Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 95 :

Ngày đăng: 09:56 18/04/20


“Chúc mừng ba vị một nhà đoàn viên.” Đỗ Vệ cười chua xót.



Phu nhân nghe xong những lời này, thần sắc cũng tương đối ảm đạm. Bà cố gắng trả giá cảm tình đối với X21, nhưng mà X21 lại không có chút phản ứng nào với bà, cứ tưởng rằng nó vốn đã vậy, trước khi nở cũng chỉ như một quả trứng bình thường mà thôi. Nhưng bây giờ nhìn thấy quả trứng tỏ ra hoạt bát trước mặt nhóm cha thân sinh, còn phát ra thanh âm, điều này khiến cho kẻ muốn dùng tình cảm để lung lạc hậu duệ của thần tử như bà chịu đả kích nghiêm trọng.



“Tôi nghĩ hai vị chắc chắn là muốn biết X21, khụ, cũng chính là quả trứng này được sinh ra như thế nào đúng không?”



Đỗ Vệ chú ý quan sát vẻ mặt của hai người, thấy bọn họ không có phản ứng gì đặc biệt, tạm thời yên lòng. Ít nhất là từ thái độ của bọn họ, xem ra cũng không có ý tứ trở mặt ngay lập tức.



“Kẻ hèn này từng có may mắn lấy được t*ng trùng của ngài.” Đỗ Vệ thử nói chuyện với Viêm Chuyên, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của y, theo bản năng sờ sờ vết sẹo không thể chữa trị được trên mặt, tiếp tục nói:



“Chúng tôi đã từng cố gắng tiến hành kết hợp t*ng trùng của ngài với trứng của các loài sinh vật khác, nhưng mà kết quả đều là thất bại. Về sau dưới yêu cầu của tôi, Chung Xá nghĩ ra biện pháp lấy được tế bào gốc của Tiêu tiên sinh. Sau đó chúng tôi sử dụng kỹ thuật có trong tay, bồi dưỡng được tế bào gốc của Tiêu tiên sinh thành tế bào nguyên sinh thực, tiện đà nuôi cấy thành tế bào trứng, kết hợp với t*ng trùng của ngài, tiếp theo may mắn có được một quả trứng thụ tinh. Cuối cùng chúng tôi sử dụng tử cung nhân tạo để thai nghén ra quả trứng màu vàng này.”



Muốn có được sự trợ giúp của đối phương, như vậy trước tiên chính mình nhất định phải lấy lòng làm cho đối phương nhìn thấy thành ý của mình, đây là yếu tố quan trọng nhất trong đàm phán. Đối với chuyện này Đỗ Vệ đương nhiên là rất tinh thông, cho nên hắn không đợi hai người Viêm, Tiêu hỏi đã chủ động giải thích lai lịch của quả trứng một cách rõ ràng rành mạch.



“Các ngươi nuôi dưỡng được bao nhiêu?” Viêm Chuyên chỉ cảm thấy sự tồn tại của một quả trứng, nhưng để chắc chắn, y vẫn hỏi thêm một câu. Sống trong xã hội của nhân loại một thời gian dài như vậy cũng đã khiến cho y hiểu được đừng nhìn nhân loại yếu ớt hơn so với y, tuy yếu hơn không nhiều lắm, nhưng bọn họ cũng có chỗ đáng học hỏi. Ít nhất trình độ phát triển khoa học kỹ thuật của bọn họ cũng đã bù đắp lại rất nhiều chỗ thiếu sót rồi.



Nói thật, y thực sự rất kinh ngạc cũng rất bội phục những người này, vậy mà có thể tạo ra được hậu duệ của y. Phải biết rằng khả năng sinh ra thuần chủng ở bộ tộc y là cực thấp, nhưng mà những nhân loại này tùy tiện đùa đùa nghịch nghịch, lại đùa ra được một thuần chủng. Nếu y có thể biết được bí mật trong đó, có lẽ việc truyền thừa bộ tộc này của y cũng sẽ không tiếp tục vất vả, trầy trật như vậy nữa chăng?



“Không có nhiều, chỉ một mình nó thôi.” Đỗ Vệ trả lời, thấy Viêm Chuyên nhíu mày, lập tức lại bổ sung:



“Có thể nuôi dưỡng được quả trứng này đối với chúng tôi mà nói cũng là ngẫu nhiên. Lúc trước… Khụ…tế bào trứng của Tiêu tiên sinh gần như đều bị t*ng trùng của ngài cắn nuốt, lúc ấy chúng tôi đều cho rằng thí nghiệm này đã thất bại. Thật không ngờ hôm sau chúng tôi đi xử lý sản phẩm thì lại phát hiện được trứng trong một ống nghiệm đã thụ tinh thành công.” Cho dù sự tình đã qua hơn một năm, nhưng nhắc tới chuyện này, Đỗ Vệ vẫn còn có thể cảm thấy kích động và hưng phấn.



“Chuyện xảy ra vào lúc nào?” Trong lòng Viêm Chuyên khẽ động, nhớ tới thời điểm kết làm bầu bạn với Tiêu Hòa lúc trước thì có một luồng kim mang lao ra từ huyệt Bách Hội của hắn.



“Là chuyện của hơn mười ba tháng trước, ngày đó tôi nhớ rất rõ ràng, lúc tám giờ bảy phút sáng ngày mười hai tháng năm, chúng tôi đã phát hiện ra số hai mươi mốt.”



Mười hai tháng năm… Ừm, nhớ rõ ngày mình và Tiêu Hòa kết làm bầu bạn chính là ngày đầu tiên bọn họ quay về thành phố N, hôm đó là ngày 11 tháng 5. Có điều thời gian y và Tiêu Hòa kết làm bạn lữ vẫn là ở ngày 12 tháng 5, lúc trời còn chưa sáng. Thời gian trên xem ra đúng là ăn khớp.



Nhưng mà tại sao lại xuất hiện thuần chủng? Viêm Chuyên trăm tư khó giải.



Chẳng lẽ là bởi vì thụ tinh nhân tạo?



Hay nguyên nhân là bởi vị “mẫu thân” Tiêu Hòa này?



Hoặc là… Viêm Chuyên nghĩ đến đau đầu, ngại phiền, trực tiếp quy toàn bộ về trùng hợp và ngẫu nhiên.



“Bắt đầu từ ngày trứng thụ tinh thành công tới tiến vào tử cung nhân tạo thai nghén, thẳng đến khi sinh ra, tổng cộng mất mười hai tháng bốn mươi chín ngày, rạng sáng ngày ba mươi tháng sáu sinh nở thành công, cũng chính là năm ngày trước.” Đỗ Vệ tiếp tục bổ sung.



Viêm Chuyên cũng không để ý tới chuyện này. Thời gian thai nghén của hậu duệ trong tộc không cố định, ngắn nhất là nửa năm, dài nhất thì mấy trăm năm cũng có.



“Chắc không phải là các người chủ động mang trứng về cho chúng tôi chứ hả? Nói đi, có chuyện gì?”



Phục hồi lại từ trong cơn kích thích quá độ, cuối cùng Tiêu Hòa cũng đã lấy lại được sự khôn khéo của hắn. Vừa rồi lời của Đỗ Vệ hắn đều nghe được vào tai, ngoại trừ tán thưởng nghiên cứu của bọn họ ở phương diện nào đó vượt trước khoa học kỹ thuật hiện nay ít nhất năm mươi năm ra, còn lại tất cả đều là bất mãn.



Cái quái gì vậy chứ! Chưa được sự đồng ý của ta đã giúp ta sinh con, không biết ông đây ghét trẻ con sao? Lại còn là một quả trứng! Có trời mới biết sẽ ấp ra cái thứ cổ quái hiếm lạ gì.



Vừa nghĩ tới tương lai chính mình chín phần mười sẽ phải sinh hoạt trong thế giới tràn ngập tã giấy với sữa bột, Tiêu Hòa nhịn không được run run. Hơn nữa nghe nói nuôi trẻ con cực kỳ phiền toái, nhất là lúc còn nhỏ, nửa đêm muốn khóc liền khóc, muốn náo liền náo, trước khi tới tuổi nó đi nhà trẻ thì đừng hòng ngủ được một giấc an an ổn ổn.



Khủng bố! Đáng sợ! Như Địa ngục tra tấn! Tiêu ba ba dùng ánh mắt tràn ngập mong chờ nhìn về phía Viêm Chuyên. Cha đứa nhỏ, sau này toàn bộ giao cho cậu. Tôi sẽ dùng lời lẽ cổ vũ, ủng hộ cậu trên tinh thần, thỏa mãn cậu về thể xác…



Đừng có quên lời nói của ngươi bây giờ. Viêm Chuyên mặt không chút thay đổi quay lại, thuận tay nhét quả trứng vào trong lòng Tiêu Hòa.



Tiêu Hòa nghẹn họng. Tiếng lòng mà sao cũng nghe thấy được?



Đó là bởi vì ngươi muốn cho ta nghe thấy.



Yêu quái, dám nghe lén tâm sự của kẻ khác! Tiêu Hòa… Bi phẫn giơ trứng lên cắn một cái.



“Cốp!” Người nào đó bưng lấy quai hàm vẻ mặt vặn vẹo không nói nên lời.



“Ê a ê a.” Trứng không biết là đang an ủi ông bố bị ê răng hay là đang cười nhạo hắn.



Tiêu ba ba liếc xéo nó, “Nè, nhóc con mày tốt nhất là nên giống Na Tra, vừa sinh thấy gió là lớn, nếu không mày chui ra từ đâu tao nhét mày trở về chỗ đó!”



Nghe được câu uy hiếp này, cả đám người đồng thời quẳng ánh mắt về phía bụng của Tiêu ba ba.



Tiêu Hòa thuận theo ánh mắt của mọi người nhìn về phía bụng của mình… Giận!



“Nhìn cái gì mà nhìn! Cũng không phải ông đây sinh!”



“Ăn cơm ăn cơm! A? Tiêu Tiêu, bọn họ là ai vậy?”



Tiêu Hữu Phúc quang mông nhanh chóng chạy vào, nhìn thấy người lạ lập tức dừng bước lại. Đi theo phía sau hắn chính là Mân Côi và Tiêm Đầu, hai tên này cũng dùng ánh mắt đề phòng nhìn chằm về phía bốn người.



A Phúc không biết bọn họ, nhưng Mân Côi và Tiêm Đầu lại chẳng xa lạ gì với đám người này, nhất là Tiêm Đầu, dùng ánh mắt gần như có thể nói là cừu hận gắt gao mà nhìn.




Đã tồn tại nghĩa là hợp lý, đây là quy tắc tự nhiên mà y thừa nhận. Có điều vừa nghĩ tới bọn họ dùng phương pháp nhân tạo thai nghén ra hậu duệ của mình chính là vì thí nghiệm, mà nếu như y không có bản năng phát hiện ra hậu đại, hoặc là bọn họ có năng lực che giấu hơi thở của nó, như vậy chẳng phải con của y sẽ phải chịu tra tấn đến cực độ, thậm chí bị bọn họ khống chế cả đời hay sao?



“Tiểu Viêm,” Tiêu Hòa cảm nhận được sự tức giận của bạn lữ, ngẩng đầu nhìn về phía y.



Trứng cũng kích động lắc lư trong ngực hắn.



“Ngao ngao ngao!” Đánh đánh đánh! Cũng không biết vật nhỏ muốn đánh cái gì.



Viêm Chuyên nhe răng cười với gã đàn ông, trong nụ cười hàm chứa sự ngang tàng bạo ngược, thú tính, huyết tinh, giết chóc vân vân mà Tiêu Hòa đã lâu chưa gặp!



“Cút!”



Đây là câu trả lời duy nhất của Viêm Chuyên đối với bọn họ.



Nhân loại các ngươi làm ra tội ác này, vậy chính mình tự đi mà gánh vác hậu quả.



Phu nhân cuối cùng vẫn là mang theo đám người Đỗ Vệ rời đi.



Bà cũng nhìn ra ấn tượng của vị thần tử này đối với bà cực kỳ tồi tệ, mà bọn họ cũng vô pháp thu được thứ mình muốn bằng vào vũ lực, chỉ có thể ảm đạm rời đi.



Lúc đi, Đỗ Vệ đẩy đẩy kính mắt, không nói cái gì. Sự kiêu ngạo của người này khiến cho hắn không thể mở miệng cầu xin Viêm Chuyên hoặc Tiêu Hòa.



Chung Xá nhìn Tiêu Hòa một cái thật sâu, thở dài rời đi. Bóng lưng của hắn tràn ngập cô đơn và thất vọng.



Nha Nha thì vẫn luôn dùng ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm Tiêu Hòa, lúc đi cũng là thần tình tức giận, dường như rất bất mãn với việc phải rời khỏi như vậy.



“Cậu bị thương có đúng không?” Nhìn theo bóng dáng bốn người kia, Tiêu Hòa quay đầu lại đóng cửa chính, đi tới bên người Viêm Chuyên cau mày hỏi.



Viêm Chuyên gật đầu, chuyện này chẳng có gì đáng phải giấu diếm.



“Cái gã Liệt La Tộc kia là sao?” Tiêu Hòa giao trứng cho A Phúc.



A Phúc bưng lấy quả trứng, nghiêng đầu đánh giá nó. Trứng cảm giác được chính mình rời khỏi ôm ấp của người thân, lập tức bất mãn phát ra tiếng kêu “ngao ngao”.



A Phúc cười ngây ngốc, nhẹ nhàng sờ sờ quả trứng. Tiếng kêu gào của trứng lập tức biến thành tiếng “ê a ê a” tỏ vẻ thoải mái.



“Ta muốn ở nhà chữa thương, ngươi cũng không được đi ra ngoài.” Dừng một chút, Viêm Chuyên hiếm khi giải thích, nói: “Gã Liệt La Tộc này biết cắn nuốt năng lượng. Ngươi và trứng đều là mục tiêu của hắn.”



“Hả?”



Viêm Chuyên không nói thêm lời nào nữa, y muốn nhanh chóng tiến hành chữa thương. Bằng không đợi Ma tộc kia tìm tới cửa, vậy thì phiền lớn.



“Ai, đúng là đáng tiếc.” Tiêu Hòa đột nhiên thở dài nói.



Bước chân đang hướng lên lầu của Viêm Chuyên dừng lại, quay đầu nhìn về phía hắn.



Tiêu Hòa đau lòng nói: “Năm triệu nhân dân tệ đó, cho dù là bọn họ đáp ứng một triệu cũng tốt a. Tại sao phải đuổi bọn họ đi nhanh như vậy? Tốt xấu cũng để bọn họ móc ra chút tiền rồi hẵng tiếp tục đuổi người chứ.”



Viêm Chuyên quay đầu bước đi.



Tiêu Hòa vẫn còn cằn nhằn ở phía sau, “Trong nhà lại thêm một cái miệng, lại còn là cái miệng tốn nhiều tiền nhất. Phí sữa bột, phí hộ lý, còn có quần áo vớ giày tã giấy sau này, đây mới chỉ là vốn bỏ ra trước mắt. Phải biết rằng nuôi trẻ con cũng giống như đầu tư dài hạn vậy, còn là cái loại đầu tư siêu dài hạn hình lỗ đen kỳ hạn hai mươi hai năm nữa. Còn chưa biết tương lai có thể thu hồi lại vốn hay không, nếu nuôi phải thằng con bất hiếu, hừ hừ…”



Viêm Chuyên chỉ cảm thấy đầu đau gấp mười lần, lại một lần nữa hoài nghi lúc trước có phải mình bị người nào đó ếm bùa hay không, nếu không tại sao y lại tìm một kẻ như vậy làm bầu bạn cơ chứ?



“Ta sẽ kiếm tiền nuôi gia đình.” Bỏ lại một câu chắc chắn như vậy, Viêm cha một cước đạp tung cửa phòng.



Ngoài cửa, Tiêu ba ba thiếu chút nữa bị dập mũi, nắm tay lại, oán hận quơ quơ vài cái đối với cửa phòng đang đóng chặt.



“Hỗn đản, chả biết rốt cuộc kẻ nào kiếm tiền nhiều hơn. Ông đây sớm hay muộn sẽ có một ngày luyện đến mức mạnh hơn mày, đến lúc đó… Hừm hừm!”



Cửa mở ra, một cánh tay to kéo Tiêu Hòa đang thề thốt vào.



“Ngươi cũng cùng tu luyện với ta.”



“A? Nhưng tôi còn phải theo dõi giá thị trường cổ phiếu, có một mã đang chuẩn bị bán ra…”



“Có luyện hay không?”



“Muốn bảo tôi theo thì cứ việc nói thẳng. Em trai ngoan, chờ anh đây xong việc sẽ cùng… Khoan khoan khoan, không được mang bạo lực ra uy hiếp, phản đối gia bạo! Kháng nghị kháng nghị!”



Kháng nghị hữu hiệu sao?



“Rầm!” Cửa phòng lại đóng chặt, ngăn cách tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ bên trong.