Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 116 : Nguyên tắc hay trả thù?

Ngày đăng: 00:01 21/04/20


Các luật sư khác cũng liền ra sức thúc giục.

Vi Như hơi trợn mắt lên một chút, "Các vị tưởng tôi không gọi điện hay sao? Tôi vừa gọi cho Luật sư Lạc rồi, nhưng mà không liên lạc được, tôi cũng chẳng có cách nào tìm được chị ấy..."

"Vậy phải làm sao..."

"Hay là..."

Trong lúc mọi người còn đang đau đầu vì không nghĩ ra biện pháp phù hợp đã thấy thư ký giám đốc vội vã chạy tới, thấy mọi người đang túm tụm lại một chỗ, thư ký vội vàng hỏi, "Xin hỏi, giám đốc có đến đây hay không?"

Vi Như vừa nhìn thấy thư ký giám đốc dường như nhìn thấy cứu tinh, vội kéo cô về phía mình, "Có, có! Giám đốc đang ở trong văn phòng của Luật sư Lạc, nhưng mà giám đốc đang rất tức giận. Trời ơi, chúng tôi cũng không biết phải làm sao cho ổn. Luật sư Lạc lại không có ở đây..."

"Được, tôi biết rồi!" Thư ký giám đốc dường như cũng đang có việc gấp, vội ngắt lời Vi Như, tiến lên đang tính gõ cửa phòng thì cánh cửa lại bị kéo ra. Sắc mặt Louis Thương Nghiêu có chút tiều tụy nhưng ánh mắt vẫn rất sắc bén. Hắn coi cô thư ký giám đốc như người vô hình, nhìn về phía Vi Như hỏi, "Luật sư Lạc trước khi đi có nói gì không?"

"Dạ, không! Giám đốc..." Vi Như khẽ nuốt nước miếng, khó nhọc trả lời. Trời ơi, đừng có hỏi cô nữa, nếu còn tiếp tục hỏi như vậy, cô chắc sẽ bị dọa cho phát khóc mất bởi ánh mắt của giám đốc lúc này tựa như có thể giết người.

Đôi mắt Louis Thương Nghiêu khẽ tối sầm lại, đem cửa phòng làm việc đóng kín rồi sải bước tiến về phía trước.

Thư ký giám đốc thấy vậy, kinh hoàng chạy vội tới, "Giám đốc, ngài muốn ra ngoài ạ? Không được rồi, vị tiểu thư ở phòng ngài đã tỉnh lại, thấy ngài không có ở đó đang muốn đi tìm ngài..."

Đang hướng về phía thang máy, Louis Thương Nghiêu đột ngột dừng bước, tất cả sự xúc động của hắn bị câu nói của cô thư ký làm cho tỉnh táo lại, giật mình sững người hồi lâu, cuối cùng nắm tay của hắn cũng khẽ buông lỏng, dường như cố nén lại tâm tình đang mất khống chế của mình. Một lúc lâu sau, hắn hít một hơi dài, vô lực nói, "Trở về phòng làm việc!"

"Vâng!" Thư ký giám đốc dè dặt nhìn Louis Thương Nghiêu một cái, nhấn nút thang máy đi lên. Nếu cô ta đoán không nhầm, giám đốc vừa rồi là muốn rời công ty đi tìm Luật sư Lạc...

Tiếng thở phào nhẹ nhõm âm thầm vang lên. Quan hệ nam nữ quả thật là rắc rối...

Đợi Louis Thương Nghiêu và thư ký đi khỏi, tất cả luật sư đều tròn mắt ngây người mất một hồi. Mãi một lúc sau mới có một vị luật sư lên tiếng, "Vừa rồi những lời thư ký nói là ý gì? Sao lại có vị tiểu thư ở trong phòng làm việc? Vi Như, cô có biết đã xảy ra chuyện gì không?"

"Làm sao tôi biết chứ!" Vi Như bị bức đến sắp phát điên lên. Nhưng cũng may mọi chuyện nguy hiểm cũng đã qua. Cô nhìn người vừa hỏi một cái, cự lại "Không phải anh là luật sư sao? Việc như vậy chẳng phải cần tới sự phân tích chuyên nghiệp của một luật sư à? Đừng có phiền tôi chứ!" Nói xong, Vi Như vội vàng chạy về với đống tài liệu cần sao chụp.

Tất cả mọi người ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau...

Quán bar ROSE nằm ở một vị trí khá yên tĩnh, là một

quán bar nhạc jazz chính thống. Nơi này không phải ai cũng có thể bước vào bởi nó chỉ dành cho những khách hàng có thẻ hội viên mà thôi. Đương nhiên, hội viên nơi này không nhất thiết phải là người có dòng dõi quý tộc mà nó còn chào đón tầng lớp trí thức thành đạt như luật sư, bác sỹ tới nơi đây để thả lỏng tâm trạng.

Lúc Lạc Tranh xuất hiện ở nơi này, nàng chỉ đang mặc một bộ trang phục công sở trang nhã nhưng vẫn thu hút rất nhiều ánh mắt của các khách hàng nam giới có mặt ở tầng một mặc dù sắc mặt nàng nhìn qua có chút tái nhợt.

Quán bar so với pub có sự khác biệt khá rõ, điển hình nhất là không khí trong quán bar khá yên tĩnh, có thể ngồi lặng lẽ mà cảm thụ âm nhạc nơi này. Bar chính là một nơi như vậy, mọi người có thể yên tĩnh nói chuyện hoặc chìm đắm trong âm nhạc. Bởi quán mở cửa suốt 24h cho nên lúc nào nơi này cũng có khách lui tới.

Phục vụ quán biết Lạc Tranh nên khi thấy nàng xuất hiện liền lập tức tiến tới chào hỏi, làm gián đoạn những ánh mắt tò mò của các khách hàng nam giới đang ngắm nhìn nàng. Quán bar cao cấp chính là như vậy. Bởi vì khách hàng của họ đều là những người có tiền cho nên phục vụ cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, nhiều lúc cũng có thể cùng khách hàng tán chuyện.

Cho nên, rất nhiều người phục vụ có thể coi như bạn tâm giao của khách hàng vậy.

Lạc Tranh biết sắc mặt mình rất kém, miễn cưỡng nở nụ cười nhìn thoáng lên lầu trên, "Khách của tôi đã tới chưa?"

"Luật sư Lạc, họ đã tới rồi, giờ đang chờ ở phòng VIP."

Tại quán bar này, thẻ hội viên cũng được phân cấp bậc. Lầu một dành cho những hội viên thông thường hơn một chút, còn lầu hai chỉ có khách VIP mới có thể đặt chân lên. Để trở thành hội viên VIP của nơi này, đầu tiên sẽ phải đóng một khoản hội phí gia nhập không nhỏ. Sở dĩ Lạc Tranh trở thành hội viên của nơi này bởi vì nàng thấy nơi đây rất thích hợp để thu thập tài liệu vụ kiện. Louis Thương Nghiêu lại rất hào phóng, biết nàng thích không khí nơi này nên lập tức đóng phí hội viên cho nàng mấy năm liền.

Lạc Tranh gật đầu, bước lên lầu. Khoảng một tiếng trước, nàng nhận được điện thoại của trợ lý Khả Khả tại văn phòng luật trước đây. Trong điện thoại, tâm tình Khả Khả dường như không ổn lắm, nhưng trong lúc nhất thời cũng không thể nói rõ ràng nên nàng đành phải để Khả Khả đến đây chờ nàng. Như vậy cũng tốt, coi như nàng tự giải thoát cho mình một lát. Nếu không, nàng thật sự không biết làm sao để đối mặt với Louis Thương Nghiêu.

Khả Khả đã ngồi yên vị trên sofa chờ nàng. Vì thời gian theo Lạc Tranh cũng khá lâu nên sau khi Lạc Tranh đi rồi, hai người vẫn thường liên lạc. Lúc đầu, Lạc Tranh cũng định đưa Khả Khả theo mình, nhưng nghĩ lại thấy cô là con gái độc nhất, cha mẹ cũng đã cao tuổi, nếu dẫn Khả Khả đến Paris thì cô ấy cũng không thể tập trung tinh thần để làm việc. Cho nên nàng cũng đành thôi, chỉ là không ngờ hôm nay Khả Khả lại tới Paris.

Ánh mắt Khả Khả cũng rất tinh tường, thoáng nhìn thấy Lạc Tranh liền vội vàng đứng dậy, sắc mặt có chút kích động. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt có chút tái nhợt của nàng, liền lo lắng hỏi, "Luật sư Lạc, sắc mặt chị sao lại..."

Lạc Tranh ngồi xuống phía đối diện, cười nhẹ, "Từ lúc nào đã đổi thành xem tướng vậy? Yên tâm đi, chỉ là gần đây tôi quá bận rộn mà thôi."

Khả Khả lúc này mới cảm thấy yên tâm, nhanh chóng ngồi xuống, nhìn Lạc Tranh hồi lâu.

"Sao vậy? Chúng ta cũng chỉ mấy tháng không gặp mà thôi, không cần nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh vậy chứ? Cứ nói đi, sao cô lại đột ngột đến Paris như vậy?"

Tuy lúc trước giữa họ là mối quan hệ cấp trên - cấp dưới, nhưng Lạc Tranh chưa hề tỏ ra tự cao tự đại trước mặt nhân viên của mình, huống hồ hiện giờ nàng cũng không phải là cấp trên của Khả Khả nữa.

Cho nên, cuộc nói chuyện giữa họ giống như những người bạn cũ lâu ngày gặp lại vậy.

Khả Khả khẽ thở dài một tiếng, nhìn thoáng qua Lạc Tranh, "Luật sư Lạc, thật ra tôi cũng là nhận sự ủy thác của người ta. Hôm nay, người thật sự muốn gặp chị không phải là tôi mà là một người hoàn toàn khác. Cô ấy có việc muốn nhờ chị."

"Là một người khác?" Lạc Tranh có chút khó hiểu, "Ai vậy?"

Khả Khả cũng không trả lời ngay mà nhìn về phía một người phụ nữ vừa đi tới. Sắc mặt cô ta so với Lạc Tranh còn tiều tụy hơn vài phần, y phục trên người cũng khá rộng làm lộ rõ phần bụng đã nhô lên. Lạc Tranh thật sự bị kinh ngạc. Sao lại là Diêu Vũ chứ?

***

Sự xuất hiện của Diêu Vũ quả thực không nằm trong suy nghĩ của Lạc Tranh. Nàng đưa mắt nhìn Khả Khả thấy cô khẽ cúi đầu, lảng tránh ánh mắt chất vấn của nàng, khuôn mặt vốn bình tĩnh cũng thoáng có chút mất tự nhiên.

Đối với chuyện giữa Lạc Tranh, Ôn Húc Khiên và Diêu Vũ, mọi người ở văn phòng luật cũng đoán được tám, chín phần. Khi Diêu Vũ từ Paris về, luôn tỏ thái độ khá hách dịch đối với nhân viên tại văn phòng, lúc đó bọn họ đã cảm thấy có gì đó không bình thường, lại không thấy Luật sư Lạc quay về nên cũng ngầm hiểu trong chuyện này nhất định có vấn đề không thể để mọi người biết. Cho đến khi Diêu Vũ cùng Ôn Húc Khiên công khai ra ra vào vào, tất cả mọi nghi vấn đã được chứng thực.

Trong không khí có mùi rượu thoang thoảng, là hương vị đặc trưng của quán bar này.

Lạc Tranh nhìn Diêu Vũ chầm chậm bước về phía mình, thái độ của cô ta cực kỳ mất tự nhiên, hai tay khẽ đặt lên bụng. Suốt cả quá trình, Lạc Tranh đều không nói lời nào, mà sắc mặt Diêu Vũ cũng rất khó đoán định, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

Ba người không ai nói lời nào. Diêu Vũ càng lúc càng tỏ ra khẩn trương, cầm lấy cái ly trên bàn, muốn dùng động tác uống nước để giảm bớt sự lúng túng...

Ai ngờ...

"Khoan..." Lạc Tranh mỉm cười quay đầu, gọi người phục vụ chuyên phụ trách khách VIP, nói với anh ta, "Phiền anh mang cho cô ấy một ly nước chanh."

Jilort cười gật đầu, chẳng bao lâu sau liền mang một ly nước chanh lên.

Diêu Vũ sững sờ, ngơ ngác nhìn Lạc Tranh, "Uống rượu không tốt cho cục cưng, hay cô uống nước chanh đi." Lạc Tranh nhẹ nhàng lên tiếng. Tâm tình nàng cũng không tốt, trông thấy Diêu Vũ rồi tâm trạng lại càng tệ hơn nhưng dù sao cũng nên vì lợi ích của đứa nhỏ chưa ra đời kia. Chỉ là nàng cảm thấy rất kỳ quái khi Diêu Vũ đột ngột xuất hiện tại Paris này.

"Luật sư Lạc..." Diêu Vũ rốt cục cũng mở miệng, có chút dè dặt cùng lễ phép, so với bộ dạng giận dữ mắng Lạc Tranh lúc trước thì hoàn toàn đối lập. Cô ta nắm chặt lấy ly nước, muốn nói gì đó lại thôi. Một lúc lâu sau cô ta mới khẽ ấp úng, "Cảm ơn cô...đã quan tâm đến tôi."

Diêu Vũ vốn cho rằng, khi Lạc Tranh nhìn thấy mình sẽ lập tức bỏ đi. Bởi vậy cô ta mới năn nỉ Khả Khả cùng tới đây. Chỉ là cô ta không ngờ, Lạc Tranh không những không bỏ đi, còn hảo tâm nhắc cô ta không nên uống rượu...

"Cô sai rồi, tôi không phải quan tâm tới cô mà chỉ là quan tâm tới sinh mệnh nhỏ trong bụng cô thôi." Lạc Tranh nhẹ nhàng đáp lại, thanh âm có chút lạnh khiến người nghe có thể cảm nhận được sự xa cách.

"Không cần phải vòng vo nữa, cô tìm tôi có chuyện gì?"

"Là..." Diêu Vũ biết rõ tính của Lạc Tranh, khẽ cắn răng, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt lộ rõ vẻ cầu khẩn. "Luật sư Lạc, thật ra lần này tôi tới là muốn nhờ cô giúp."

"Giúp?" Lạc Tranh cảm thấy có chút buồn cười. Một người đã cướp đi chồng trước của nàng, còn mang thai con của anh ta, giờ này lại xuất hiện trước mặt nàng, cầu xin sự giúp đỡ?

"Diêu Vũ, cô đã có được thứ mình muốn, giờ lại chạy tới tìm tôi nhờ giúp đỡ sao?" Khi Ôn Húc Khiên ký tên lên bản thỏa thuận ly hôn, nàng đã không còn muốn có chút liên hệ nào với hai người bọn họ nữa.

"Luật sư Lạc...." Diêu Vũ kéo tay Lạc Tranh, bộ dạng càng thêm van nài, "Tôi biết cô rất hận tôi. Tôi cũng biết mình không có tư cách để cầu xin sự tha thứ của cô. Nhưng mà, ngoài cô ra, tôi thật sự không tìm được người nào có thể giúp được cả. Luật sư Lạc, xin cô hãy giúp tôi một lần."

Lạc Tranh nhìn cô ta hồi lâu, tuy vẻ mặt nàng khiến người ta có cảm giác rất lạnh lùng nhưng trên thực tế nàng cũng không muốn người khác van nài mình như vậy.

Mà Diêu Vũ lại vác bụng lớn như vậy chạy tới đây gặp nàng, cho dù không muốn nhắc lại chuyện trong quá khứ nhưng tâm địa nàng cũng không lạnh lùng tới mức coi như chưa từng nghe thấy gì.

"Cô có chuyện gì rồi?"

Diêu Vũ thấy thái độ của Lạc Tranh có chút hòa hoãn, sắc mặt lộ ra tia vui mừng, "Luật sư Lạc, cô chịu giúp tôi sao?"

"Cô nói đi, nếu có thể giúp được, tôi sẽ xem xét." Lạc Tranh nhìn cô ta, khẽ trả lời.

Diêu Vũ nghe vậy, trên mặt thoáng hiện lên nét kích động sau đó lại có chút mất tự nhiên, cúi đầu xuống, lí nhí.

"Thật ra, không phải tôi có chuyện, mà là Húc Khiên...anh ấy, vướng vào một vụ kiện."

Lạc Tranh có chút sững sờ, hàng lông mày thanh tú hơi nhíu lại. Nàng không nghe nhầm chứ? Ôn Húc Khiên sao có thể dính vào kiện tụng đây? Hắn dù sao cũng là luật sư, sao lại lâm vào tình cảnh như vậy?

Thấy nét mặt nàng lộ ra vẻ khó hiểu, Diêu Vũ liền vội vàng giải thích, "Là thế này, hai ngày trước, CCB có tới văn phòng, bọn họ nói nhận được đơn tố cáo Húc Khiên có hành vi làm giả sổ sách, còn dính líu tới việc hối lộ. Bên hội luật sư và tòa án cũng đã tạm dừng tất cả hoạt động của văn phòng luật, CCB cũng đã tiến hành khởi kiện. Tôi không có cách nào, tôi...tôi thật sự rất sợ hãi."

(Chú thích: CCB - Commercial Crime Bureau: Cục phòng chống tội phạm thương nghiệp)

Lạc Tranh nghe xong lại càng cảm thấy khó hiểu. Tuy văn phòng luật trước giờ vẫn thường nhận các vụ kiện thương mại nhưng khi nàng còn làm ở đó, các khoản mục đều rất rõ ràng. Về việc hối lộ lại càng chưa từng liên quan, sao đột nhiên lại thành mục tiêu của CCB đây?

"Diêu Vũ, trước hết cô bình tĩnh lại đã." Nàng thấy bộ dạng đầy lo sợ của cô ta liền lên tiếng trấn an. Nhưng mà, nàng vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó rất kỳ lạ.

"Cô nói là hiện giờ Húc Khiên đã bị kiện ra tòa?"

"Phải!" Thanh âm của Diêu Vũ có chút nghẹn ngào. Không khó nhận ra, cô ta là người chưa từng gặp phải chuyện sóng to gió lớn, cho nên hiện giờ tay chân luống cuống cũng là điều dễ hiểu.

Lạc Tranh nhìn cô ta, đột ngột cấ

t tiếng hỏi, "Vậy tôi hỏi cô, Húc Khiên có từng làm những chuyện đó hay không?"

"Việc này..." Diêu Vũ có chút chần chừ, cắn cắn môi, mấy phút sau mới khẽ gật gật đầu.

Sự thất vọng lại lần nữa ngập tràn tâm tư Lạc Tranh. Nàng biết rõ, Ôn Húc Khiên là người rất đáng hận, nhưng nhiều năm qua hắn chưa từng làm ra loại chuyện như vậy. Đối với việc vận hành của văn phòng luật trước đây, nàng biết rất tường tận. Nhưng hiện giờ, sao hắn lại biến thành thế này. Càng nghĩ nàng càng cảm thấy nực cười.

Lòng dạ Ôn Húc Khiên vốn thâm sâu như vậy, hắn cũng có thể ở sau lưng nàng lén lút làm những chuyện như vậy lắm chứ. Chỉ là hiện giờ lại dính tới việc kiện tụng mà thôi.

"Luật sư Lạc, hiện giờ chỉ có cô mới có thể giúp Húc Khiên. Tôi biết, cả Hongkong chỉ có mình cô mới có thể tạo ra kỳ tích. Ngoài cô ra, không ai dám nắm chắc phần thắng trong vụ này cả."

Diêu Vũ thấy sắc mặt Lạc Tranh có chút nghiêm trọng, hồi lâu cũng không nói lời nào lại tiếp tục cầu xin, "Bên công tố đã chính thức đệ đơn ra tòa, nếu như cô không ra mặt giúp Húc Khiên, lần này anh ấy nhất định sẽ phải ngồi tù. Luật sư Lạc, Húc Khiên không thể ngồi tù được..."

"Cô muốn tôi làm luật sư bào chữa cho Ôn Húc Khiên?" Lạc Tranh khẽ nhíu mày.

Diêu Vũ lập tức gật đầu.

Lạc Tranh lại có chút khó hiểu, "Nhưng vừa rồi cô lại thừa nhận Ôn Húc Khiên có làm những chuyện như vậy là sao?"

"Là..." Diêu Vũ ấp a ấp úng.

Lạc Tranh nhìn Diêu Vũ hồi lâu, lại đưa mắt nhìn về phía Khả Khả. Khả Khả thấy vậy, vội vã lên tiếng, "Luật sư Lạc, tôi tin tưởng Ôn luật sư không có làm giả sổ sách. Tất cả sổ sách chứng từ của văn phòng luật đều rất nghiêm chỉnh. Tôi nghi ngờ có người bày kế hãm hại trong chuyện này."

Những lời của Khả Khả cùng Diêu Vũ thực sự có chút bất đồng, Lạc Tranh nghe vậy, liền hỏi tiếp, "Vậy cô cho rằng Ôn Húc Khiên có hành vi hối lộ hay không?"

Đối với câu hỏi này, Khả Khả cũng không thể đưa ra câu trả lời có sức thuyết phục. Khẽ cắn môi, cô lắc đầu, "Chuyện này...tôi cũng không rõ lắm."

"Không rõ thì sao cô có thể nói như vậy chứ? Cung cấp khẩu cung giả cũng là tội hình sự đó."

Hàng lông mày thanh tú của Lạc Tranh nhíu lại đầy vẻ suy tư, lại lần nữa nhìn về Diêu Vũ, "Tôi hiểu rồi, cô muốn tôi làm luật sư biện hộ cho Ôn Húc Khiên để có thể giảm nhẹ hình phạt cho anh ta phải không?"

Nàng vốn cho là Diêu Vũ sẽ lập tức gật đầu, không ngờ...

"Không, không! Luật sư Lạc, tôi muốn Húc Khiên được phán vô tội." Cô ta vội vàng nói, thái độ cực kỳ kiên quyết.

Lạc Tranh nghe những lời này lại càng thấy khó hiểu, nét nghi hoặc trên gương mặt nàng đã biến thành không thể tin nổi. Ánh mắt nàng nhìn Diêu Vũ như thể đang nhìn người ngoài hành tinh vậy. "Cô biết rõ Ôn Húc Khiên có tội mà vẫn muốn tôi biện hộ cho anh ta thoát tội sao?"

Diêu Vũ bắt đầu cuống lên, có chút sợ hãi khi nhìn vào ánh mắt sắc bén của Lạc Tranh, ánh mắt này giống như tia X có thể xuyên thấu lòng người vậy.

"Tôi biết...điều này có phần quá đáng. Nhưng mà....tôi thật sự không có cách nào." Nói đến đây, cô ta lại nắm chặt lấy tay Lạc Tranh như thể người chết đuối vớ được phao cứu sinh.

"Tôi nghe nói, cô từng biện hộ cho một thương nhân thắng một vụ kiện lớn. Lúc ấy ông ta cũng bị kết tội hối lộ. Tất cả các luật sư nổi tiếng trong giới đều cho rằng vụ đó không có khả năng thắng kiện, chỉ có mình cô dám tiếp nhận vụ đó. Cô còn khiến cho người thương nhân vốn đã bị định tội kia được phán vô tội. Vụ án đó đã trở thành truyền kỳ trong giới luật sư. Luật sư Lạc, hiện giờ Húc Khiên thật sự cần sự trợ giúp của cô."

"Đúng vậy, Luật sư Lạc. Vụ của Ôn luật sư hiện giờ cũng giống như vụ kiện của vị thương nhân năm đó. Chỉ cần chị có thể ra mặt, Ôn luật sư nhất định sẽ không có chuyện gì." Khả Khả cũng ở một bên nói thêm vào.

Lạc Tranh khẽ rút tay về, bất đắc dĩ lắc đầu, "Hai người nếu đã biết rõ vụ kiện năm đó, thì càng phải rõ năm đó tôi sở dĩ thắng được là bởi vì người thương nhân đó thật sự vô tội. Tất cả chứng cứ đều cho thấy ông ấy bị oan. Nhưng còn Ôn Húc Khiên thì sao? Ngay hai người cũng biết anh ta có tội, như vậy sao có thể chống lại quan tòa chứ?"

"Không... Luật sư Lạc, năm đó nếu không phải nhờ có cô, vị thương nhân kia sao có thể được phán vô tội, lập tức phóng thích đây? Mặc dù tôi không phải luật sư danh tiếng mà chỉ là một luật sư tập sự nhưng tôi cũng hiểu cho tới giờ vẫn có rất nhiều người không thể từ bỏ ý nghĩ rằng vị thương nhân kia có tội, ông ta chỉ là có được chứng cứ có lợi mà thôi, không phải vậy sao?" Từng ngón tay của Diêu Vũ bắt đầu run rẩy, dùng thái độ cầu khẩn nhìn nàng.

Gương mặt xinh đẹp của Lạc Tranh tràn ngập sự không vui, giọng nói trong khoảnh khắc cũng trở nên nghiêm nghị.

"Diêu Vũ, cô cũng học luật, cần phải rất rõ ràng tất cả những lời nói không căn cứ đều có thể bị kiện. Sao cô có thể nói ra những lời vô trách nhiệm như vậy?"

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Luật sư Lạc, là tôi quá nóng vội..." Diêu Vũ vội vàng đổi giọng, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng, "Tôi chỉ muốn xin cô giúp đỡ Húc Khiên..."

"Thực xin lỗi, chuyện này tôi không giúp được." Vẻ mặt Lạc Tranh trở nên rất tỉnh táo, "Tôi là luật sư, làm việc phải chú ý đến nguyên tắc của mình. Nếu như tôi biết Ôn Húc Khiên vô tội, tôi sẽ nguyện ý giúp đỡ vụ này. Nếu như anh ta thật sự có tội thì đáng bị pháp luật trừng trị. Mỗi người cần phải chịu trách nhiệm với những việc mình làm. Tôi không muốn vì chuyện này mà phá bỏ nguyên tắc trước giờ của mình..."

"Luật sư Lạc..."

"Diêu Vũ, nếu như cô thật sự muốn giúp Húc Khiên, vậy thì hãy khuyên anh ta mau đi tự thú đi. Anh ta còn trẻ, tự thú có thể được giảm nhẹ hình phạt. Còn không để bị khép tội, đối với anh ta càng bất lợi." Lạc Tranh nói rất thẳng thắn, giọng cũng rất lạnh lùng.

"Không..." Diêu Vũ lập tức lắc đầu. "Húc Khiên không thể ngồi tù, anh ấy không thể ngồi tù. Chúng tôi sắp kết hôn rồi. Nếu như anh ấy ngồi tù, tôi phải làm sao đây? Đức bé trong bụng phải làm sao đây?"

Lạc Tranh nghe mà càng cảm thấy phiền lòng, liền đứng bật dậy, nắm tay khẽ siết lại.

"Diêu Vũ, cho dù hôm nay Ôn Húc Khiên có ngồi tù, thì cũng không có chút liên hệ nào với tôi hết. Dựa vào cái gì mà muốn tôi chịu trách nhiệm với các người? Tại sao tôi phải lo lắng cho tương lai của Ôn Húc Khiên chứ? Chẳng lẽ những gì tôi làm cho anh ta trước kia còn không đủ sao? Các người muốn kết hôn là chuyện của các người. Ôn Húc Khiên có ngồi tù thì cũng là sự trừng phạt dành cho anh ta. Cho dù hôm nay anh ta không bị kết tội thì anh ta cũng đáng bị trừng phạt vì những việc xấu xa anh ta đã gây ra."

Mỗi lần nhìn thấy Diêu Vũ, nàng lại nghĩ đến những chuyện mà Ôn Húc Khiên đã làm. Lúc đầu, nàng chỉ cảm thấy là cả hai bên đều phản bội lẫn nhau, xét cho cùng cũng chẳng thể nói ai đúng ai sai. Nhưng khi nàng biết được những chuyện trong quá khứ đều do hắn sắp đặt, ấn tượng của nàng đối với hắn càng giảm đi, nhất là chuyện của Liệt. Nếu như năm đó không phải do hắn thì sẽ không có bi kịch như ngày hôm nay...

Diêu Vũ cùng Khả Khả không ngờ tới Lạc Tranh lại đột ngột trở nên lạnh lùng như vậy, lời nói cũng vô cùng khắc nghiệt khiến bọn họ trong lúc nhất thời không hiểu ra sao, chỉ có thể ngồi ngây ra đó.

Lạc Tranh cũng ý thức được mình có phần mất khống chế, nhưng cũng không muốn giải thích gì thêm, chỉ cầm lấy túi xách, đè nén cảm giác không thoải mái trong lòng, giọng nói kích động vừa rồi dần chuyển thành bình thản như trước.

"Diêu Vũ, thay vì tìm luật sư giúp Ôn Húc Khiên thắng kiện, cô nên tìm cách khẩn cầu quan toà giảm nhẹ hình phạt cho anh ta thì hơn. Nếu như cô một lòng chỉ muốn cho Ôn Húc Khiên được vô tội, vậy xin lỗi, tôi không giúp được." Nàng vừa nói vừa nhìn về phía Khả Khả, "Khả Khả, hy vọng cô có thể khuyên được Diêu Vũ. Còn nữa, về Hongkong sớm chút đi, chuyện các người cần xử lý còn có rất nhiều."

Nói xong câu đó, nàng liền xoay người rời đi...

"Luật sư Lạc..." Diêu Vũ thấy thế, đầy sợ hãi vội vàng đuổi theo...

Lạc Tranh thấy cô ta đuổi theo, liền bước nhanh hơn về phía cửa, không ngờ lại va phải một người đàn ông đang bước vào. Mà người đàn ông kia lại vô thức đưa tay ôm lấy người phụ nữ vội vàng là nàng.

Lạc Tranh kinh ngạc ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút sững sờ, "Dennis?"

T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Không ngờ ở nơi này lại có thể gặp Dennis? Lại còn suýt chút nữa xô ngã anh ta nữa.

Dennis cũng không ngờ tới người phụ nữ vội vã kia lại chính là Lạc Tranh, cũng hơi sửng sốt một chút, vừa muốn cất tiếng chào hỏi lại thấy một phụ nữ bụng bầu chạy đuổi theo nàng.

"Luật sư Lạc, cầu xin cô giúp Húc Khiên..."

***

Dennis nhìn cảnh này mà cảm thấy kỳ quái. Anh ta chưa từng thấy sắc mặt Lạc Tranh lại kém như vậy, hơn nữa người phụ nữ bụng bầu kia lại không ngừng van nài...

"Diêu Vũ, cô quay về đi, tôi nói rồi, tôi không giúp được các người." Giọng nói của Lạc Tranh đầy kiên quyết, lại thấy bộ dạng có chút khó hiểu của Dennis, liền thấp giọng nói với anh ta, "Đưa tôi rời khỏi đây."

Dennis lúc này mới phát hiện ra, giờ khắc này không chỉ sắc mặt Lạc Tranh rất kém mà thanh âm của nàng cũng trở nên vô lực, còn người phụ nữ bụng bầu kia lại cứ cố kéo tay nàng. Khẽ cười nhẹ một tiếng, Dennis nói, "Vị phu nhân này, thật ngại quá, bạn của tôi đã nói không giúp gì được. Cô cố níu kéo như vậy cũng không được gì. Hay là mời người khác đi." Nói vừa dứt lời, anh ta kéo Lạc Tranh đi xuống lầu.

Diêu Vũ cũng không ngờ nửa chừng lại có người xuất hiện phá đám như vậy. Xem ra quan hệ của hai người họ rất thân thiết. Người đàn ông vừa rồi trông rất quen nhưng trong lúc nhất thời cô ta không nhớ ra được thân phận của anh ta. Thấy Lạc Tranh bỏ đi, Diêu Vũ lớn tiếng nói với theo, "Lạc Tranh, cô không chịu giúp Húc Khiên thật sự là do xuất phát từ nguyên tắc của cô hay sao? Hay là căn bản cô muốn trả thù?"

Sống lưng Lạc Tranh bất giác lạnh đi, bước chân cũng ngừng lại.

Dennis thấy sắc mặt Lạc Tranh càng lúc càng kém, mỉm cười nắm chặt lấy bàn tay lạnh buốt của nàng, nhìn về phía Diêu Vũ đang đứng ở đầu cầu thang.

"Vị phu nhân này, xin chú ý l

ời nói của mình một chút. Nên biết có một số tai hoạ thường từ miệng mà ra." Giọng nói hờ hững của Dennis lộ rõ ý cảnh cáo, nói xong liền kéo Lạc Tranh rời đi.

Diêu Vũ dù tức giận cũng chỉ có thể thở gấp nhìn theo bóng Lạc Tranh khuất dần, không có cách nào ngăn nàng lại...

Xe tăng tốc chạy băng băng trên đường, dường như không biết đến điểm dừng. Người lái xe là Dennis, còn Lạc Tranh ngồi bên cạnh. Từ lúc theo Dennis rời khỏi quán bar, Lạc Tranh giống như một pho tượng gỗ, một câu cũng không nói. Dennis đành phải để nàng ngồi ở ghế lái phụ, vừa lái xe, vừa thỉnh thoảng quan sát tình hình của nàng.

Xe chạy hơn ba tiếng đồng hồ rốt cục cũng dừng lại. Dennis tắt máy bởi vì lúc này, di động của Lạc Tranh đã vang lên không dưới năm, sáu mươi lần. Mà nàng, dường như không hề nghe thấy tiếng chuông điện thoại vậy.

"Lạc Tranh..." Dừng xe xong, nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh, thấy di động của nàng không ngừng reo vang, Dennis không khỏi khẽ nhắc nàng, "Điện thoại của em đã đổ chuông rất nhiều lần rồi!"

Lạc Tranh lúc này mới có chút phản ứng, nhìn Dennis, lại nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, hiển thị trên đó là số máy của Louis Thương Nghiêu...

Trong tim nàng không khỏi dâng lên một cảm giác lạnh lẽo. Ngón tay có chút run rẩy nhấn nút tắt điện thoại khiến bên tai nàng lại trở nên yên tĩnh.

Cả quá trình này Dennis thấy rất rõ ràng, nhất là khi Lạc Tranh nhìn thấy số gọi đến trên màn hình điện thoại, vẻ mặt nàng có sự biến đổi rất rõ ràng, giống như đang trốn tránh cái gì đó, hơn nữa nàng còn chọn cách tắt máy.

Chuyện này không giống với tác phong bình thường của Lạc Tranh chút nào.

Suy nghĩ một chút, Dennis nở nụ cười dịu dàng, đổi cách nói chuyện có chút hài hước, "Lạc Tranh, lần này thật tốt. Mặc dù chúng ta gặp nhau ở quán bar nhưng hôm nay em không có uống say."

Lạc Tranh ngước mắt nhìn anh ta, đôi mắt sáng như hai viên ngọc lấp lánh, nàng muốn đùa một chút nhưng lại không thể gượng ép bản thân, giọng nói vô lực khẽ cất lên, "Đúng vậy! Chỉ có trời mới biết lúc này tôi muốn uống say tới cỡ nào."

Dennis khẽ thở dài một hơi, dứt khoát xoay người đối mặt với nàng, "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?" Thật ra Dennis biết rõ có một số việc không nên hỏi, nhất là giữa bạn bè, nếu tôn trọng nàng thì cũng đừng miễn cưỡng nàng nói ra. Chỉ là nhìn thấy bộ dạng này của nàng, anh ta không đành lòng.

Lạc Tranh nhận ra sự quan tâm trong đôi mắt Dennis, cũng nhìn anh ta thật lâu không hề dời đi ánh mắt.

Dennis bị nàng nhìn chăm chú như vậy cảm thấy có chút mất tự nhiên. Thật lòng mà nói, anh ta thừa nhận Lạc Tranh là một mỹ nhân. Được một mỹ nhân nhìn không chớp mắt như vậy, người đàn ông nào cũng sẽ cảm thấy hãnh diện. Anh ta đưa tay khẽ vén lại sợi tóc đang vương trên má nàng bằng thái độ cực kỳ dịu dàng, "Nếu như em không muốn nói, tôi sẽ không miễn cưỡng em..."

"Dennis, anh có người yêu chứ?" Lạc Tranh đột nhiên nhẹ nhàng hỏi một câu, cắt ngang lời anh ta.

Dennis bị nàng hỏi mà sững sờ, "Gì cơ?"

Lạc Tranh cũng đã lấy lại tinh thần một chút, một lúc sau khẽ nở nụ cười khổ. "Tôi đang hỏi chuyện vớ vẩn gì thế này..." Nàng có chút tự giễu cợt mình, "Đàn ông có địa vị cao như mấy người các anh, có thể toàn tâm toàn ý yêu một người phụ nữ thật sự là chuyện rất khó."

Những lời của nàng lúc trước khiến Dennis có chút mơ hồ, đến giờ anh ta mới hiểu ra ý tứ trong câu hỏi của nàng, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Toàn tâm toàn ý yêu một người? Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện này, chẳng lẽ em muốn nói..." Anh ta khẽ dừng lại một chút rồi tiếp, "...Thương Nghiêu?"

Nụ cười có chút miễn cưỡng trên môi Lạc Tranh rốt cục cũng biến mất, nàng khẽ cúi đầu, không nói thêm lời nào.

Thấy vậy, Dennis cũng lờ mờ đoán được ít nhiều. Lúc trước, anh ta đã biết giữa hai người họ có cái gì đó rất lạ. Mà một người phụ nữ thông tuệ như Lạc Tranh có người đàn ông nào lại không muốn có được đây?

"Lạc Tranh a, em sai rồi. Đàn ông dù thế nào vẫn cứ là đàn ông. Thân phận địa vị chỉ là mục tiêu mà họ cố gắng đạt được thôi. Đó đã thành bản chất của đàn ông rồi. Đàn ông cũng vậy, phụ nữ cũng vậy, đã là bản tính thì không có cách nào thay đổi được. Nếu như một người đàn ông yêu một người phụ nữ, rất đơn giản, anh ta sẽ trở nên điên cuồng vì cô ấy. Vì cô ấy có thể làm tất cả mọi chuyện chỉ mong cho cô ấy được vui, chỉ đơn giản vậy thôi." Dennis vừa cười vừa nói.

"Thật vậy sao?" Lạc Tranh nghe xong trong lòng lại càng cảm thấy bi thương. Sự điên khùng, sự cuồng ngạo, si mê như vậy, tại sao nàng không nhận thấy chút gì trên người Louis Thương Nghiêu. Có lẽ, đúng như Dennis nói, đàn ông khi yêu mới có thể như vậy, mà người hắn yêu không phải nàng...

"Có lẽ là vậy..." Lạc Tranh khẽ mấp máy môi, lặng nhìn cơn mưa bên ngoài cửa xe, "Tôi đã làm rất nhiều việc, kết quả lại phát hiện ra, những chuyện mình làm đều là sai lầm. Giờ nghĩ lại thấy thật đáng buồn."

Dennis thấy khuôn mặt nàng đầy vẻ ưu sầu, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu, ân cần nói, "Những chuyện như vậy cần phải được xem xét từ nhiều phương diện. Bây giờ cho rằng mình làm sai, nhưng có lẽ sau này mới phát hiện ra là đúng. Mà bây giờ cho là đúng, không chừng sau này sẽ là sai lầm. Khi đã quyết định làm chuyện gì cũng đừng nên quá bận lòng, nếu không sẽ tự hành hạ chính mình thôi."

"Đúng vậy..." Lạc Tranh nhìn Dennis cười nhẹ "Nếu như trước kia, tôi vĩnh viễn cũng không nghĩ tới có một ngày mình lại yêu phải một người đàn ông hèn hạ như vậy. Lại còn kẻ thứ ba vác bụng bầu đến cầu xin tôi giúp đỡ. Tôi vĩnh viễn cũng không nghĩ rằng tình yêu của mình lại trắc trở đến thế. Vì tình yêu trắc trở này tôi đã không còn là chính mình nữa...Thật sự, tôi cũng không biết mình cự tuyệt rốt cuộc là bởi nguyên tắc của bản thân hay muốn trả thù nữa."

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của nàng trở nên có chút nghẹn ngào. Nàng đã nén nhịn quá lâu rồi, lúc này nàng rất muốn khóc, thật sự muốn khóc.

Dennis cũng không có cách nào có thể hiểu hết tâm tình của nàng lúc này. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ của nàng như vậy anh ta cảm thấy rất đau lòng. Khẽ đưa tay kéo nàng vào lòng, để đầu nàng dựa vào ngực mình, Dennis cứ như vậy mà ôm lấy nàng. Có đôi khi, không cần nói điều gì vẫn có thể đáng giá hơn bất kỳ câu nói nào...