Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
Chương 107 : Đêm triền miên
Ngày đăng: 00:01 21/04/20
Lạc Tranh thầm nhủ chỉ cần chú tâm làm việc của mình là được rồi. Lúc này, mối quan tâm hàng đầu của nàng là tình hình của Liệt. Biết rõ nguyên nhân bệnh của cậu ta, cho dù thế nào đi nữa nàng cũng sẽ nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho Liệt.
Lạc Tranh cũng không biết, hành động của nàng lúc này có phải một dạng tâm lý chuộc tội hay không nữa.
Tất cả tư liệu nàng tìm kiếm hiện giờ đều liên quan đến bệnh tình của Liệt. Trong lúc còn đang mải tìm kiếm thông tin, cửa phòng làm việc liền bị đẩy bật ra, không khó nhận ra hành động đẩy cửa này khá thô lỗ.
Lạc Tranh vô thức nhíu mày, không cần nghĩ cũng biết là ai vừa bước vào, nàng chậm rãi lên tiếng, "Xin anh lần sau gõ cửa trước khi vào!"
Louis Thương Nghiêu dường như không nghe thấy lời nàng, sải bước tiến về phía trước, dừng lại trước mặt Lạc Tranh, lạnh lùng nói, "Ai cho phép cô qua bên kia?"
Đôi mắt Lạc Tranh vẫn chăm chú nhìn màn hình như trước, bàn tay bị thương để xuống phía dưới, nàng chỉ dùng một tay để ghi chép lại những điều quan trọng, khẽ đáp lại giọng nói lạnh lùng của hắn bằng sự hờ hững.
"Không có ai cho phép, tôi muốn tới thì tới."
Louis Thương Nghiêu thấy nàng hờ hững như vậy, lửa giận lại càng bùng lên, giọng nói mang theo ý mệnh lệnh vang lên, "Tôi cảnh cáo cô, về sau không cho phép tới gần lâu đài nửa bước."
Lời cảnh cáo của hắn rốt cuộc cũng khiến Lạc Tranh ngẩng đầu lên. Nàng nhìn hắn, vẻ mặt giống như vừa nghe được một chuyện hết sức buồn cười, nhẹ nhàng nói, "Anh thật kỳ lạ, chẳng lẽ, đó không phải là ý định lúc đầu của anh hay sao?"
Ánh mắt Louis Thương Nghiêu cơ hồ bị lửa giận thiêu đốt. Người phụ nữ to gan này chẳng những không có chút sợ hãi nào, còn dám dùng thái độ đó để nói chuyện với hắn.
"Cô nói vậy là ý gì?" Hắn gần như nghiến răng mà nói những lời này.
Lạc Tranh rốt cuộc cũng ngừng ghi chép tài liệu, khẽ dựa lưng vào ghế, có chút hứng thú khi nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ tức giận đến mức sắp biến dạng của Louis Thương Nghiêu.
"Anh nên hy vọng tôi tới lâu đài mới đúng. Bởi vì, không phải anh luôn muốn xem tôi bị lương tâm hành hạ thế nào hay sao? Nếu không, tại sao anh lại đưa tôi đi gặp Liệt."
Bàn tay Louis Thương Nghiêu khẽ siết lại thành nắm đấm, đôi mắt thâm thuý sắc bén như chim ưng cũng nheo lại, bắn ra những tia đầy nguy hiểm.
Nhưng mà, Lạc Tranh ngược lại chẳng có chút sợ hãi nào, nàng khẽ đưa tay vén lại mái tóc, so với bộ dạng lửa giận ngút trời của hắn thì nàng lại cực kỳ thong thả bình tĩnh.
"Louis Thương Nghiêu, mục đích ban đầu của anh không phải là muốn hành hạ tôi sao? Bởi vì anh cho rằng, Liệt và Vũ trở thành như vậy, tôi không thể chối bỏ trách nhiệm. Cho nên, anh mới triển khai một loạt hành động trả thù nhằm vào tôi." Nói đến đây, Lạc Tranh khẽ lắc đầu, có chút buồn cười nhìn hắn.
"Nhưng mà Louis tiên sinh, tôi thật sự đang tự hỏi, có phải anh đã xem quá nhiều tiểu thuyết hay phim truyền hình rồi không? Sao lại nghĩ ra mấy cách như vậy để đối phó với tôi? Đầu tiên là quyến rũ tôi, đoạt lấy tôi từ tay Ôn Húc Khiên. Tôi nghĩ anh muốn làm cho tôi yêu anh đến điên cuồng, không cách nào kiềm chế được bản thân, rồi sau đó anh sẽ tuyên bố hết thảy chỉ là kế hoạch trả thù của mình mà thôi. Sau đó, tôi sẽ cảm thấy cực kỳ đau khổ, sống không bằng chết có phải không?
Louis Thương Nghiêu cắn răng, nhìn nàng chằm chằm.
"Sao vậy, bị tôi nói trúng nên tức giận sao?" Lạc Tranh cười khẽ, "Rốt cục tôi cũng hiểu được cái câu anh luôn miệng nói rằng tôi cả đời này chỉ có thể ở bên cạnh anh. Anh muốn đem tôi giữ lại bên mình để từ từ hành hạ sao? Hay là hạ nhục tôi? Dùng bệnh tình của Liệt để tra tấn thần kinh tôi? Thật nực cười! Louis Thương Nghiêu, phương thức trả thù của anh chỉ nghĩ được có vậy hay sao?"
"Chết tiệt, cô nói cái gì?" Cơn giận của Louis Thương Nghiêu như muốn bùng nổ. Tâm tư của hắn bị nàng vạch trần, loại cảm giác này khiến hắn thật sự rất khó chịu.
Lạc Tranh khẽ thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
"Louis Thương Nghiêu, xem ra anh thật sự không hiểu tôi. Anh có biết bản lãnh lớn nhất của tôi là gì không?" Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn, cười khẽ, "Con người tôi trước giờ đều không thích thuận theo tình thế. So với việc thích ứng với hoàn cảnh, tôi lại càng thích đi thay đổi hoàn cảnh hơn. Bởi tôi thích thay đổi hoàn cảnh cho nên mới được người ta gọi là hoa anh túc độc." Ba từ cuối cùng, nàng nhấn mạnh từng lời vô cùng rõ ràng.
"Cô cho rằng, tôi sẽ để cô đắc ý như vậy?" Louis Thương Nghiêu rốt cục mở miệng, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn nàng nói.
"A, tốt nhất anh đừng để cho tôi đắc ý như vậy. Bởi vì, cuộc sống quá mức an nhàn khiến tôi cảm thấy rất buồn chán." Lạc Tranh ngược lại không hề tỏ ra khó chịu, thái độ cực kỳ nhẹ nhàng tự nhiên, so với bộ dạng những người phụ nữ bị sự trả thù của đối phương làm cho sợ hãi đến khóc sướt mướt thì dáng vẻ bình thản của nàng càng khiến cho hắn tức giận hơn.
Khẽ đưa tay chống cằm, nàng nhìn Louis Thương Nghiêu.
"Anh muốn trả thù thế nào là chuyện của anh, tôi rất thích cùng anh đấu trí đấu sức, như vậy thì mới thú vị. Cuộc sống đã đủ nhàm chán rồi, tôi không thể để cho bản thân mình cũng trở nên nhàm chán như vậy được."
"Cô muốn gây dựng sự vui vẻ cho bản thân trên nỗi đau của Liệt?" Ánh mắt Louis Thương Nghiêu lúc này cơ hồ toé lửa, dường như có thể thiêu nàng cháy thành tro bụi.
Lạc Tranh nghe vậy, vẻ mặt có chút khó hiểu. "Tôi đâu có, anh không thể nói một cách vô trách nhiệm như vậy được. Ông chủ lớn của tôi. Tôi cũng không ngại nói cho anh biết..." Nói đến đây, ánh mắt của nàng liền khôi phục lại vẻ nghiêm túc thường thấy, "Anh không phải muốn giữ tôi lại bên mình để trả thù hay sao? Cũng được đó! Tôi ngược lại sẽ không rời khỏi anh. Tôi chính là muốn cho anh thấy tôi làm thế nào để Liệt trở lại khoẻ mạnh như trước."
Louis Thương Nghiêu bị vẻ mặt đầy nghiêm túc của nàng làm cho sửng sốt, hắn chăm chú nhìn nàng hồi lâu, dường như nghĩ ra điều gì, sắc mặt liền trở nên rất khó coi.
"Tôi cảnh cáo cô, nên sớm từ bỏ ý nghĩ điều khiển tâm tư của Liệt đi! Cô cách xa Liệt ra một chút, nếu không..." Hắn vừa nói vừa giận dữ bước tới, bàn tay to nắm chặt lấy cổ tay nàng hung hăng siết mạnh, bất ngờ nhìn thấy trên tay quấn đầy băng gạc, câu nói sắp thốt ra liền nuốt trở lại...
Hắn vốn rất tức giận, nhất là khi nghe được câu nói cuối cùng bằng giọng điệu vô cùng dõng dạc của Lạc Tranh. Ngay cả bác sỹ tâm lý nổi tiếng thế giới còn không trị liệu được bệnh tình của Liệt, nàng dựa vào cái gì mà dám chắc chắn như vậy. Khả năng duy nhất chính là nàng muốn đem Liệt làm trò tiêu khiển để phản kháng lại hành vi giam cầm của hắn đối với nàng.
Nhưng...
"Tay của cô sao lại thành thế này?" Hắn đột nhiên chuyển hẳn thái độ, thanh âm cũng dịu lại rất nhiều, đôi mắt cũng trở nên nhu hoà hơn.
Lạc Tranh không ngờ tới hắn sẽ có hành động này, dưới tình thế cấp bách đương nhiên lực tay của hắn sẽ mạnh hơn bình thường. Lực tay của hắn siết lại khiến nàng đau tới nhíu mày.
"Hai anh em các người đều muốn lấy mạng tôi sao? Đau quá!"
Louis Thương Nghiêu nghe vậy, đáy mắt xẹt qua một tia đau lòng, vội vàng buông tay ra, như có điều suy nghĩ nhìn nàng, "Là Liệt làm cô bị thương?"
"Anh đang quan tâm tôi? Thật sự không dám tin!" Lạc Tranh trừng mắt liếc hắn một cái, xoa xoa cổ tay đau nhức, "Không phải anh hận tôi lắm à? Tôi bị thương như vậy chẳng phải là tốt hơn sao? Cho dù hôm nay tôi chết, anh cũng nên vui mừng mới phải?"
"Ai nói cô chết sẽ khiến tôi vui mừng?" Louis Thương Nghiêu nghe nàng nói vậy, hàng lông mày hơi chau lại, cao giọng lên tiếng.
Lạc Tranh thực bị những lời này làm cho sững sờ, vô thức ngẩng đầu nhìn Louis Thương Nghiêu, cẩn thận quan sát nét mặt hắn mới phát hiện ra vẻ cương nghị trên nét mặt rắn rỏi kia hoàn toàn đối lập với đôi môi kiêu bạc. Nàng biết rõ mỗi khi hắn phẫn nộ hay chế nhạo người khác thì đôi môi mỏng kia thường hay cong lên như vậy, mà nàng cũng bao lần mê loạn bởi sự ấm áp cùng nhiệt tình của nó...
A, nàng lại nghĩ cái gì thế...
Louis Thương Nghiêu cũng nhận ra nét nghi hoặc trong ánh mắt nàng, đôi mắt thâm thuý của hắn cũng trở nên hơi mất tự nhiên, khẽ chớp mắt rồi bổ sung thêm một câu.
"Ý của tôi là, tôi sẽ không để cho cô chết một cách dễ dàng. Như vậy khiến cô quá được lợi rồi!"
Lạc Tranh trừng mắt liếc hắn một cái, người đàn ông này đúng là cực kỳ nhàm chán.
"Tôi thực sự khiến anh căm hận tới vậy? Bây giờ là xã hội pháp trị, anh hại nhiều người như thế, lại còn giết Tề Lê ngay trước mặt tôi. Anh thực sự tin rằng mình có thể một tay che trời hay sao?"
"Cô cho rằng, luật pháp là vạn năng?" Louis Thương Nghiêu nghe xong, có chút buồn cười nhìn nàng, vẻ mặt so với lúc trước có gì đó rất lạ.
"Cô đã tới Macau, hẳn phải hiểu rõ trên đời này có rất nhiều chuyện luật pháp không thể tác động tới được."
"Tôi tin, đặc biệt là đối với người có dòng máu vương thất như anh, chẳng qua là nhờ vận khí tốt mà thôi, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là anh muốn làm gì thì làm." Lạc Tranh cười lạnh nhìn hắn, "Anh đừng quên, tôi chính là nhân chứng đã tận mắt chứng kiến anh giết người. Tốt nhất anh nên giết tôi đi. Nếu không, tôi sẽ tố cáo anh!"
"Cô cho rằng mình có cơ hội đó sao?" Louis Thương Nghiêu không buồn đếm xỉa tới lời nàng. Đối với sự đe doạ vừa rồi của Lạc Tranh, hắn chỉ coi như vừa nghe được một truyện cười mà thôi.
"Vậy anh cứ thử xem!" Lạc Tranh đương nhiên cũng không chịu nhượng bộ, khẽ cười nhẹ, ánh mắt trong trẻo nhưng cực kỳ lạnh lùng, "Anh luôn cho rằng, Tề Lê đáng chết. Nhưng dù cho Tề Lê có một vạn lý do đáng phải chết thì cũng không đến lượt anh quyết định vận mệnh của chị ta. Bốn năm, Vũ đã chết bốn năm rồi, Liệt lại trở thành người như vậy. Mà bốn năm nay, anh cũng không ngừng trả thù, vạch ra vô số kế hoạch tinh vi. Chẳng lẽ, đó là mục đích lớn nhất của cuộc đời anh? Anh cho rằng, nếu Vũ biết chuyện anh làm sẽ có thể thanh thản nhắm mắt hay sao? Anh..."
"Im miệng!" Louis Thương Nghiêu lạnh lùng cắt ngang lời nàng, đôi mắt sắc bén như chim ưng khẽ nheo lại, nhìn nàng chằm chằm, "Cô biết không, lúc đầu tôi vốn rất muốn buông tha cho cô, toàn tâm toàn ý tập trung trị liệu căn bệnh của Liệt. Nhưng mà khi tôi nhìn thấy Liệt mỗi ngày lại nổi điên lên như vậy, tôi lại cảm thấy thống hận các người. Mỗi lần Liệt đem những vật cứng rắn hay sắc nhọn tự làm tổn thương mình, tôi lại càng thêm hận các người. Cho nên, tôi không thể tha thứ, không ai trong các người đáng được tha thứ!"
Lạc Tranh nghe những lời của hắn, trong lòng không khỏi bị chấn động. Nhất là nhìn vào ánh mắt hắn lúc này, cương nghị lạnh lùng nhưng lại lộ ra sự tuyệt vọng đến cực điểm.
Ánh mắt của hắn, làm nàng đau lòng...
Đúng vậy, trong lòng nàng rất đau, nhất là khi biết bản thân mình đã yêu người đàn ông bất trị này.
Lạc Tranh cũng không nói gì nữa, khẽ liếm cánh môi có chút khô ráp, cảm giác tâm tình đang không ngừng trùng xuống. Nàng khẽ dời đi ánh mắt, thở dài một tiếng.
Một lúc lâu sau...
"Chẳng lẽ, anh thật sự muốn cả đời này đều như vậy?" Giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng, còn có chút gì đó yếu ớt, chút gì đó...ấm áp, không giống với những người phụ nữ khác. Nghe những lời sau cùng của hắn, nàng thực cảm thấy hoảng sợ, lại có một chút oán hận cùng đau lòng vì hắn.
"Thương Nghiêu, tôi không quan tâm anh sẽ xử trí tôi thế nào, tôi chỉ hy vọng anh cho tôi một chút thời gian. Tôi thật sự muốn giúp Liệt bình phục trở lại."
Hai từ "Thương Nghiêu" kia khiến cho tâm tình sắt đá cùng lạnh lùng của Louis Thương Nghiêu thoáng bị giật mình mà buông lỏng. Bàn tay vốn đang siết lại thành nắm đấm cũng buông ra, ngón tay thon dài hơi nhúc nhích, đưa mắt nhìn về Lạc Tranh ở trước mặt. Người phụ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp lại vô cùng thông tuệ trước mặt hắn vẫn rất bình tĩnh khiến hắn không khỏi cho là mình vừa nghe nhầm.
Cho tới nay, ngoại trừ lúc ở trên giường, quan hệ của hắn và nàng thường rất quái lạ. Chỉ khi nàng cực kỳ tức giận mới lạnh lùng trực tiếp gọi tên của hắn, gọi cả họ tên của hắn mà thôi. Thậm chí, nhiều lúc còn không chút khách khí mà trực tiếp gọi hắn là Louis tiên sinh. Nàng chủ động gọi tên hắn như hôm nay quả thực là lần đầu tiên.
Đương nhiên, không tính đến những lần hắn lừa gạt nàng lúc trước.
Lạc Tranh chăm chú nhìn hắn, không buồn quan tâm ánh mắt sắc bén của hắn đang không ngừng nhìn nàng từ đầu tới chân. Khẽ hít sâu một hơi, nàng cũng không biết hắn đang nghĩ gì nữa, chỉ biết là có thể nói ra ý nghĩ của mình khiến nàng cảm thấy rất thoải mái.
"Cô dựa vào cái gì mà cho rằng mình sẽ giúp được Liệt?" Một lúc sau Louis Thương Nghiêu mới lên tiếng, không khó nhận ra, hắn cũng đã cân nhắc khá lâu.
Lạc Tranh nhẹ nhàng đáp lại, "Tôi nghĩ, trên đời này ngoài anh ra, người muốn giúp Liệt nhất chính là tôi. Tôi biết anh sẽ cho rằng đây là một dạng tâm lý chuộc tội. Đúng vậy, tôi chính là cảm thấy đau lòng vì Liệt, điểm này tôi cũng không phủ nhận. Chính vì như thế, tôi mới càng toàn tâm toàn ý muốn giúp Liệt khôi phục lại như lúc trước. Như vậy, cảm giác đau lòng của tôi sẽ giảm đi một chút. Nếu như, anh cho rằng như vậy còn chưa đủ thì cùng lắm nếu như Liệt cả đời này như vậy, tôi cũng sẽ chăm sóc cậu ấy cả đời."
Louis Thương Nghiêu thực sự bị những lời này của nàng làm cho kinh ngạc, hắn không thể tin nổi mà nhìn nàng, giống như nhìn người ngoài hành tinh vậy. Hắn cũng không ngờ tới nàng lại nói thẳng thắn đến thế, cũng không ngờ tới nàng lại chủ động thừa nhận lỗi lầm của mình, lại càng không ngờ tới nàng sẽ kiên quyết như vậy.
Cho tới giờ, hắn vẫn luôn tin rằng phụ nữ chỉ giỏi nói miệng mà thôi, họ luôn tỏ ra vẻ điềm đạm đáng yêu hay đáng thương trước mặt người khác. Nhưng mà nàng thì ngược lại, nàng thực sự không giống với những người phụ nữ khác. Những phụ nữ ở bên cạnh hắn từ trước tới giờ nếu không nguỵ trang thì cũng cực kỳ giả tạo. Nhưng nàng lại cực kỳ chân thật, một là một, hai là hai, sai chính là sai, đúng sẽ nhất định vì bản thân mình mà tranh luận. Nàng cho tới giờ cũng không hề che giấu việc căm hận người nào, cũng không che dấu quyết tâm muốn giúp đỡ người nào.
Vậy còn...
Trái tim của nàng?
Nàng có thể che dấu việc thích một người hay không?
Mà hắn, ở trong lòng của nàng rốt cuộc chiếm vị trí thế nào?
Louis Thương Nghiêu đột nhiên bị ý nghĩ của mình làm cho giật mình, sau đó lại cảm thấy có chút buồn cười. Nàng là người phụ nữ của hắn, cho dù trong lòng nàng không có hắn thì cũng vĩnh viễn đừng mong rời khỏi hắn. Nếu trong lòng nàng dám có gã đàn ông khác, hắn sẽ khiến cho gã đó sống cực kỳ khốn khổ.
Không rõ ý nghĩ này xuất phát từ việc muốn trả thù hay là từ trái tim của hắn nữa. Tóm lại, hắn không cho phép nàng thuộc về người đàn ông khác. Chỉ đơn giản như vậy!
Nét mặt cương nghị của Louis Thương Nghiêu khiến người ta không thể đoán được hắn đang nghĩ gì. Hắn cũng không nói lời nào, chỉ xoay người ngồi xuống sofa, nhìn nàng một lúc lâu sau, khẽ ra lệnh.
"Cô qua đây!"
Lạc Tranh nghe vậy, có chút suy nghĩ rồi cũng bước về phía hắn.
Louis Thương Nghiêu bất ngờ kéo lấy bàn tay không bị thương của nàng khiến nàng ngồi xuống cạnh hắn, có chút không vui nhíu mày, "Miệng vết thương rất sâu sao?" Nhất định là rất sâu, nếu không nàng sẽ không phải băng toàn bộ bàn tay như vậy. Trái tim hắn, giống như bị một lưỡi dao bén nhọn xẹt qua, mơ hồ dâng lên một cảm giác đau đớn.
***
Lạc Tranh có chút sững sờ, hắn không hề nổi giận cũng không phản bác lại lời nàng sao? Chẳng lẽ hắn đã đồng ý? Nàng bán tín bán nghi nhìn lại hắn thật kỹ nhưng xem ra hắn thật sự đồng ý với nàng.
Từ lúc ngồi xuống bên cạnh Louis Thương Nghiêu, nàng cũng không cố gắng gặng hỏi thêm gì nữa. Đối phó với mẫu đàn ông tâm tư khó nắm bắt như hắn, phải biết lúc nào nên giả ngốc. Bằng không, một giây sau không biết hắn sẽ lại thế nào, không chừng còn có thể thay đổi hoàn toàn ý định.
"Miệng vết thương không sâu thì sẽ không phải quấn băng như cái bánh bao thế này." Lạc Tranh khôn khéo dựa vào lời nói của hắn để thăm dò tình hình.
Sắc mặt Louis Thương Nghiêu vẫn khó nắm bắt như trước, hắn cũng không nói gì, chỉ xoay người cầm lấy hộp cứu thương.
Lạc Tranh thấy vậy vội lên tiếng, "Đã băng rất cẩn thận rồi, anh còn muốn làm gì?"
"Không phải vừa mới tắm hay sao?" Hắn khẽ liếc nhìn nàng, "Thật đúng là tay chân vụng về mà!"
Lúc này Lạc Tranh mới phát hiện ra, băng gạc đã sớm bị nước thấm ướt từ khi nào. Vừa nãy chỉ mải lo đấu khẩu với hắn nên nàng không hề nhận ra điều đó.
Louis Thương Nghiêu kéo bàn tay bị thương của nàng về phía mình, cầm lấy kéo, có chút dè dặt cắt bỏ băng gạc, rồi gỡ ra từng vòng băng quấn. Động tác cùng ánh mắt của hắn có gì đó rất khác lạ, lại cực kỳ nhẹ nhàng như sợ làm nàng đau vậy.
Nhìn thấy phần băng gạc ở giữa vết thương đã sớm bị máu thấm đỏ, mi tâm của Louis Thương Nghiêu khẽ nhăn lại. Lúc tháo hết lớp băng cũ ra, hắn mới có thể nhìn rõ ràng vết thương trên tay nàng.
Vết thương này nằm ngay giữa lòng bàn tay. Nhìn vào bàn tay nhỏ bé vốn cực kỳ mềm mại của nàng lúc này thật khiến người ta cảm thấy đau lòng bởi miệng vết thương cực kỳ đáng sợ. Louis Thương Nghiêu bất giác nín thở, nhìn vết thương của nàng, hắn còn cảm thấy đau đớn hơn cả lúc bản thân mình bị thương.
Lạc Tranh nhìn thấy mi tâm của hắn khẽ nhíu lại, thực không biết hắn đang suy nghĩ gì. Nàng cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng theo dõi tình hình.
Thuốc sát trùng nhẹ nhàng chảy vào vết thương, cảm giác lạnh buốt cùng đau nhức kích thích thần kinh khiến cho Lạc Tranh khẽ run lên. Louis Thương Nghiêu ngẩng đầu nhìn nàng, giọng nói trở nên cực kỳ nhẹ nhàng, "Vết thương lớn như vậy nhất định sẽ rất đau. Thật may là không bị tổn thương tới gân cốt. Nước thuốc sẽ khiến vết thương hơi khó chịu, cô cố chịu đựng một chút, tôi sẽ gắng nhẹ tay hơn."
Lạc Tranh cắn cắn môi, không biết tại sao, trong lòng nàng lúc này lại dâng lên một cảm giác ngọt ngào. Bàn tay mặc dù đau nhức nhưng vẫn không khó để cảm nhận được đầu ngón tay của hắn đang rất nhẹ nhàng. Hắn thật sự sợ làm đau nàng sao?
Lạc Tranh bất giác nhìn sững gương mặt của hắn. Lúc này hắn đang tập trung tinh thần xử lý miệng vết thương trên tay nàng, đầu hơi cúi xuống khiến cho ngũ quan cân đối trên gương mặt cương nghị của hắn như ẩn hiện dưới ánh đèn nhu hoà trong phòng, toả ra sự mê hoặc khiến nàng nhìn đến mê mẩn. Hắn thật sự hận nàng sao? Lạc Tranh đã không còn là cô thiếu nữ mới lớn hay mơ mộng nữa. Nhưng vì cái gì nàng vẫn luôn có một cảm giác mơ hồ là hắn thật sự rất quan tâm tới mình.
Cho tới giờ, Lạc Tranh cũng chưa từng nghĩ tới việc hận hắn. Tuy hắn đã làm rất nhiều chuyện xấu xa cùng độc ác, nhưng nàng lại vẫn cứ vô vọng mà yêu hắn. Có phải vì thế nên nàng mới có thể tha thứ hết cho những chuyện hắn đã làm hay không?
Người đàn ông đang ngồi trước mặt nàng là thật, ánh mắt đầy chân thành của hắn cũng là thật, động tác nhẹ nhàng của bàn tay hắn cũng là thật, mà ngay cả mùi hoắc hương thoang thoảng kia cũng cực kỳ chân thực.
Một ngọn lửa âm thầm hâm nóng bầu không khí trong không gian chỉ có hai người họ. Dòng máu trong người Lạc Tranh lúc này như đang chảy ngược lại, sôi trào tựa những con sóng dữ. Ánh mắt nàng lúc này đã không cách nào dời đi nơi khác, tâm tình cũng trở nên hỗn loạn khi ở gần hắn như vậy. Chỉ cần nhìn hắn, nàng sẽ lại vô thức nhớ tới những lúc hắn ở trong cơ thể nàng, từng nhịp lúc nhanh lúc chậm, kích động điên cuồng hoặc dịu dàng vỗ về cho tới khi thân thể mềm mại của nàng co rút lại...
Trời ạ...
Lạc Tranh chỉ cảm thấy mặt đỏ rực, tim đập loạn lên. Sao nàng có thể nghĩ tới những chuyện như vậy?
Dường như có thần giao cách cảm, Louis Thương Nghiêu cũng ngẩng đầu lên. Vết thương trên tay nàng đã được băng lại cẩn thận, cho nên lúc này ánh mắt hắn cùng nàng tự nhiên mà giao nhau, mùi hương thơm ngát trên cơ thể nàng không ngừng phiêu tán trong
không trung, kích thích từng giác quan của hắn, khiến hắn lại nhớ tới những lần điên cuồng quấn lấy nàng lúc trước. Lúc này chỉ còn sự rung động của hai trái tim khiến cho hắn và nàng quên đi cả bản thân mình.
Nếu như, thời gian có thể ngừng lại...
Nếu như, tình yêu trở nên đơn giản một chút...
Louis Thương Nghiêu cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, giằng co hồi lâu, hô hấp của hắn bắt đầu trở nên gấp gáp. Hắn muốn nàng, ngay bây giờ!
Lạc Tranh bị hắn nhìn chằm chằm khiến cho toàn thân cảm thấy mất tự nhiên. Nàng cảm thấy bầu không khí có gì đó khác lạ liền vội dời ánh mắt đi nơi khác. Vừa muốn quay đi liền bị bàn tay to lớn của hắn vươn tới ngăn lại, đem nàng giữ chặt lấy, ôm vào lòng. Cả quá trình này hắn cũng không hề nói một lời.
Lạc Tranh chợt cảm thấy nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, là một cảm giác hoảng loạn, cùng một loại cảm xúc rất khó biểu đạt. Nàng cùng hắn quan hệ cũng không phải chỉ một, hai lần. Nhưng mà hôm nay, loại cảm giác hiện giờ khiến nàng thực sự rất xa lạ, nhất là vẻ mặt của Louis Thương Nghiêu, ánh mắt của hắn vô cùng nghiêm túc cùng thâm tình, giống như đã suy nghĩ rất kỹ rồi mới đưa ra quyết định. Cánh tay hắn ôm lấy nàng cũng cực kỳ mạnh mẽ, dường như không muốn buông nàng ra vậy.
Cảm giác này khiến cho Lạc Tranh không cách nào khống chế mà trầm luân vào đó. Gương mặt nàng rúc vào trong ngực hắn, có chút thoả mãn khẽ thở dài. Bộ ngực rắn chắc với làn da ngăm khoẻ khoắn kia càng lúc càng nóng lên khiến nàng cảm nhận được thân thể hắn cũng như nàng đang không ngừng bị lửa thiêu đốt, sự áy náy trong lòng hoàn toàn bị tiếng tim đập loạn nhịp lấn át.
Giờ khắc này, hai tâm hồn dường như hoà làm một...
Một lúc sau, Louis Thương Nghiêu khẽ nắm chặt lấy bả vai nàng, khiến nàng hơi lùi về phía sau một chút để hắn có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng kia. Ánh mắt của hắn cũng rực lửa nhưng thân thể lại không hề nhúc nhích.
Lạc Tranh còn tưởng rằng hắn sẽ đẩy nàng ra. Giờ khắc này, nàng thực sự sợ hắn sẽ rời đi, nhưng đầu ngón tay của hắn siết lấy bờ vai nhỏ khiến nàng có thể cảm nhận được thân thể của hắn đang vì cố gắng áp chế dục vọng mà khẽ run lên.
Ánh mắt của hắn sâu thẳm tựa những vì sao trên bầu trời đêm. Ánh mắt hắn nhìn nàng tràn ngập sự bá đạo cùng cưỡng chế khiến nhịp tim của nàng càng lúc càng đập loạn lên. Hắn vẫn đang quan sát nàng, liên tục quan sát nàng!
Liền đó, hắn dường như không cách nào khống chế được bản thân mình thêm nữa, khẽ thở dốc, túm chặt lấy nàng, điên cuồng hôn lên đôi môi ngọt ngào.
Nàng có thể cảm nhận được sự giận dữ từ nụ hôn của hắn. Hắn chắc hẳn đang rất phẫn nộ với hành vi của bản thân mình. Nàng là người hắn hận, hắn không nên có những hành vi mất khống chế như vậy mới đúng.
Cuối cùng, bàn tay hắn cũng buông bờ vai nàng ra, nhưng đôi mắt vẫn lưu luyến không rời mà dán vào thân hình nàng, cũng không để nàng rời đi. Hắn đưa tay đem khoá kéo trước ngực áo của nàng kéo xuống, sau đó đem toàn bộ y phục của nàng đẩy xuống tận eo khiến cho phần ngực của nàng hoàn toàn lộ rõ trước mặt hắn. Hai tay hắn để sát hai bên người nàng, khẽ đẩy nàng về phía mình.
Ánh mắt Louis Thương Nghiêu thoáng hiện lên chút phức tạp, sau đó cúi đầu, đôi môi nóng bỏng của hắn từ cổ nàng hôn xuống, đầu lưỡi không ngừng khiêu khích, liếm mút khiến một dòng khoái cảm tựa điện giật lan khắp toàn thân nàng. Bàn tay không bị thương của nàng cũng vô thức vòng qua cổ hắn, đầu ngón tay lùa vào mái tóc đen rậm kia, nhiệt tình đáp lại người đàn ông mà nàng yêu.
Louis Thương Nghiêu đã không cách nào kiểm soát được tâm tình đầy mâu thuẫn của mình, hắn rất muốn, rất muốn đẩy người phụ nữ trong lòng ra nhưng lại không có cách nào cưỡng lại sự quyến rũ của nàng...
Cảm giác vừa ngọt ngào vừa đau đớn này thực sự kích thích dục vọng của con người không ngừng tăng vọt. Nhưng với Lạc Tranh mà nói vẫn còn chưa đủ. Hắn là người đàn ông mà nàng yêu, thứ nàng muốn không phải chỉ có sự hoà hợp về thể xác mà còn là sự tương thông về tâm hồn. Nhưng nàng biết rõ đó là chuyện không thể. Trên người nàng lúc này chỉ còn lại cảm giác trống rỗng mà chỉ có hắn mới có thể lấp đầy. Vì vậy nàng chủ động cầm tay hắn đặt lên ngực mình, hy vọng có thể tiến thêm một bước, bổ sung sự trống rỗng trong lòng do nỗi đau kia gây ra.
Louis Thương Nghiêu không kìm lòng nổi càng thêm chìm đắm, hắn thực sự càng lúc càng thấy khinh bỉ chính mình, nhưng mà nếu đã không cách nào khống chế được bản thân thì hắn cũng không để cho nàng được đắc ý.
Hắn chậm rãi cúi đầu xuống, há miệng ngậm lấy nụ hồng trên ngực nàng, ra sức mút vào, bàn tay cũng không chút khách khí xoa nắn bầu ngực tròn đầy mềm mại, kích khởi từng đợt khoái cảm trên thân thể nhỏ bé.
"Uhm.. .đừng..." Lạc Tranh chỉ cảm thấy như tim mình nhảy ra khỏi lồng ngực, dưới sự khiêu khích mãnh liệt của hắn, đầu nàng hơi ngửa ra sau, đôi mắt đã sớm mờ mịt màn sương, cái miệng nhỏ nhắn khẽ bật ra những tiếng thân ngâm
mất hồn.
Ngắm nhìn bộ dạng khó chịu của Lạc Tranh, tâm tình phức tạp của Louis Thương Nghiêu mới được buông lỏng đôi chút, hắn thừa nhận loại tâm lý này cực kì biến thái, nhưng mà hắn thích.
Khẽ nhếch môi nở nụ cười hài lòng, Louis Thương Nghiêu đưa tay cởi đi quần áo trên người nàng, bởi vì một tay của Lạc Tranh bị thương nên cũng không có gì cản trở hắn hành động. Bàn tay to của hắn khẽ tách hai chân nàng ra, gò má cương nghị cũng thuận thế trượt xuống, chôn vùi giữa đôi chân ngọc của nàng...
Khi lửa nóng từ đầu lưỡi hắn công chiếm nơi tư mật, thân thể Lạc Tranh khẽ run lên, liền sau đó, nàng thở dốc vì khó chịu, bàn tay nhỏ nhắn không bị thương nắm chặt lấy cổ áo hắn, cái miệng nhỏ cũng không ngừng rên rỉ.
Lạc Tranh cảm thấy một cảm giác tê dại đến cực độ do sự liếm mút của hắn đem lại nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân nàng, khiến nàng không thể kìm nén mà bật ra những tiếng thở dốc.
Hắn thực xấu xa, biết rõ làm vậy sẽ khiến nàng không chịu nổi mà vẫn cố tình hành hạ nàng...
Đương nhiên, Louis Thương Nghiêu cũng cảm nhận được thân thể nàng không ngừng căng lên cùng run rẩy, hắn càng thêm hài lòng tiếp tục tra tấn nàng, muốn lấy được hết thảy tiếng ngâm nga mê người từ cái miệng nhỏ xinh kia.
Bởi biết rõ tay nàng bị thương nên hắn cũng không làm khó nàng mà tự trút bỏ quần áo của mình, bàn tay to không ngừng mơn trớn khắp thân thể nàng, hắn khẽ ưỡn cao thân người.
Lạc Tranh bị cự thú hiện ra trước mắt làm cho sợ hết hồn. Nàng không dám nghĩ tới hắn lại có thể nổi hứng nhanh đến vậy, xấu hổ vội quay khuôn mặt nhỏ tránh đi, lại nghe thấy tiếng cười thoải mái bật ra từ cổ họng hắn khiến nàng càng cảm thấy mất mặt.
Ôm nàng lên, vật nam tính cứng rắn nóng bỏng như lửa khẽ chạm vào nơi mềm mại tư mật của nàng, nhưng hắn cũng không vội vàng tiến vào mà ngược lại càng cố ý liếm láp khiến cho hạ thân nàng càng thêm ẩm ướt rồi mới đột ngột tiến mạnh vào...
Lạc Tranh khẽ ngửa đầu về phía sau, khó có thể kìm nén tiếng kêu đầy kinh hoàng, thừa nhận trong cơ thể bị một vật cứng rắn xâm nhập đến tận cùng, tựa như muốn đem thân thể nàng nối liền thành một thể. Ngay sau đó, bàn tay nhỏ bé của nàng dùng sức bám lấy khuỷu tay rắn chắc của hắn, cảm thụ được từng nhịp đập mạnh mẽ trong cơ thể hắn.
"Tranh.." Dáng vẻ mê nguời của nàng khiến hắn mất đi lý trí, điên cuồng giữ chặt lấy thân thể mềm mại, từng lời thốt ra vô cùng bá đạo, "…Em là của tôi!"
Hắn cuồng dã ra vào trong cơ thể nàng, cảm nhận được sự nhiệt tình đáp lại của nàng càng thêm hưng phấn mà tăng thêm sức tiến vào hết lần này tới lần khác. Bất ngờ, hắn rút ra khỏi nàng, vòng tay xoay người nàng lại, một tay giữ lấy phần eo nhỏ nhắn, khiến cho cái mông của nàng hơi nâng lên. Ham muốn tràn ngập trong đáy mắt, hắn cúi đầu, hé miệng tiếp tục tận tình liếm mút nơi tư mật.
"A..." Lạc Tranh chỉ cảm thấy toàn thân như bị lửa đốt, sự kích thích điên cuồng tràn ngập thân thể nàng, tựa như những cơn sóng khổng lồ bao trùm lên thân hình nhỏ bé.
Louis Thương Nghiêu vẫn xấu xa như trước, giữ chặt lấy thân thể nhỏ bé đang không ngừng vặn vẹo vì khó chịu của nàng, càng điên cuồng liếm mút bừa bãi hơn trước, "Nhiệt tình như vậy? Muốn sao?" Lời nói tà mị đầy vẻ hài lòng vừa thốt ra, hắn quỳ gối ưỡn thẳng người lên, từng giọt mồ hôi ướt đẫm lồng ngực vạm vỡ khoan khoái chảy xuống phần lưng trắng nõn của nàng.
Lạc Tranh khó chịu càng thêm cong người, tuy biết người đàn ông nàng yêu đang ở phía sau, nhưng những lời đáng xấu hổ như vậy sao có thể mở miệng, nàng chi có thể uỷ khuất chày nước mắt.
Louis Thương Nghiêu thấy vậy, bất chấp sự khó chịu của nàng, lại càng cố tình đùa giỡn hơn nữa, "Không chịu nói sao?" Nhìn vẻ mặt đầy mê đắm của nàng lúc này, một cảm giác ngọt ngào cùng thống khố làm say lòng hắn, "Không chịu nói, vậy cũng đừng trách tôi."
Nói xong, bàn tay hẳn vươn ra, nắm lấy bầu ngực căng tròn của nàng, tận tình xoa nắn còn tay phải thì xấu xa xâm nhập hoa cốc, tìm kiếm vị trí mẫn cảm nhất của nàng. Lạc Tranh sao có thể chịu nổi sự khiêu khích của kẻ dày dặn kinh nghiệm như hắn, thân thể càng thêm khó chịu, tiếng thân ngâm trong cái miệng nhỏ dường như đã biến thành tiếng nức nở nghẹn ngào cùng tiêng khóc sụt sùi.
"Bảo bối, nói cho tôi biết, có muốn hay không?" Vừa nói dứt lời, tay phải của hắn càng thêm làm càn, ngón tay thon dài thăm dòvào bên trong, tăng tốc ra vào dày vò nàng, tay trái cũng cuồng dã nắn bóp bầu ngực khiến cho nàng bị kích thích mạnh hơn.
Lý trí của Lạc Tranh đã không thể nào khống chế nổi bản thân nữa, giọng nói yếu ớt cũng trở nên đứt quãng, "Thương... Nghiêu, tôi muốn...tôi muốn anh...A..."
Mới nói được một nửa, người đàn ông phía sau đã không thể kìm chế thêm nữa, đột ngột động thân, từ phía sau tiến vào cơ thể nàng, hung hăng luật động. Tiếng thở gấp gáp của Lạc Tranh liền biến thành tiếng hét. Nàng chỉ cảm thấy dục vọng tăng vọt, một cảm giác tê dại từ bên hông xông tới, mà Louis Thương Nghiêu thì ôm chặt lấy nàng, hạ thân vẫn không ngừng nghỉ chút nào mà điên cuồng thẳng tiến, bàn tay kia không ngừng dấy lên dục hoả nơi ngực nàng, ngọn lửa nóng bỏng không ngừng thiêu đốt thân thể, khiến nàng không kìm chế được mà bật ra những tiếng kêu mê hồn ...
Khi Lạc Tranh cho rằng hết thảy đã kết thúc, ai ngờ hắn vẫn còn cao hứng. Bởi đục vọng dồn nén trong người vẫn chưa được giải tỏa hết, hạ thân hắn vẫn cứng rắn như trước, uy vũ trong cơ thể nàng mà xâm lược, lúc dịu dàng lúc cuồng dã, thật lâu sau lại tiến mạnh vào nơi sâu nhất, cứ như thế lặp lại nhiều lần, phối hợp với từng động tác, thay đổi các loại tư thế, khiến cho hơi thở của Lạc Tranh càng lúc càng mong manh vô lực.
Đầu lưỡi linh hoạt của hắn lại bắt đầu khơi lên một cơn khát mới...
"Anh thật xấu xa..." Lạc Tranh khẽ lên án hắn, có lẽ do hắn vô tình chạm phải bàn tay đau của nàng, nhưng hắn cũng chẳng cho nàng cơ hội thở dốc, mạnh mẽ tiến vào cơ thể nàng khiến nàng cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại đầy nóng bòng cùng căng trướng của hắn.
Louis Thương Nghiêu cười tà mị đem nàng một lần nữa xoay lại, trực tiếp áp lên nguời nàng, đem bàn tay nhỏ bé bị thương kéo lên trên đầu, "Là em xin tôi muốn em, nhanh như vậy đã không chịu nổi?" Bàn tay to của hắn lại kéo cao chân nàng lên. -
"Anh..dâm tặc!" Lạc Tranh chỉ có thể nhân lúc hắn thoáng dừng lại, khôi phục được một chút lý trí nhưng lại nhanh chóng nhận ra hắn vẫn chưa hoàn toàn phóng thích dục vọng bản thân.
Louis Thương Nghiêu khẽ mím môi, nụ cười trên gương mặt càng thêm mờ ám, một tay nắm lấy eo nàng, "Dâm tặc sao?" Hắn cúi đầu kề sát tai nàng cười đầy ác ý.
Sức mạnh khổng lồ lại bất ngờ đánh thẳng yào cơ thể nàng, Louis Thương Nghiêu cười khẽ ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé. Hắn vốn không có ý định kìm chế dục vọng của bản thân, chỉ là sợ miệng vết thương làm nàng đau đớn nên mới ngừng lại cho nàng thở một chút. Không ngờ nàng lại gán cho hắn tội danh như vậy, cho nên hắn càng muốn chiếm lĩnh nàng một cách triệt để hơn.
Lạc Tranh bị hắn đè cứng lại, thấy nụ cười đầy tà ý của hắn, không khỏi có cảm giác không phục, "Có bản lãnh anh thử ác liệt hơn đi!" Náng cố gắng áp chế luồng khí nóng rực đang không ngừng trào dâng trong cơ thể, chống lại sự dụ hoặc của những động tác chậm rãi đầy câu dẫn của hắn.
"Ác liệt hơn?" Nụ cười xấu xa trên khóe môi Louis Thương Nghiêu như tăng thêm vài phần, khẽ cắn vành tai nàng, cúi đầu thì thầm, "Vậy thì...từng cái...đến tận cùng, thế nào?" Nói vừa dứt lời, hắn đột ngột tăng thêm lực, mạnh mẽ tiến sâu vào thân thể nàng.
"Anh..." Lạc Tranh thiếu chút nữa bị hắn làm cho ngất xỉu.
Hắn vĩnh viễn vẫn cứ tà ác như vậy!
Louis Thương Nghiêu cười xấu xa, hài lòng ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của nàng. Động tác ra vào cơ thể nàng của hắn vẫn không hề ngừng lại. Đột nhiên, hắn ôm nàng đứng dậy, khiến cho hai chân nàng vòng qua eo hắn, đi về hướng quầy bar, mở một chai vang đỏ.
"Anh...định làm gì?" Lạc Tranh thực sự sợ hết hồn, lo lắng khi thấy hắn lại bắt đầu một hành động khác lạ. Không phải hắn lại định làm chuyện xấu xa gì đấy chứ?
Louis Thương Nghiêu vẫn không lên tiếng, chỉ khẽ cười nhẹ, đem rượu từ từ đổ lên người nàng, rồi sau đó cúi đầu xuống, mút vào…
Một màn này phải nói là cực kì động lòng người. Trên làn da trắng mịn của nàng, dịch rượu đỏ sóng sánh không ngừng lan rộng, lại thêm thân hình đàn ông cao lớn không ngừng áp sát, cùng với những hành động đầy tà mị của hắn đủ khiến máu trong người như sôi sục.
Lạc Tranh vẫn luôn sợ nhột, mà Louis Thương nghiêu lại không ngừng dụ dõ gặm cắn thân thể nàng, khiến thân hình nhỏ bé không ngừng run rẩy. Dịch rượu nương theo thân thể nàng chậm rãi chày xuống, dọc theo bờ ngực đang dính chặt của hai người họ chảy tới chỗ hai thân thể tương liên giao hòa.
"Anh...đủ rồi. Đừng hành hạ tôi thêm nữa!" Lạc Tranh khó chịu mở miệng cầu xin hắn.
"Không phải em muốn kích thích hơn sao?" Louis Thương Nghiêu khẽ lẩm bẩm, cũng không đợi nàng trả lời, liền lấy một cục đá nhỏ trong thùng, đem bỏ vào trong máy xay đá.
"Anh...làm gì..." Lạc Tranh sợ run lên, hạ thân lại liên tục bị sự luận động không ngừng nghỉ của hắn đầu độc khiến cho thần trí của nàng càng lúc càng mơ hồ.
"Cho em… thật thoải mái!" Từng lời của Louis Thương Nghiêu lộ rõ sự cám dỗ tới cực điểm. Hắn từ từ rút khỏi thân thể nàng, lại nâng đầu gối nàng lên, đem đá đã xay nhuyễn đổ vào hoa viên bí mật của nàng. Ngay sau đó, không để cho nàng có cơ hội hét thành tiếng, hắn liền cúi đầu xuống, đầu lưỡi giống như một con rắn, mềm mại tiến vào thăm dò bên trong u cốc, khiến cho nàng không tự chủ được mà cất lên tiếng rên rỉ mê người. Cảm giác lạnh buốt cùng nóng ấm của đầu lưỡi hắn ở trong cơ thể nàng không ngừng khơi lên những rung động cực hạn, từng giây từng phút đẩy nàng lên đỉnh cao của dục vọng…
"Nghiêu...Nghiêu…" Lạc Tranh gần như đã không thể nói được rõ ràng.
Louis Thương Nghiêu thỏa mãn ngẩng đầu lên, cặp mắt đen thẳm ánh lên sự hài lòng. Hắn đứng thẳng dậy, bàn tay vẫn dán sát vào thân thể đang không ngừng co rút lại của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn, cất lên tiếng tán thưởng tận đáy lòng, "Em thật sự là vưu vật..."
Lạc Tranh dựa lưng vào tủ rượu khẽ thở dốc. Hắn thật sự quá bại hoại, khiến cho nàng thừa nhận cảm giác cực hạn chưa từng có. Nhìn nụ cười hài lòng lộ ra lúm đồng tiền trên má hắn, nàng bất giác thấy không phục, tiến lên chủ động hôn lên môi hắn, từ trên môi nhẹ nhàng lướt xuống, gặm cắn yết hầu hắn, rồi đến xương cổ hắn...
Phía đối diện hai người họ là một tấm gương lớn.
Trong gương là thân thể đàn ông cao lớn vạm vỡ, còn người phụ nữ trong ngực dường như đang muốn trút giận mà không ngừng cắn vào lồng ngực hắn, làm nổi lên từng vết đỏ ửng như cánh hoa đào.
T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
"Nha đầu xấu xa, ăn tôi triệt để vậy sao?" Louis Thương Nghiêu cười khẽ.
"Ăn anh? Một chút cũng không dễ ăn!" Thân thể Lạc Tranh lúc này đã mềm nhũn như nước. Gã đàn ông chết tiệt, dám hành hạ nàng như vậy.
"Thật sao? Không phải vừa rồi em ăn rất triệt để sao?" Đuôi lông mày của Louis Thương Nghiêu khẽ nhướng lên, toát ra vẻ phong tình cực độ.
Lạc Tranh thực sự ngơ ngác không hiểu lời hắn nói. Ăn cái gì chứ?
Thấy vẻ mặt đơn thuần của nàng, nụ cười của Louis Thương Nghiêu càng thêm đắc ý. Đúng vậy, nàng chính là một tờ giấy trắng, từ đầu tới giờ, thân thể nhạy cảm của nàng đều do môt tay hắn dạy dỗ mà thành, chỉ riêng điều này đã khiến cho hắn có cảm giác cực kỳ thành tựu.
"Miệng nhỏ của em vừa rồi không phải một mực cắn chặt lấy tôi sao?" Toàn thân Lạc Tranh lúc này đã phủ một tầng mồ hôi mỏng, hắn vừa nói xong, ngón tay lại nhẹ nhàng lướt qua hoa viên bí ẩn của nàng, liền sau đó lại tiến vào thật sâu.
Động tác của hắn đột ngột thay đổi khiến Lạc Tranh thở dốc, bừng tỉnh hiểu ra ý tứ trong lời nói của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ bừng lên.
"Chính là như vậy!" Louis Thương Nghiêu cười trầm khàn, cúi đầu nhìn bản thân mình bị nàng "ăn" một cách triệt để. Tuy nói nàng đón nhận hắn có chút khó khăn, nhưng sự ấm áp và khít chặt cùng thân thể không ngừng co rút của nàng khiến cho hắn thoà mãn thở một hơi dài.
Một chút ý thức còn sót lại khiến thân thể Lạc Tranh khẽ có phản ứng, thân thể co rút lại, đem vật xâm lấn đẩy ra ngoài. Hắn tiến vào, bị u cốc của nàng giữ chặt lấy, đẩy ra. Lại tiến vào rồi đẩy ra như vậy.
Louis Thương Nghiêu ôm chặt lấy nàng, đem thân thể mảnh khảnh trần trụi áp chặt vào tủ rượu mát lạnh, mỗi một lần tiến vào vừa nhanh vừa mạnh.
Dục vọng của hắn mỗi lần tiến sâu vào lại khiến phần bụng dưới của nàng khẽ phồng lên, ma sát vào thành bụng đang áp chặt thân thể nàng của hắn.
"Yêu tinh này!" Cảm giác sảng khoái cùng thỏa mãn khiến Louis Thương Nghiêu cúi đầu thở dốc, "Thân thể của em căng như muốn lấy mạng tôi vậy."
Lạc Tranh càng nghe càng thấy xấu hổ, lại cảm thấy vật cứng của hắn trong cơ thể nàng càng lúc càng nóng lên, một cảm giác vô cùng chân thực khiến nàng cảm nhận rõ ràng hắn đang không ngừng tiến tới nơi sâu nhất trong cơ thể nàng. Từng chỗ, từng chỗ bị hắn ma sát tới, cảm giác vật cứng rắn nóng bỏng của hắn không ngừng căng trướng lên, khiến nàng nhận rõ đã sắp đạt tới cực hạn.Liến đó toàn thân hắn liền khẽ run lên, bàn tay vốn đang ôm chặt nàng chuyển thành giữ lấy vòng eo nhỏ, mà toàn thân nàng lúc này cũng trở nên mềm nhũn vô lực, đồng thời cổ họng hắn khẽ bật ra tiếng gầm nhẹ.
Lạc Tranh thực muốn hét thành tiếng nhưng cái miệng nhỏ lại bị đôi môi của hắn bao lấy, điên cuồng dây dưa...
Khoái cảm tựa như dòng nước xoáy, không ngừng đẩy tới từng ngọn sóng, đem hai người họ cuốn vào, nhấn chìm...
Lạc Tranh đã hoàn toàn mê man. Vì sao mỗi lần cùng hắn yêu đương, lại khiến cho nàng có cảm giác như tai họa sắp ập xuống…
***
Cho đến lúc trời tờ mờ sáng, còn đang ngủ vùi trong ngực của Louis Thương Nghiêu, Lạc Tranh mơ hồ nghe thấy một hồi chuông điện thoại. Tiếng chuông có vẻ rất gấp rút, từng hồi không ngừng vang lên. Nàng khẽ "ưm" một tiếng, liền cảm thấy trên trán truyền tới một cảm giác ấm áp giống như bị người ta hôn lên, sau đó cảm giác thoải mái cùng mệt mỏi đan xen khiến nàng lại chìm vào giấc ngủ.
Có thể, nàng cũng không ngủ thêm không được bao lâu.
Lạc Tranh cảm thấy cánh tay đang ôm mình nhẹ nhàng buông lỏng, sau đó giường khẽ rung động, dường như nghe thấy tiếng Louis Thương Nghiêu đang nói chuyện điện thoại, trong lúc mơ mơ màng màng, nàng thực không rõ thực hư thế nào nữa.
Cho đến khi…
Tiếng động của việc mặc quần áo hoàn toàn đánh thức Lạc Tranh. Giật mình mở to đôi mắt, nàng thấy Louis Thương Nghiêu đã ăn mặc rất chỉnh tề. Thấy Lạc Tranh tỉnh lại, hắn khẽ đưa mắt nhìn về phía nàng.
"Anh...sớm vậy đã tới công ty?" Lạc Tranh nhìn thoáng qua đồng hồ, mới chỉ rạng sáng mà thôi…
"Tới lâu đài, quản gia vừa gọi điện tới." Louis Thương Nghiêu không hề giấu diếm mà nói thẳng.
Lạc Tranh khẽ run lên, không biết tại sao, trong lòng chợt có một cảm giác hoảng loạn. Sau một khắc, nàng liền thốt lên, "Tôi cũng muốn đi!"
Louis Thương Nghiêu nhìn nàng, nhìn bộ dạng gấp gáp của nàng hồi lâu mới khẽ gật đầu, "Được!"