Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt
Chương 93 :
Ngày đăng: 09:56 18/04/20
“…” Tiêu Hòa bưng lấy cằm, trầm mặc ước chừng mười giây đồng hồ.
Trứng không biết mình vừa làm sai chuyện, rơi xuống mặt đất, thân mật đi cọ cọ chân Tiêu Hòa, còn phát ra tiếng “ê a ê a” tựa như trẻ con bi bô tập nói.
Tiêu Hòa ngưng mắt nhìn quả trứng có thể nhảy, có thể sáng lên, còn có thể phát ra âm thanh kỳ quái này, làm ra một quyết định.
“Mày chính là nhóc con lần trước gây chuyện ở trong mộng của tao đúng không? Vậy mà lần này còn dám tùy tiện truyền thanh cho tao nữa. Thiên đường có lối mà mày không đi, vừa lúc tao đây còn chưa ăn điểm tâm, đợi lát nữa đem mày làm thành trứng chiên!”
“…Oa oa oa oa!” Trứng bị dọa phát khóc, vừa khóc còn vừa bám dính lấy ống quần Tiêu Hòa không chịu rời đi.
Tiêu Hòa nhìn quanh một vòng không thấy có ai, cười âm hiểm, quơ lấy quả trứng, ôm chặt đi vào cửa sắt. Ông đây đã cho mày cơ hội rời đi, mày không chịu đi vậy thì đừng có trách sao tao đem mày bán lấy tiền!
Quản mày là cái quái gì, đã tới nhà tao thì đừng hòng bỏ trốn, khà khà khà!
Bỏ quả trứng lên ghế salon, Tiêu Hòa nghiêm mặt, đang chuẩn bị tiến hành tra khảo.
Vậy mà quả trứng không rõ lai lịch kia còn xán lại, hơn nữa bộ dạng giống như muốn Tiêu Hòa vuốt ve nữa.
Tiêu Hòa đen mặt nhìn quả trứng này, nghĩ thầm nếu nó có chân, chỉ sợ sớm đã bò lên người mình cho coi.
Vừa thấy quả trứng một bộ nóng lòng muốn thử nhảy vào trong ngực của hắn, Tiêu Hòa sợ tới mức vội vàng thét to: “Không được nhảy!”
Trứng lập tức ngoan ngoãn, bất động đứng ở trước mặt Tiêu Hòa.
“Nói, mày là ai? Đến đây làm cái gì?”
“…Ê a ê a.”
“Nói tiếng người!”
“Ê a ê a ngao ngao ngao.”
Tiêu Hòa che mặt, thế này thì trao đổi kiểu gì đây?
Trứng nhìn hắn một cách mong đợi, hy vọng hắn có thể ôm nó. Vừa rồi lúc Tiêu Hòa ôm nó vào cửa, nó hy vọng cứ luôn được nằm mãi trong lòng người này như vậy biết bao, nhưng mà… Oa oa!
Tiêu Hòa gõ vào vỏ nó, “Không được khóc.”
Trứng thút tha thút thít, nó rất muốn đi ra, cũng không biết tại sao, sức mạnh của nó vẫn luôn thiếu hụt, đến bây giờ nó còn chưa có biện pháp phá xác mà ra.
“Thành thật khai báo, ai ném mày tới cửa nhà tao? Tại sao lại muốn tìm tao? Mày là sản phẩm của công ty CED hay là đồ gã nhã nhặn biến thái kia làm ra? Còn nữa ba lô của Tiểu Viêm tại sao lại ở đây?”
“Nó đang nói chuyện?” Người phụ nữ trung niên kinh ngạc, liếc nhìn Đỗ Vệ một cái.
Bốn người nhìn chủ nhà ngồi ở trên ghế sa lon, nhất thời không biết nên đi qua ngồi song song với hắn hay là nên đứng.
“Bên cạnh bàn ăn có ghế dựa, muốn ngồi thì tự mình qua lấy mà ngồi.”
“Ông chú đối đãi với khách của mình như vậy đó hả?” Con nhóc cực kỳ bất mãn, lần đầu tiên nó gặp được một kẻ lãnh đạm với nó thế.
“Mấy người là khách sao?” Tiêu Hòa bắt chéo chân bĩu bĩu môi.
“Ông…”
“Nha Nha, đi lấy mấy cái ghế lại đây.” Người phụ nữ trung niên mở miệng quát nó ngừng tay, lại quay sang nói với Tiêu Hòa:
“Tiêu tiên sinh không cần phải như thế, tôi đã nói hôm nay chúng tôi tới là mang theo vạn phần thành ý, chuyện trước kia chúng tôi cũng sẽ bồi thường cho Tiêu tiên sinh một cách hợp lý.”
“Bồi thường? Vị này…”
“Cậu có thể gọi tôi là phu nhân.” Phu nhân ngồi xuống chiếc ghế Đỗ Vệ đưa tới.
“Ha ha, mỹ nữ, nếu tôi dắt mười con chó tới để bà với tụi nó luân phiên ***, xong chuyện tôi trả cho bà ít tiền coi như trả công lao động vất vả, bà có nguyện ý hay không?”
“Câm mồm! Họ Tiêu! Đừng có khinh người quá đáng!” Con nhóc bê ghế dựa tới vừa nghe có người vũ nhục nữ thần trong lòng nó như vậy, thả ghế xuống muốn xông lên tính sổ với Tiêu Hòa. Lần này là Chung Xá giữ chặt nó lại.
Tiêu Hòa cười lạnh.
“Tiêu Hòa!” Đỗ Vệ thở dài, ngữ khí có chút nghiêm nghị. Hắn cũng không thể chịu đựng được có người vũ nhục phu nhân như vậy, nhưng hôm nay bọn họ tới cũng là để van cầu người, hơn nữa bằng vào việc bọn họ đã làm với Tiêu Hòa, Tiêu Hòa chịu cho bọn họ tiến vào cũng đã là cực kỳ độ lượng rồi.
Nếu X21 ở trên tay bọn họ, bọn họ còn có một chút quyền ngôn ngữ. Đương nhiên nếu X21 còn ở trong tay thì bọn họ đã không cần phải đến đây. Thật không nghĩ đến X21 lại bị người khác đoạt, nếu không phải dựa vào thiết bị theo dõi tàng hình dán trên vỏ trứng, bọn họ cũng chẳng biết phải đi đâu mà tìm X21 về nữa.
Phu nhân bị vũ nhục bằng lời nói lúc này vẻ mặt bất động, giơ tay lên ngăn cấm con nhóc Nha Nha đang muốn sử dụng năng lực để giáo huấn người, thản nhiên nói: “Tiêu tiên sinh, võ mồm cũng không thể giải quyết được vấn đề.”
Tiêu Hòa hơi hơi híp mắt, người phụ nữ này không đơn giản, bị vũ nhục còn có thể bày ra bộ dạng bình thản như vậy. Hắn đau đầu nhất khi đối phó với loại phụ nữ lòng dạ thâm sâu kiểu này, loại phụ nữ này khi đã ngoan độc thì một trăm thằng đàn ông cũng không sánh nổi.
Phòng khách lâm vào trầm mặc. Phu nhân và Đỗ Vệ dường như đang suy nghĩ xem nên mở miệng như thế nào mới tốt. Tiêu Hòa thì là dửng dưng lãnh đạm.
“Nói đi, các người định bồi thường tổn thất cho tôi như thế nào? Còn nữa có chuyện gì liên quan tới bản thân tôi? Tôi rất bận, cho các người ba phút, nếu trong vòng ba phút không nói được rõ ràng thì cửa chính ở bên kia.”