại cảm giác được đối phương chính là Tiểu Viêm?
Khẽ liếc qua hai mắt đối phương, đặt chén trà xuống, nằm dựa vào tháp quý phi, Tiêu Hòa sờ sờ cằm cho ra kết luận: Yêu quái đúng là yêu quái, muốn biến già thì già, muốn biến trẻ được trẻ. Đúng là tiện lợi!
Viêm Chuyên thấy Tiêu Hòa nhìn y, lập tức nâng mắt chống lại.
Trong tích tắc ánh mắt giao nhau, khóe miệng Tiêu Hòa khẽ cong, lập tức nở ra một nụ cười tươi rói.
Viêm Chuyên nhíu mày, nhấc chân đi về phía hắn.
Tiêu Hòa vẫn mỉm cười đáp lại.
Viêm Chuyên dừng lại ở bên cạnh hắn, dáng người cao lớn hơi hơi cúi xuống khiến cho người ta cảm thấy khá áp bách.
Nếu là Tiêu Hòa lúc trước, đã sớm vung tay qua đánh, mắng y chắn tầm mắt.
Nhưng bây giờ Tiêu Hòa này lại chỉ nghiêng nghiêng đầu, vô cùng nhẫn nại thay đổi góc xem TV khác.
Viêm Chuyên nhíu mày.
Ngươi đang tức giận?
Một giọng nói trực tiếp vang lên trong đầu Tiêu Hòa. Đã không phải là lần đầu tiên biết đến loại cảm giác này, Tiêu Hòa nhếch nhếch miệng, may mắn là không khó chịu.
Người nọ yên lặng nhìn, dường như đang chờ đợi đáp án của hắn.
Vẻ mặt Tiêu Hòa mờ mịt, ngẩng đầu lên nói: “Tức giận? Không có. Tại sao lại hỏi như thế?”
Biểu cảm của Tiêu Hòa thoạt nhìn giống như thực sự không biết lý do mình hẳn là nên tức giận.
Ngày đó trong cao ốc của công ty CED…
Thanh âm kia còn chưa nói hết, nhưng hai người đều biết được đoạn sau là cái gì.
Tiêu Hòa lúc này làm ra một biểu cảm tỉnh ngộ: “A ——, cậu nói tới cái kia hả? Tôi không có giận cậu, thật sự. Tôi biết lúc ấy cậu cũng là bị ép buộc, bất đắc dĩ, là đau khổ, không hề muốn như vậy. Tôi có thể lý giải, thật sự.”
Trong mắt Viêm Chuyên là nỗi hoài nghi vô cùng rõ ràng.
Tiêu Hòa phất phất tay, khẽ thở dài một cái: “Chuyện cũng qua rồi, đừng nên để ở trong lòng nữa.”
Viêm Chuyên đột nhiên vươn tay ra nắm lấy cằm Tiêu Hòa nâng lên, ngay sau đó cúi người xuống, gần như mặt dán sát vào mặt, nhìn vào mắt Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa bị hành động bất ngờ này dọa sợ.
Viêm Chuyên nhìn chằm chằm ánh mắt Tiêu Hòa trong chốc lát, buông ra, nâng người dậy.
Không sai, vẫn là người kia. Cũng không có bị người đoạt xác. Nhưng mà y vẫn muốn xác định một lần nữa. (@[email protected] cả Viêm Viêm bị Mân Côi đầu độc?)
Ngươi là Tiêu Hòa?
“Khụ,” Người nào đó xoa xoa cái cằm bị nắm đau, chỉnh trang lại sắc mặt nói: “Đúng vậy.”
Ngươi không phải!
Viêm Chuyên đột nhiên phẫn nộ!
“Khụ khụ,” Tiêu Hòa nâng người dậy, ngồi thẳng, vỗ vỗ cánh tay Viêm Chuyên an ủi: “Tâm tình của cậu tôi lý giải được. Kỳ thật con người của tôi nha, thoạt nhìn không dễ nói chuyện, nhưng thật ra lại dễ thương lượng nhất. Mọi người đều hiểu lầm tôi rồi.”
“… Nói đi, muốn tụi này làm cái gì?” Mân Côi nếu như có thể bĩu môi, nó đã sớm kéo miệng đến tận lỗ tai.
“Ha ha.” Đại gia trưởng Tiêu gia cười hiền lành, xoay người sờ sờ đầu của nó nói: “Lúc này mới là đứa trẻ ngoan.”
Mân Côi vặn vẹo đầu.
Tiêu Hòa không thèm để ý, phất phất tay: “Đi đi đi, ra chỗ khác mà ngồi! Đưa điều khiển đây! Con nít ranh xem TV làm cái gì? Học toàn thói xấu.”
Mân Côi thật sự rất muốn tiếp tục giật điện hắn.
Người nào đó xoay người nhấc Mân Côi lên ném tới một góc bên phải, đặt mông chiếm lấy góc nhìn xem tv tốt nhất.
Mà Tiêm Đầu đã sớm thấy tình thế không ổn, tự động chạy tới bên người Mân Côi.
Viêm Chuyên thấy cảnh gia trưởng Tiêu gia phát uy giáo huấn đám trẻ, cũng không để ý nữa, tiếp tục đi rửa chậu bát của y. Hiện đồ ăn và việc nhà đều là y làm, y cũng không cảm thấy có gì không đúng. Dù sao trông cậy vào tên tiểu nhân kia, chẳng thà mình làm cho nhanh. Hơn nữa từ khi y bắt đầu nhận được trí nhớ truyền thừa liền phát hiện nấu ăn cũng chẳng phải là chuyện gì khó, trong đầu dường như tự nhiên mà biết thứ gì có thể ăn, nấu như thế nào mới ngon.
Có điều so với mình làm, y càng nhớ đồ ăn Tiêu Hòa đã từng nấu. Chỉ là… Y cảm thấy tạm thời đừng có ôm cái ý định này thì tốt hơn. Có trời mới biết người nọ sẽ bỏ gì vào trong thức ăn!
“Phù…!” Duỗi thẳng hai chân, mở rộng cánh tay khoác lên lưng ghế sô pha, Tiêu Hòa thở dài một hơi.
Sự thật chứng minh, hắn không thích hợp làm một người tốt. Mà từ lúc bắt đầu có dấu hiệu phát triển thành người tốt, ví dụ như muốn cứu đứa trẻ lang thang Tiểu Diệp ra, thu nhận một con chuột, còn tìm về một con robot khá là khó quản thì dường như chưa có chuyện tốt nào xảy đến với hắn.
Tục ngữ nói không sai, người thiện bị người lấn, ngựa thiện bị người cưỡi. Cổ nhân quả không lừa hắn! Nhìn coi chẳng qua chỉ phát ra một chút thiện tâm, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mà ngay lập tức đã nghiệm chứng tính chính xác của cổ nhân —— hắn chẳng những bị người lấn, còn bị người… Không đúng… Bị thú cưỡi.
Mà hắn chẳng qua chỉ bày ra vẻ mặt ôn hòa chung sống với tụi nhóc hai ngày, tụi nó đã nghĩ tới việc cưỡi lên đầu hắn. Hừ hừ hừ!
Tiêu Hòa hắn là ai? Là hạng người mặc cho kẻ khác ức hiếp như vậy sao?
Tiêu Hòa hắn không phát uy, cả đám đều cho rằng hắn là mèo bệnh chắc. Cứ đợi đấy cho ông! Đại gia tao một đứa cũng không bỏ qua!
Sau khi trải qua trận tai nạn kia, hắn liền phát hiện trên đời này đã không còn thứ gì có thể tiếp tục quật ngã hắn.
Nếu như nói trước kia hắn chỉ là đang tiêu phí thời gian chờ chết, nhưng hiện tại hắn không nghĩ như vậy.
Hắn muốn sống!
Hắn muốn hảo hảo mà sống sót, thoải mái mà sống, sống không có bất cứ tiếc nuối nào!
Lý lão đầu, gã đàn ông nhã nhặn biến thái, công ty CED, còn có… Viêm Tiểu Yêu!
Các người chính là động lực để ta tiếp tục sống.
Tiêu Hòa ta thề nhất định phải làm cho các người hối hận khi đã đối xử với ta như vậy! Ta nhất định sẽ làm cho các người trả giả gấp mười, gấp trăm, gấp nghìn lần, để rửa sạch nỗi nhục mà ta đã phải chịu!
Kẻ không biết xấu hổ mới là vô địch!
Hắn không biết xấu hổ, hắn muốn tính mạng. Muốn báo thù. Việc cần phải làm còn rất rất nhiều.
Vì thế, có thể lợi dụng nhất định phải lợi dụng. Tuyệt đối không thể bị người khác bắt nạt, như vậy kết quả là chỉ có thể cắp đuôi chạy trốn, hoặc là bi thương chịu đựng tất cả mọi chuyện. Kia chỉ có thằng ngốc số một mới có thể làm loại chuyện này.
Tiêu Hòa hắn ngu ngốc sao?
Hừ hừ!
Tiêu ác nhân ngoắc ngón tay, bắt đầu hành động báo thù của hắn.
“Tiêm Đầu, lại đây cho tao.”