Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 84 :

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Viêm Chuyên tự nhiên như đang đi vào nhà mình, phi thường tùy ý. Cơ mà người này đi tới đâu chẳng vậy.



Lý Vi Dân nhìn thấy thanh niên cao lớn vừa đẹp trai vừa lạnh lùng này hệt như chủ nhà, cởi áo khoác bắt đầu thu thập hành lý, mở đống đồ đã bị ngốn hơn phân nửa trong rương hành lý ra, thứ nào nên bỏ vào tủ lạnh thì bỏ vào tủ lạnh, thứ nào nên cho vào phòng bếp thì cho vào phòng bếp. Mấy bộ quần áo thì trực tiếp xách tới phòng ngủ chính.



Làm xong tất cả những chuyện đó, người này bắt đầu phân phòng. Phòng ngủ chính đương nhiên thuộc về y và Tiêu Hòa, phòng tiếp theo cho thiếu niên đầu tổ quạ kêu A Phúc ở, còn một gian phòng nhi đồng thì cho… một con robot và một con chuột?



“A Tiêu, một năm rưỡi nay rốt cuộc cậu đi đâu vậy? Tại sao trước khi bỏ đi lại xếp đặt mọi chuyện như thế? Tại sao không nói cho tớ? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Còn có đám người này… Rốt cuộc là cái gì? Con robot kia… Hình như tớ nghe được nó đang nói chuyện, còn có con chuột kia nữa, từ lúc nào mà cậu bắt đầu thích nuôi chuột làm thú cưng vậy?” Lý Vi Dân càng nhìn càng thấy đám kia có nhiều vấn đề, bắn liên thanh hàng loạt câu hỏi cho Tiêu Hòa.



Tiêu Hòa chỉ chỉ tai của mình, cười khổ: “Tai tớ thực sự xảy ra vấn đề. Không lừa cậu đâu.”



“Đừng có gạt! Rõ ràng tớ nghe thấy cậu nói chuyện với anh chàng đẹp trai kia.”



Vẻ mặt Tiêu Hòa mờ mịt nhìn hắn.



Lý Vi Dân lắc đầu cười, chỉ chốc lát sau đã bắt đầu cười không nổi, “Cậu thật sự không nghe được à?”



Người trước mặt vẫn không có phản ứng.



“Đúng là không được sao?”



Bất đắc dĩ, Lý Vi Dân đành phải đi tìm giấy bút.



Tiêu Hòa nhìn đống câu hỏi viết càng ngày càng nhiều trên hai trang giấy, đau đầu xoa xoa cái trán.



Rốt cuộc có nên nói thật toàn bộ mọi chuyện với Vi Dân hay không? Nhưng mà hiện tại hắn cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng người này phiền lòng vì hắn, cũng không muốn làm người này thương tâm. Nên lo liệu thế nào đây?



Bóng dáng của Tiểu Viêm đang nghiên cứu máy lọc nước uống rơi vào trong tầm mắt, Tiêu Hòa nở nụ cười, hắn đã nghĩ ra nên nói như thế nào rồi.



“Tớ vẫn luôn lo lắng không biết có nên nói với cậu hay không.”



Lý Vi Dân ngẩng đầu, bàn tay đang viết câu hỏi tạm thời ngưng lại.



“Tớ thích người cùng giới, phát hiện chuyện này hồi trung học, vẫn không dám nói cho cậu, cũng không dám để cho người khác biết.”



Biểu cảm của Lý Vi Dân thay đổi.
Quên đi, vẫn cứ tiến từng bước một vậy. Nhớ ngày đó mình cũng từ không thể tiếp thụ, dần dần chậm rãi thu phục đám gia khỏa khó trị này đến tạo thành gia đình. Tiêu thúc thúc đắc ý nghĩ. Thời gian, chỉ cần có thời gian, chỉ cần có thể cho bọn hắn cơ hội hiểu biết lẫn nhau, cuối cùng bọn hắn cũng sẽ có thể hòa mình.



Có điều hôm nay vẫn nên để Vi Dân về trước đi, miễn cho bị kích thích quá mức. Hơn nữa hắn thực sự lo lắng liệu Tiểu Viêm có thể mất kiên nhẫn mà ném Vi Dân xuống dưới lầu hay không.



“Vi Dân, có muốn ở lại cùng nhau ăn cơm không?”



Lý Vi Dân cả kinh, theo bản năng lắc lắc đầu, vừa viết vừa nói: “Ách, tớ mới ăn trưa xong không lâu, vẫn chưa đói. Như vậy đi, buổi tối cậu có thời gian không? Cậu đến nhà tớ hoặc chúng ta đi ra ngoài ăn, tớ có mấy lời muốn tâm sự một mình với cậu.”



Nói thí dụ như con robot này là cái gì? Thiếu niên đầu tổ quạ kia rõ ràng không hề nói chuyện, nhưng mà tại sao A Tiêu lại giống như có thể hiểu được cậu ta đang nói gì? Còn có người đàn ông trẻ tuổi cao hơn mình nửa cái đầu kia rốt cuộc là ai? Hai người quen nhau như thế nào… Rất rất nhiều vấn đề, mà mấy vấn đề này cũng không thích hợp nói ra ở đây.



Tối hôm nay không được. Viêm đại gia lên tiếng.



Tiêu Hòa trở mình khinh thường, nhưng vì bảo trì hình tượng bình thường, hắn vẫn ngoan ngoãn nghe lời, nói với Lý Vi Dân: “Tối nay tớ hơi mệt, như vậy đi, đợi chuyện bên này thu xếp ổn thỏa, hai ngày nữa tớ liên lạc với cậu, chúng ta tìm một chỗ hảo hảo tâm sự.”



“Ừ, vậy cũng được.” Lý Vi Dân dứt khoát viết: “Xe của tớ đỗ ở gara phía dưới, tạm thời cậu cứ lấy mà đi.”



“Không cần, hiện tại tớ không dùng tới, cậu cứ lái về đi. À, Vi Dân,” Tiêu Hòa có chút do dự.



“Có chuyện gì? Không muốn nói cho người nhà cậu và những người khác biết cậu đã trở lại có phải không?” Lý Vi Dân rất hiểu biết người bạn cùng nhau lớn lên này.



Tiêu Hòa cười, “Còn có chuyện của tớ ở đây…”



“Yên tâm, tớ sẽ không hé răng nửa lời. Ngay cả Tiểu Ngữ cũng không nói.” Lại một trang giấy bị viết kín.



“Cám ơn.”



“Giữa chúng ta mà cám ơn làm cái gì. Tớ đi đây, cậu cứ làm việc của mình trước đi.” Lý Vi Dân viết xong câu nói sau cùng thì đứng lên, muốn chào hỏi người đàn ông được gọi là Tiểu Viêm và thiếu niên đầu tổ chim, kết quả người ta căn bản đầu cũng không thèm ngẩng.



Khóe miệng Vi Dân giật giật, đành phải cười cười tạm biệt kẻ duy nhất chịu nói chuyện là con robot nhỏ.



“Hẹn gặp lại.” Mân Côi giơ cánh tay nhỏ bằng sắt lên ồm ồm trả lời. Trong nội tâm nó ngược lại cảm thấy nhân loại mới xuất hiện này thuận mắt hơn Tiêu Hòa nhiều lắm, ít nhất trông cũng không âm hiểm giả dối như Tiêu Hòa.



Âm thầm lau mồ hôi, Lý Vi Dân cứ như vậy mang theo một đầu mờ mịt cùng hỗn loạn, bị Tiêu Hòa đưa ra cửa.