Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 52 :

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Tiêu Hòa và Viêm Chuyên đánh nhau sao?



Ngay khi nắm tay Viêm Chuyên vung tới, Tiêu Hòa rơi lệ.



Cứ như vậy ngồi trên khung giường gãy nát, hay tay nắm chặt đặt ở hai bên đầu gối, dùng một loại ánh mắt mang theo phẫn hận, bi thương, tuyệt vọng nhìn y, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.



Nắm tay của Viêm Chuyên dừng lại giữa không trung.



Người này lại khóc…



Không phải y chưa từng nhìn thấy người này khóc, nhưng mà tại sao lúc này y lại cảm thấy trái tim tựa như bị người nhéo một cái vậy chứ?



Viêm Chuyên thu tay về, sờ sờ vị trí trái tim của mình, giống như mơ hồ, lại như đã hiểu rõ vài phần.



Viêm Chuyên bước tới nửa ngồi nửa quỳ trên lạch giường, vươn tay lau nước mắt của Tiêu Hòa.



Tiêu Hòa quay đầu, không muốn để cho y chạm vào.



Viêm Chuyên bỗng có chút luống cuống.



Tiêu Hòa như vậy khiến y thấy xa lạ, khiến y không biết nên làm thế nào mới tốt.



“Đừng…. Khóc…” Viêm Chuyên trộm học phát âm vài ngày theo TV, cố gắng muốn nói cho tốt hai chữ này, nhưng mà nghe vào lại tựa như tiếng chim quốc  kêu.



Tiêu Hòa nâng tay hung hăng lau lau mặt, lau tới khi ánh mắt đỏ bừng.



“Tại sao lại gặp phải cậu?”



Hả? Viêm Chuyên khó hiểu.



“Tại sao lại để cho tôi gặp cậu chứ?”



Tiêu Hòa nói xong câu đó, dùng hai tay che mặt.



Nhưng đôi tay lại không che đậy được nỗi nghẹn ngào.



Viêm Chuyên muốn đưa tay chạm vào hắn, lại sợ hắn cự tuyệt. Nhất thời chỉ biết ngơ ngác nhìn.



Tại sao trí nhớ truyền thừa không nói cho y biết – gặp phải chuyện như vậy nên xử lý thế nào?



Tại sao nghe tiếng người này khóc, y sẽ cảm thấy trái tim khó chịu đến thế?



“Cậu đối xử với tôi như vậy, tôi cũng thừa nhận. Tôi có thể lý giải cậu cũng là người bị hại, hơn nữa lúc trước cũng là tôi trêu trọc cậu, tôi bị cậu làm vậy… Cũng coi như gieo gió gặt bão, chẳng thể trách cậu. Nhưng mà những người đó… Dựa vào cái gì lại đối xử với tôi như vậy!”



Thân thể Tiêu Hòa hơi hơi run rẩy, như đang kiên cường khắc chế cái gì đó.



“Không coi kẻ khác là con người, ngay trước mặt nhiều người như thế, đem tôi…! Cậu không biết lúc ấy tôi sợ hãi thế nào… Cậu không biết…, tôi hận! Rất hận! Tôi hận không thể giết sạch những kẻ đó! Hận không thể… Ô… .”



Tay Viêm Chuyên chậm rãi buông thõng, rơi xuống trên vai Tiêu Hòa.



Thân thể gã đàn ông run lên.




Một cái phi cơ lớn như vậy, ngon hơn nhiều so với xe chở thức ăn, nếu đều là của hắn thì tuyệt biết bao?



Rời khỏi sân bay lại tiếp tục ngồi xe hơi, cuối cùng đến nơi đây. Tới khi xuống xe, hai chân hắn cũng đã mềm nhũn.



Vừa xuống xe hắn đã bị cảnh sắc xung quanh mê hoặc.



Bầu trời đen tỏa ra ánh sáng màu lam, bởi vì trời đã tối, mặt trăng cong cong giống cái cầu trượt. F nhìn lên không trung, hy vọng có thể ngồi lên đó trượt từ trên trượt xuống, chắc là sẽ rất vui.



Nhìn bầu trời một lúc, F bắt đầu đánh giá xung quanh.



Tòa nhà cao cao, thật đẹp, rất giống với thứ hắn nhìn thấy trong phim.



Mà hành lang dưới chân hắn đang đứng chính là làm bằng gỗ, hành lang nối liền giữa các tòa nhà, giữa các hành lang và tòa nhà là hồ nước phản chiếu cảnh sắc xung quanh, thoạt nhìn cả khu nhà giống như được xây trên mặt nước.



F ngồi xổm bên cạnh hành lang, đưa tay ra sờ nước hồ.



“F, xem ra cậu rất thích nơi này, vậy là tốt rồi. Đừng có nghịch nước, chúng ta lên trên đi, cho cậu coi chỗ cậu sắp ở được không?”



F giả vờ không nghe thấy, hắn nhìn trong hồ có cá nhỏ, hắn muốn sờ sờ bọn nó, đây là lần đầu tiên hắn thấy cá còn sống. Thật sự là rất nhỏ, chiều dài chỉ bằng móng tay của hắn, lại còn dẹp lép.



“F, nghe lời. Còn nhớ rõ lúc đi tôi đã nói gì không?” Lý giáo sư trầm mặt nói.



Tui đương nhiên nhớ rõ, đâu có giống ông trí nhớ đã bắt đầu suy yếu. F lưu luyến phất phất tay với lũ cá nhỏ, đứng lên.



“F, tôi lặp lại một lần nữa. Lần này đi ra ngoài cậu phải toàn bộ nghe tôi, bình thường ra ngoài phải có ít nhất một gã nhân viên nghiên cứu cùng đi. Nếu cậu không nghe lời, tôi sẽ lập tức đưa cậu về, hơn nữa sau này cũng sẽ không mang cậu ra ngoài chơi nữa. Nghe rõ chưa?”



F quay đầu, mất hứng trừng mắt liếc ông già mặt vàng một cái.



Lý giáo sư nghiêm mặt, “F, tốt nhất đừng có xằng bậy, tuy nói nơi này không phải sở nghiên cứu, nhưng nếu không nghe lời, tôi cũng có thể trừng phạt cậu. Hay hiện tại đã muốn nếm thử mùi vị?”



F cong miệng lên, sợ hãi sờ sờ sau gáy. Mấy tên bại hoại này lần nào cũng vậy, chỉ cần hắn không nguyện ý, không vui hoặc hơi có chút cảm xúc phản kháng liền khiến cho hắn đau đầu.



Hắn từng cố gắng mở đầu của mình ra, muốn nhìn một chút coi bên trong có thứ gì mà lại khiến cho hắn đau như thế.



Mà hành vi của hắn lúc đó hiển nhiên đã dọa sợ lũ bại hoại kia, bọn họ chẳng những khiến hắn càng thêm đau, đau đến mất đi khả năng cử động, lại còn tiêm hắn, buộc hắn trên bàn thí nghiệm, trói lại ước chừng mười ngày.



Cho nên hắn đành phải ngoan ngoãn đi làm cái việc hắn không thích này.



Ông già da vàng đáng ghét, bọn mặc áo trắng đáng ghét, sở nghiên cứu đáng ghét!



A! Trông vật này có vẻ ăn rất ngon. – Ánh mắt của F sáng lên một chút.



Nhìn F chạy về phía máy đọc thẻ, Lý giáo sư lập tức ra hiệu cho hai gã nhân viên nghiên cứu khỏe mạnh đi ngăn cản F, không thể để cho nó đem cái máy kia làm đồ lót dạ.



Nhân viên nghiên cứu kéo kéo F đang ngó đông ngó tây, đối với cái gì cũng đều tràn ngập đầy tò mò, mạnh mẽ lôi hắn vào thang máy.



Mà F, dưới uy hiếp trừng phạt của Lý giáo sư, đành phải buông tha cho nỗi lưu luyến mỹ thực, đi tới ngôi nhà mới hắn sắp dừng chân tạm thời.



Vừa vào cửa, F đã bị những thứ mới lạ mà hắn chỉ có thể thấy ở trên phim hấp dẫn, cuối cùng lại dính chặt vào ban công có thể nhìn toàn cảnh khu nhà, sống chết không chịu rời đi.