Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt
Chương 62 :
Ngày đăng: 09:55 18/04/20
Một trận gió lạnh thổi qua phòng giải phẫu.
Từ Nham Phi vất vả lắm mới khép được miệng của mình, lập tức lại không thể không mở ra: “Ách, cảm thấy cậu có chút quen mắt, không phải là chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi chứ?”
Trần Cảnh cùng toàn bộ bác sĩ lẫn hộ sĩ trong phòng giải phẫu đồng loạt nhìn về phía Từ Nham Phi.
Từ Nham Phi cảm thấy thật oan uổng, không phải hắn lôi kéo làm quen với người đàn ông trần truồng kia, thật sự hắn cảm giác người này có chút quen thuộc, nhưng mà không nghĩ ra được đối phương là ai.
Lần này Viêm Chuyên không tiếp tục trả lời mà lưu loát phun ra hai chữ: “Tránh ra!”
“Cậu không thể đi như vậy, Tiêu…”
“A! Chờ chút.” Viêm Chuyên như đột nhiên nhớ ra thứ gì đó, thả Tiêu Hòa lại bàn mổ, mở cái túi vẫn luôn nắm chặt trong tay, lấy một món đồ trong suốt lấp lánh ra, đưa tới trước mặt Từ Nham Phi, duỗi tay: “Cho.”
Từ Nham Phi do dự một chút, vẫn đưa tay tiếp nhận, sau khi nhìn thấy thứ nằm gọn trong tay, mờ mịt hỏi: “Đây là cái gì?”
“Kim cương.”
“Cậu đang hối lộ?” Từ Nham Phi giỡn.
“Là tiền viện phí.” Vẻ mặt Viêm Chuyên thoải mái, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt tại sao đối phương không cho mình rời đi, nói xong liền xoay người ôm lấy Tiêu Hòa.
“Không phải tôi muốn đòi cậu tiền viện phí!” Từ Nham Phi liều mạng áp chế xúc động muốn đánh người.
“Ý tôi là, tình huống của Tiêu Hòa hiện tại rất hiểm nghèo, nếu không cũng chẳng gấp gáp làm phẫu thuật như vậy, cậu không thể mang anh ta đi như thế, ít nhất cũng phải cầm máu trước đã. Cậu nói cậu với anh ta là… Khụ, loại quan hệ này, thế thì cũng không mong anh ta xảy ra chuyện gì đúng không?”
Từ Nham Phi ra hiệu bảo Trần Cảnh đóng cửa phòng giải phẫu lại, bảo vệ của bệnh viện nhận được tin tức đã chạy tới đây, mong là tình huống tại hiện trường có thể khống chế được, Tiêu Hòa bây giờ thật sự rất nguy hiểm.
“Tốt hơn rồi.” Kiên nhẫn của Viêm Chuyên đã đến cực hạn.
“Cậu nói đã tốt hơn, vậy có thể để cho bác sĩ xem qua một lát được không? Nếu quả thật không còn vấn đề gì, cậu có thể mang anh ta đi bất cứ lúc nào.” Giọng nói của Từ Nham Phi lại càng nhẹ.
“Nếu kiểm tra ngay lập tức, sẽ biết được kết quả nhanh chóng thôi.” Bác sĩ Lưu vẫn một mực xem náo nhiệt ở bên cạnh bồi thêm một câu.
Viêm Chuyên nhìn nhìn những người này, tuy rằng y có thể mang Tiêu Hòa đi một cách dễ dàng, nhưng bọn họ cũng sẽ không thể không tìm chỗ ở mới lần nữa. Nếu Tiêu Hòa tỉnh lại mà biết bởi vì y mà khiến cho bọn họ lại phải chuyển chỗ, chắc chắn sắc mặt sẽ chẳng tốt đẹp gì.
Không muốn lại thấy Tiêu Hòa âm dương quái khí như vậy, cũng không muốn lúc về nhà còn dẫn theo một đại đội cảnh sát, ngẫm nghĩ, Viêm Chuyên thả Tiêu Hòa lại bàn mổ.
Mọi người đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Anh bạn, có thể lui ra một chút được không? Cậu cứ đứng bên cạnh như vậy rất khó kiểm tra.” Bác sĩ Lưu dè dặt tiến lại gần nói. Viêm Chuyên chỉa chỉa phía đối diện, không thèm nhúc nhích.
Bác sĩ Lưu bất đắc dĩ, đành phải vòng sang bên kia bắt đầu tiến hành kiểm tra não bộ Tiêu Hòa.
Bên này bác sĩ cùng hộ sĩ bận rộn, bên kia Từ Nham Phi và Trần Cảnh cũng thu hồi vũ khí, lặng lẽ đi đến phía sau Viêm Chuyên.
Viêm Chuyên quay đầu lại liếc bọn họ một cái.
Trong lòng hai người đồng thời sợ hãi, không dám tiếp tục tiến thêm bước nào.
Tốt lắm, tuy rằng không nhớ rõ tại sao mình lại bị đưa đến nơi này, nhưng vẫn còn nhớ trước khi hôn mê đã gặp phải chuyện gì. Hơn nữa Tiểu Viêm trần như nhộng đứng ở đây cũng khiến hắn cảm giác vô cùng không ổn. Tên gia khỏa này biến thân không bị người khác nhìn thấy chứ? Chẳng phải nó chạy ra ngoài rồi sao? Tại sao đã chạy về?
Không biết đối phương có nhận ra hay không? Nhìn vẻ mặt, hẳn là nhận ra.
Tròng mắt Tiêu Hòa chuyển chuyển, tên cảnh sát này hình như còn nợ hắn một món tiền thưởng thì phải?
Chờ Tiêu Hòa bị mang đến phòng bệnh bình thường thay quần áo bệnh nhân thì bên ngoài trời đã sáng.
“Thật là một đêm dài.” Tiêu Hòa than thở một tiếng, xoay người nói với Từ Nham Phi đứng ở một bên:
“Từ cảnh quan, đã lâu không gặp. Lần này cám ơn nhiều.”
(cảnh quan: sĩ quan cảnh sát)
“Không có gì, đây là chuyện tôi nên làm mà.” Từ Nham Phi xoa xoa mặt, mang theo chút mệt mỏi cười nói: “Tôi nghĩ các anh đã rời khỏi thành phố S, không ngờ lại mua nhà ở hoa viên Kim Bảo.”
“Ha ha.” Tiêu Hòa không biết hắn đang nói cái gì, chỉ cười cười.
Lúc này Từ Nham Phi mới nhớ ra đối phương đã không nghe được, nhất thời lộ ra vẻ mặt áy náy. Để che giấu phần xấu hổ này, thuận tiện lấy danh thiếp trong túi ra đưa cho Tiêu Hòa.
“Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, gọi theo số này là có thể liên lạc với tôi.” Từ Nham Phi đặc biệt chỉ chỉ số điện thoại di động của chính mình trên danh thiếp.
Tiêu Hòa nói lời cảm ơn, tiếp nhận danh thiếp, lập tức nhìn nhìn Tiểu Viêm chỉ buộc một chiếc áo khoác trắng bên hông, khó xử nói với Từ Nham Phi: “Từ cảnh quan, có thể giúp tôi một việc hay không? Trời cũng đã sáng rồi, nếu để cho cậu ta cứ như vậy đi ra ngoài…”
“A, tôi đi lấy bộ quần áo, các anh đợi ở đây nhé.” Từ Nham Phi nói xong, lại ngượng ngùng cười, muốn dùng tay ra hiệu cũng không biết nên làm thế nào, cuối cùng chỉ chỉ Viêm Chuyên, gật gật đầu đi ra ngoài.
Từ Nham Phi mới vừa rời khỏi, Tiêu Hòa lập tức thúc giục Tiểu Viêm.
“Đi đi đi, nhanh lên. Tìm cách lấy hai bộ quần áo, đừng quên giầy! Còn nữa đừng làm cho người ta chú ý. Tôi đợi ở cửa thang máy tầng ba.”
Tiêu Hòa cảm giác tiếng nói chuyện của mình rất nhỏ, nhưng không biết thực ra nó khá lớn ── đặc thù của người tai điếc, âm lượng khống chế không được tốt lắm. May mắn trong phòng bệnh không có ai.
Viêm Chuyên nhìn hắn. Không để cho gã cảnh sát kia giúp chuẩn bị quần áo sao?
Tiêu lão đại trừng mắt: “Cậu bị ngốc à, muốn để cảnh sát theo dõi phải không? Tên gia khỏa đó vừa nhìn đã biết chẳng tốt đẹp gì, sau này không muốn an ổn nữa hả? Nhanh đi tìm quần áo đi! Đừng có quang mông chạy loạn khắp nơi, cẩn thận bị người ta bu lại xem giờ.” Nói xong bàn tay còn rất lưu manh véo véo mông Tiểu Viêm.
Ánh mắt Viêm Chuyên chợt lóe, hận chết cái tên tiểu nhân vô sỉ thích khiêu khích lại không chịu phụ trách này.
“Còn đứng ngốc ra đó làm gì? Đợi người ta mời uống trà hả?”
Viêm Chuyên quay đầu rời đi. Lần sau nếu còn lo lắng cho người này, y khỏi cần ăn cơm ba ngày luôn!
Tiêu Hòa chạy ở phía sau hắc hắc cười gian. Từ cảnh quan a Từ cảnh quan, anh nợ tôi một khoản tiền thưởng, tôi để cho anh trả một khoản tiền thuốc men cũng không tính là quá đáng chứ? Đúng rồi, cái túi trong tay Tiểu Viêm là thứ gì vậy?
Lúc Viêm Chuyên tìm được quần áo trở về, Tiêu Hòa nhìn chiếc túi lớn xong cũng quên không hỏi. Sau khi rời khỏi bệnh viện Nhân Tâm, Tiêu Hòa còn kỳ quái Tiểu Viêm tại sao lại không hỏi chuyện tiền thuốc men, có điều Tiểu Viêm không mở miệng, hắn cũng vui vẻ cho qua, miễn bị Tiểu Viêm có tinh thần trọng nghĩa quái lạ tiếp tục kéo về bệnh viện.
Tiêu Hòa không biết Viêm Chuyên không hỏi tiền thuốc men, bởi vì y cho rằng mình đã trả tiền rồi.
Nếu Tiêu Hòa biết Viêm Chuyên dùng một viên kim cương để thanh toán tiền thuốc men lần này…