Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 139 : Cơn thịnh nộ của Thương Nghiêu

Ngày đăng: 00:01 21/04/20


Vi Như mang lên một tách cà phê Blue Mountain mới pha rất thơm ngon, đặt ở trước mặt Lạc Tranh. Bên ngoài cửa sổ là một tầng hơi lạnh nhạt nhoà hoàn toàn đối lập với không khí ấm áp bên trong căn phòng.

Lạc Tranh đưa tách cà phê lên uống một ngụm nhỏ, cảm nhận được hương vị cà phê Blue Mountain thuần khiết và thơm ngon như hoà tan trong miệng, tạo nên cảm giác vô cùng hưng phấn. Buổi sáng hôm nay thật yên tĩnh, như thể tất cả mọi vật đều ngưng đọng lại trong cái không khí se lạnh này.

Có lẽ đây là sự khác biệt giữa tiết trời mùa đông và mùa hè. Sự nóng bức của những ngày hè sẽ luôn khiến người ta có cảm giác khó chịu, thậm chí ngay cả vào sáng sớm cũng sẽ dễ cảm thấy bức bối.

Mùa đông, đúng là mùa khiến tâm tình mọi người trở nên thoải mái...

Nghĩ tới đây, Lạc Tranh đặt tay lên chồng tài liệu, nhìn ra ngoài cửa sổ, bất giác nàng đắm mình trong sự trầm tư.

Ngoại trừ Hongkong, nàng chưa hề ở lại một thành phố nào lâu như vậy. Mà Paris, thời gian nàng ở nơi này thấm thoắt cũng đã ba mùa, sau này, nàng sẽ sống tại thành phố này mãi hay sao?

Nhìn những cảnh vật quen thuộc bên ngoài cửa sổ, các tòa nhà cao lớn, hiện đại phía xa đã bắt đầu có người tới làm việc. Những cảnh tượng này đã sớm ăn sâu vào trong tâm trí nàng. Đối với cuộc sống ở Paris, nàng đã sớm cảm thấy vô cùng quen thuộc, thậm chí còn cảm thấy yêu nơi này.

Tình yêu dành cho thành phố này, cũng xuất phát từ chính tình yêu dành cho một ai đó... Có chút lơ đãng, mỗi khi Lạc Tranh nghĩ tới những điều này thì hình dáng của một lão phu nhân lại một lần nữa hiện lên trong tâm trí nàng.

Đúng thế, cả đời này nàng đã gặp qua rất nhiều người, cũng có bao nhiêu mối duyên phận thoáng qua. Nhưng nàng thừa nhận, nàng yêu Paris là vì yêu Thương Nghiêu.

Vì có người nàng yêu ở nơi này nên tình yêu dành cho thành phố này mới trở nên sâu đậm như vậy. Bởi có tình yêu mà cuộc sống cũng trở nên có ý nghĩa, trở nên nồng nàn, sự cô đơn cùng trống rỗng cũng không còn len lỏi vào cuộc sống nữa.

Nhiệt độ ấm áp của cà phê lan tỏa tới từng đầu ngón tay khiến trái tim nàng cũng trở nên ấm áp. Có lẽ, con người chính là như vậy, chỉ khi chìm đắm trong không gian yên tĩnh tuyệt đối mới có thể suy ngẫm về mọi thứ, đúc kết lại và tỉnh táo hơn.

Vi Như thấy Lạc Tranh ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ mà không hề chớp mắt, không khỏi tò mò nhìn sang. Nhưng ngoại trừ quang cảnh vẫn như thường ngày thì không nhìn ra điều gì khác biệt cả. Cô đưa tay ra trước mặt Lạc Tranh, nhẹ nhàng huơ huơ vài cái.

"Sư phụ?"

Tiếng gọi khẽ bỗng nhiên vang lên bên tai kéo những suy nghĩ của Lạc Tranh trở về thực tại. Thu ánh mắt lại, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, cầm lấy một tập tài liệu đưa cho Vi Như.

"Bản báo cáo này có thể đưa đi được rồi, không còn vấn đề gì nữa cả!"

Vi Như gật đầu, đưa tay tiếp nhận tài liệu, đang tính xoay người rời đi thì bỗng nghe thấy phía cửa phòng làm việc "rầm" một tiếng, ngay sau đó một người đẩy mạnh cửa bước vào. Thân hình của người đang xông tới khá đẹp nhưng thái độ thì cực kỳ ngạo mạn.

Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn lên, hoá ra là Sally.

"Ai cho phép cô tự tiện xông vào phòng làm việc của Luật sư Lạc? Cô đi ra ngoài ngay!" Vi Như cảm thấy người vừa bước vào vô cùng kiêu căng cùng mất lịch sự nên nhanh chóng muốn mời cô ta ra ngoài.

"Tránh ra, thật là đáng ghét!" Vi Như có ý bước tới ngăn cản nhưng bị Sally đẩy ra. Lông mày cô ta còn nhíu lại lườm Vi Như một cái, "Bộ trang phục này của tôi là bản số lượng hạn chế của bộ sưu tập thu đông năm nay đấy. Cô mà làm bẩn nó thì có bán mình đi cũng không đền nổi đâu!"

"Cô..."

"Tôi tới đây tìm Luật sư Lạc, cô là cái quái gì mà dám đứng ở đây lớn tiếng hả?" Sally hung dữ lên tiếng.

Vi Như tức giận tới mức mặt đỏ bừng bừng, chưa kịp mở miệng phản bác lại thì liền nghe thấy Lạc Tranh nhẹ nhàng lên tiếng, "Vi Như, em ra ngoài làm việc trước đi."

"Vâng!" Vi Như tức giận trừng mắt với Sally một cái rồi bước ra khỏi phòng.

"Con ranh này thực quá phiền phức!" Sally hừ lạnh một tiếng, sau đó dẫm trên đôi giày cao gót mười hai phân bước tới trước mặt Lạc Tranh, từ trên cao nhìn xuống nàng đang ngồi ở ghế.

Vẻ mặt Lạc Tranh vẫn lạnh lùng và bình tĩnh như mặt nước mùa thu, nàng khẽ dựa lưng vào thành ghế, hai tay khoanh trước ngực.

"Tiểu thư Sally, cô luôn thích dùng thái độ này mỗi khi nói chuyện với người khác sao?"

Sally ghét nhất nhìn thấy dáng vẻ bình thản cùng bất cần này của Lạc Tranh. Vừa nghĩ tới vụ hai con tiểu thanh xà lần trước lại càng khiến cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Sau khi ngồi xuống đối diện với Lạc Tranh với vẻ mặt vô cùng bất mãn, Sally không vui lên tiếng, "Người của cô thật không biết lễ phép. Dù thế nào đi nữa thì tôi cũng có quan hệ thân thích với giám đốc của tập đoàn này. Thế mà nhìn thấy tôi ngay cả một chút lễ độ cũng không có."

"Thân thích?" Lạc Tranh nghe xong, nhẹ nhàng lên tiếng, "Thật ngại quá, công ty chúng tôi vẫn chưa được thông báo về vấn đề này. Nếu như cô thật sự muốn mọi người có sự tiếp đãi đặc biệt với mình thì trước hết hãy đi hỏi ý kiến của Louis tiên sinh đi đã."

Sally hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lạc Tranh, tức giận tới mức hai mắt trừng lớn, đưa tay đập bàn, "Lạc Tranh, ai mà chẳng biết cô với anh rể tôi hiện giờ đang có quan hệ. Còn ở đây giả ngây giả ngô nữa sao?"

"Cho dù là như vậy, cũng không tới lượt cô ở đây quát tháo làm loạn lên như thế. A, đúng rồi, những tấm ảnh lần trước cô chụp không tồi chút nào. Nhưng góc độ dường như vẫn chưa được tốt lắm." Sắc mặt Lạc Tranh vẫn trước sau như một duy trì vẻ lạnh nhạt.

"Lạc Tranh, cô còn không biết xấu hổ? Cô biết rõ ràng anh rể của tôi sắp kết hôn mà vẫn còn ngoan cố làm người thứ ba?" Hiện tại, Sally khó có thể đè nén được sự tức giận trong lòng, từng lời nói như gằn trong cuống họng.

Cô ta vốn nghĩ rằng, khi Lạc Tranh nhìn thấy những bức ảnh đó sẽ cùng Louis Thương Nghiêu cãi lộn, thậm chí sẽ tức giận mà bỏ đi. Cô ta biết rõ, anh rể là người rất ghét phụ nữ gây phiền toái nên mới nghĩ ra phương kế này.

Không ngờ rằng đã vài ngày trôi qua mà mọi chuyện vẫn "sóng yên gió lặng" khiến cô ta không chịu được nữa chạy tới nơi này.

Lạc Tranh cũng không phải là không quan tâm đến việc này. Câu nói sau cùng của Sally thực sự làm nàng có chút chạnh lòng. Nhưng rất nhanh sau đó liền điều chỉnh lại tâm trạng, hờ hững lên tiếng.

"Nếu như cô thực sự chỉ vì trong lòng đang cảm thấy bực tức mà tới đây nói những lời này, thực xin lỗi, tôi không có thời gian để nghe, mời cô ra ngoài cho."

"Chuyện của tôi còn chưa làm xong, tôi sẽ không đi đâu cả." Đột nhiên, Sally vừa cười một cách quái dị vừa lên tiếng.

Hai hàng lông mày đen nhánh của Lạc Tranh khẽ nhăn lại, một lần nữa đưa tầm mắt nhìn vào khuôn mặt của Sally. "Rốt cuộc cô tới đây tìm tôi có chuyện gì?"

Sally nhìn chằm chằm Lạc Tranh một hồi. Một lúc lâu sau lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp nhỏ vô cùng tinh xảo, đưa tới trước mặt nàng.

"Đây là cái gì?" Lạc Tranh nhìn thoáng qua, lạnh nhạt hỏi lại.

"Cô mở ra xem thì chẳng phải sẽ biết sao? Sau khi xem xong, cô sẽ biết được một bí mật to lớn về anh rể!" Sally khẽ che miệng, cười một cách vô cùng quỷ dị.

Lạc Tranh nghi ngờ nhìn qua chiếc hộp nhỏ, nơi này có chứa đựng bí mật to lớn gì liên quan tới Louis Thương Nghiêu?

"Tôi biết cô luôn quan tâm tới chuyện của anh rể tôi. Hãy mở ra xem một chút, cô sẽ biết ngay thôi." Sally lạnh lùng cười.

Lạc Tranh cầm lấy chiếc hộp nhỏ, nhìn kỹ một chút. Chiếc hộp này giống như những hộp trang sức khác. Nhỏ như thế này liệu có thể chứa được bí mật gì đây? Nàng cảnh giác nhìn thoáng qua Sally rồi lại quay về nhìn chiếc hộp.

Bất giác, nàng thực sự rất muốn biết bên trong chiếc hộp chứa cái gì. Hay nói đúng hơn, nàng muốn biết Thương Nghiêu còn có bí mật gì mà nàng còn chưa biết.

Rốt cuộc, không kìm nổi sự tò mò, nàng từ từ mở chiếc hộp ra. Tim khẽ đập loạn đi một nhịp, trong lòng nàng một dự cảm không tốt đang không ngừng dâng lên.

Chiếc hộp vừa được mở ra, chỉ trong nháy mắt, Lạc Tranh như nhìn thấy ma quỷ, nàng trừng lớn hai mắt muốn ném cái hộp đi ngay lập tức.

Nhưng, đã quá muộn...

***

Chiếc hộp vừa được mở ra, ngay lập tức, mùi phấn hoa nồng nặc liền ập tới.

Trong hộp không phải là một bí mật kinh thiên động địa gì, mà là phấn hoa, thứ Lạc Tranh sợ nhất. Ngay lập tức, nàng hét lên đầy kinh hoàng, vội ném chiếc hộp ra xa nhưng không kịp nữa. Một ít phấn hoa đã nhanh chóng xâm nhập vào hơi thở. Sau đó, Lạc Tranh chỉ cảm thấy vô cùng khó thở, lồng ngực như muốn nổ tung ra.

Sally thấy vẻ mặt Lạc Tranh hoàn toàn tái nhợt thì vô cùng đắc ý, cười không ngớt vì âm mưu đã được thực hiện. Lập tức bước lên, một tay đưa ra kéo lấy cánh tay nàng, cô ta hớn hở nói.

"Lạc Tranh, cô đúng là quái vật. Có người phụ nữ nào lại không thích hoa cơ chứ? Chỉ mình cô là dị ứng với phấn hoa! Tôi cũng không ngại nói cho cô biết, chỗ ở của chị họ tôi trồng toàn là hoa. Mà hoa đó là do một tay anh rể đem tặng cho chị ấy. Cô muốn biết anh rể có bí mật gì đúng không? Vậy thì cô nghe cho rõ đây...

Bí mật lớn nhất của anh rể tôi đó là rất yêu thương chị của tôi. Vì thế cô hãy cút đi cho khuất mắt tôi. Ở đây cô cũng chỉ là người tình của anh rể tôi mà thôi, không khéo đến cả người tình cũng chẳng bằng nữa. Tôi đã sớm cảnh cáo cô hãy cầm tiền và biến khỏi nơi này. Nhưng cô không chịu nghe, đúng là loại đàn bà không biết xấu hổ!"

Bên tai loáng thoáng nghe thấy tiếng la lối, quát tháo lạnh lùng nhưng Lạc Tranh không còn thấy mọi thứ rõ ràng nữa, nàng chỉ cảm thấy nơi lồng ngực mình như có cái gì đó nặng nề chèn ép xuống, vô cùng khó khịu.

Sắc mặt của Lạc Tranh từ nhợt nhạt bỗng trở nên đỏ bừng. Nàng không có cách nào để hít thở được nữa. Tim vẫn đập liên hồi, dường như muốn nhảy bổ ra khỏi lồng ngực.

"Cô còn làm bộ làm tịch nữa à? Coi như bị dị ứng phấn hoa thì cũng không tới mức như cô. Lạc Tranh, hay cô muốn trước mặt anh rể tôi còn làm ra vẻ đáng thương đây hả? Tôi chỉ cho vào đó có một chút phấn hoa, ghê gớm thế sao?"

Sally cười lạnh lùng, dường như đang chứng kiến Lạc Tranh đóng kịch vậy, trong ánh mắt hoàn toàn toát lên vẻ châm biếm.

"Cứu tôi... cứu tôi..." Lạc Tranh không ngừng run rẩy khiến hai hàm răng khẽ va vào nhau như thể đang trải qua một trận lạnh đến thấu xương. Lồng ngực phập phồng một cách yếu ớt, nàng vô lực đưa tay ra níu lấy tay áo của Sally, phát ra giọng cầu cứu một cách đứt quãng.

"Cút đi! Thật đáng ghét!" Sally gạt phăng bàn tay cầu cứu của Lạc Tranh sang một bên, khinh thường lên tiếng, "Cô còn giả bộ đáng thương? Chỉ là dị ứng phấn hoa mà thôi, không phải cô định giả bộ sắp mất mạng đấy chứ? Cô chết là việc của cô. Nếu muốn chết thì chết quách đi!"

Chết đi!

Chết đi...

Mấy từ này như âm thanh của ma quỷ, không ngừng vang lên trong đầu của Lạc Tranh. Trong phút chốc, đầu óc của nàng trở nên trống rỗng, trước mắt dường như lại xuất hiện hình ảnh cha mình với khuôn mặt đầy máu.

Nàng còn nhìn thấy con dao thấm đẫm toàn máu là máu, còn bản thân thì đang ngồi thu mình trong một góc nhà. Trong tay ôm chặt một món đồ chơi dành cho trẻ con không chịu buông. Thứ đồ chơi đó vừa mới được mua về từ cửa hàng bách hóa nhưng đã nhanh chóng bị hung hăng giẫm nát dưới chân khiến nó nhuộm đầy những vệt máu đỏ...

Mùi phấn hoa phảng phất trong không khí vẫn bao vây lấy hơi thở của Lạc Tranh khiến hô hấp của nàng càng lúc càng trở nên khó khăn. Trong đầu nàng không ngừng có những tiếng gào thét vang lên, khiến nàng có cảm giác mình đang tiến gần tới cái chết vậy.

"Chết đi.. Đi chết đi..." Bỗng dưng Lạc Tranh như biến thành một người hoàn toàn khác. Khi Sally đang định xoay người rời đi, nàng đột nhiên vươn tay ra siết chặt lấy cổ cô ta. Nàng dùng lực rất mạnh khiến Sally trợn trừng hai mắt, nhìn người phụ nữ trước mắt như thể nhìn thấy ma quỷ hiện hình vậy.

"Á, buông tay ra..." Sally vô cùng kinh hãi, chứng kiến dáng vẻ của Lạc Tranh khiến cô ta kinh hồn bạt vía. Ánh mắt của nàng vào lúc này vô cùng hung dữ cùng nguy hiểm, giống như linh hồn ác quỷ từ địa ngục xuất hiện vậy.

Dáng vẻ Lạc Tranh lúc này là sự kết hợp giữa sự đẹp đẽ của thiên thần và sự tà ác của ma quỷ, nàng nhìn Sally chằm chằm, lực từ hai tay càng lúc càng mạnh. Những tia máu trong đáy mắt càng lúc càng hiện rõ hơn, đậm hơn.

Sally há to miệng để hô hấp nhưng dường như vẫn vô cùng khó khăn. Cô ta muốn đẩy Lạc Tranh ra nhưng không biết phải làm thế nào, hai tay chỉ còn biết quơ loạn lên. Bỗng cô ta vớ được một vật cứng ở trên bàn, hướng phía đầu Lạc Tranh mà đập mạnh.

"A..."

Một tiếng thét chói tai vang lên, chính là tiếng hét của Vi Như vừa đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy Lạc Tranh nằm trên thảm trải sàn, Vi Như không tự chủ được mà hét lên kinh hãi, nhìn Sally bằng ánh mắt đầy ghê sợ…

***

Xe, tăng tốc băng qua thành phố ồn ào náo nhiệt...

Trên xe, Louis Thương Nghiêu đang ngồi dưỡng thần, hai mắt nhắm nghiền dựa lưng vào phía ghế sau. Một tấm rèm mỏng ngăn cách hoàn toàn thế giới bên ngoài với bên trong xe. Sự yên tĩnh, dường như đang dần lan tỏa...

Hai hàng lông mày anh tuấn khẽ nhíu lại, chứng tỏ Louis Thương Nghiêu vẫn chưa ngủ mà chỉ là đang suy nghĩ mà thôi. Hai ngày hôm nay, hắn muốn điều tra cho rõ vấn đề của Lạc Tranh. Không phải hắn không tin lời của bác sỹ, nhưng hắn luôn cảm thấy dường như có một điểm mấu chốt đã bị bỏ qua ở đây.

Trong đầu hắn không ngừng hiện lên những lời nói của cảnh sát Lương. Đột nhiên hắn lại mở mắt ra, trong ánh mắt chợt loé lên như vừa nghĩ ra chuyện gì đó.

Cảnh sát Lương là người đã xử lý vụ án năm đó của nhà Lạc Tranh. Sau một hồi phái thuộc hạ điều tra, cuối cùng Louis Thương Nghiêu cũng tìm được người đã thụ lý vụ án năm xưa. Vị cảnh sát họ Lương hiện giờ đã về hưu, nhưng đối với những tình tiết vụ án của nhà Lạc Tranh hồi đó vẫn còn nhớ rõ ràng, thậm chí còn có chút canh cánh trong lòng.

Thông qua lời kể của cảnh sát Lương, thì đêm hôm đó bọn họ nhận được điện thoại báo án của một cô bé. Giọng nói của cô bé vô cùng bối rối cùng sợ hãi. Cho tới khi ông ấy cùng với những cảnh sát khác trong đội và với xe cứu thương tới hiện trường vụ án thì mới phát hiện ra người báo án chính là con gái của Lạc gia tên là Lạc Tranh.

Trên người cô bé toàn là máu. Không khí bên trong phòng khách toàn là hương thơm của hoa bách hợp kết hợp với mùi máu tanh tạo thành một thứ mùi vô cùng khó chịu, xộc thẳng vào mũi khiến ai ngửi thấy cũng chỉ muốn ói.

Nữ chủ nhân của ngôi nhà là Lạc phu nhân, cũng chính là mẹ của Lạc Tranh, toàn thân cũng đầy máu. Còn ở dưới nhà, là thi thể người đàn ông - chủ nhân của Lạc gia.

Bởi vì lúc đó là đêm khuya nên hàng xóm xung quanh đều đã đi ngủ. Tận dụng thời cơ này, cảnh sát Lương đã ra lệnh cho cấp dưới nhanh chóng đem những người bị thương của Lạc gia lên xe cứu thương.

Vào lúc đó, người đàn ông - chủ nhân Lạc gia đã tử vong tại chỗ còn người phụ nữ thì còn sót lại chút hơi thở nhưng rất yếu ớt.

Cảnh sát Lương liền phong tỏa hiện trường bởi vì sau đó những người hàng xóm đã tập trung xung quanh rất đông. Ngay lập tức ông gọi những tình nguyện viên xuất sắc nhất trong đội để chăm sóc cho Lạc Tranh toàn thân đang đẫm máu.

Dường như lúc đó Lạc Tranh vô cùng sợ hãi, trong ngực vẫn ôm chặt một món đồ chơi dành cho trẻ nhỏ, làm cách nào cũng không chịu rời khỏi hiện trường. Về sau, thông qua giám định pháp y mới biết rõ máu trên quần áo của Lạc Tranh chính là máu của cô bé.

Sau khi kiểm tra cảnh sát mới biết được, đầu của cô bé bị thương, máu chảy rất nhiều, nhuộm đỏ cả bộ quần áo đang mặc trên người. Còn máu trên con gấu nhỏ và hoa bách hợp chính là máu của Lạc phu nhân.

Kết quả giám định pháp y đã cho thấy, Lạc phu nhân Fanny đã bị một vết thương chí mạng do một con dao gây ra. Nhưng nguyên nhân khiến Lạc Nguyên bỏ mạng rất có thể là do tự sát. Bởi vì hiện trường vụ án không tìm thấy bất kỳ một dấu hiệu nào cho thấy đó là án mạng cả.

Vì vậy, rốt cuộc muốn biết mọi chuyện thực hư là thế nào, một là hỏi Lạc Tranh - người đã tận mắt chứng kiến hiện trường vụ án. Thứ hai là hỏi trực tiếp người bị hại - Fanny, Lạc phu nhân.

Nhưng khi cảnh sát Lương vội vã tới bệnh viện vào ngày hôm sau, thì bác sỹ lại thông báo cho ông ấy biết, Lạc Tranh cùng người bị thương là Fanny đã được một người đàn ông lạ mặt đưa đi. Nhưng thân phận của người đàn ông đó lại vô cùng thần bí. Thậm chí còn chưa có sự đồng ý của bệnh viện, đã có thể mang hai người đó rời khỏi.

Từ đó về sau, cảnh sát Lương không còn nghe được bất kỳ tin tức nào của Lạc Tranh hoặc Fanny nữa. Cho dù ông đã bỏ ra không biết bao nhiêu công sức nhưng vẫn không thể điều tra được gì. Cứ như vậy, vụ án đó cũng không có cách nào để giải quyết một cách triệt để. Chính vì thế, trước khi về hưu, vụ án này là điều duy nhất mà cảnh sát Lương vẫn vô cùng tiếc nuối.

***

Xe chạy tới ngã tư phía trước thì rẽ trái. Louis Thương Nghiêu khẽ hít sâu một hơi, trong đầu hiện lên vô số nghi vấn. Người đàn ông bí ẩn? Rốt cuộc người đã đưa mẹ con Lạc Tranh đi vào năm đó là ai?

Xem ra, người đàn ông bí ẩn đó mới là mấu chốt của vấn đề. Có lẽ chỉ ông ta mới hiểu rõ tất cả sự việc đã xảy ra.

Nhưng...

Bỗng trong đầu Louis Thương Nghiêu lại chợt loé lên một suy nghĩ, một vấn đề cũng quan trọng không kém. Lúc cảnh sát Lương kể lại vụ án năm đó, rõ ràng có nhắc tới trong lòng Lạc Tranh có ôm một con gấu bông không chịu buông. Thế con gấu bông ấy đâu rồi?

Lúc về thăm lại ngôi nhà cũ, hắn chỉ nhìn thấy một con búp bê rách nát, trên mặt còn có rất nhiều vết máu. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với con búp bê đó?

Búp bê và gấu bông...

Theo lý mà nói, khi xảy ra vụ án năm đó thì Lạc Tranh đã mười tám tuổi. Một cô gái mười tám tuổi còn ôm một con gấu bông sao?

Còn nữa, cảnh sát Lương còn nhắc đến hoa bách hợp bị dính máu...

Chẳng phải từ trước tới nay Lạc Tranh dị ứng với phấn hoa sao? Tại sao bên trong nhà lại có hoa bách hợp được? Lẽ nào, Lạc Tranh dị ứng với phấn hoa là do nguyên nhân tâm lý? Những câu hỏi này, thực sự không làm thế nào mà giải thích rõ ràng được.

Xe dừng lại bên đường, một người đàn ông mặc vest đen nhanh chóng bước lên xe, ngồi bên cạnh Louis Thương Nghiêu, cung kính cầm một tập tài liệu đưa tận tay cho hắn.

"Louis tiên sinh, theo như dặn dò của ngài, tôi đã điều tra được tình hình của viện dưỡng lão mà ngài nhắc tới. Đây chính là tài liệu liên quan."

Mấy ngày nay, Louis Thương Nghiêu đã ra lệnh cho thuộc hạ của mình lần lượt điều tra tình hình của cả hai phía Hongkong và Mỹ. Chỉ cần có tin tức liên quan tới Lạc Tranh là hắn liền cho điều tra tận tới chân tơ kẽ tóc, hy vọng có thể tìm ra nguyên nhân một cách nhanh nhất.

Đây chính là cách mà hắn muốn bảo vệ Lạc Tranh!

Cầm lấy tài liệu mở ra, hắn cẩn thận đọc từng dòng, từng chữ. Nhưng sau khi nhìn thấy một phần có chú thích rõ ràng, Louis Thương Nghiêu bỗng sững người lại. Một lúc lâu sau, chỉ thấy ánh mắt hắn thoáng hiện lên một tia lo lắng nhưng rất khó có thể phát hiện ra.

"Bộp!" Louis Thương Nghiêu gấp tập tài liệu trên tay lại, thái độ trở nên vô cùng nghiêm túc.

"Louis tiên sinh!" Tên thuộc hạ ngồi bên cạnh khiếp sợ nhìn hắn, không thể tin được cũng có lúc Louis Thương Nghiêu lại trở nên mất bình tĩnh như vậy. Anh ta không biết trong tài liệu đó rốt cuộc có điểm gì khiến thái độ của hắn thay đổi đến thế, sự khác thường này quả thực trước giờ anh ta chưa từng nhìn thấy.

"Truyền lệnh xuống dưới, đi điều tra một người nữa." Một lúc lâu sau Louis Thương Nghiêu mới lên tiếng. Giọng nói có chút mệt mỏi đã khôi phục lại vẻ mạnh mẽ vốn có.

"Louis tiên sinh, xin hãy dặn dò." Thuộc hạ vội vàng lên tiếng.

"Tám năm trước, có một người đàn ông đã đưa mẹ con Lạc Tranh đi ngay trước mắt của cảnh sát Hongkong. Hãy điều tra cho tôi, người đàn ông đó rốt cuộc là ai?" Giọng nói của hắn lạnh lùng cùng bình thản, nhưng ánh mắt thì lại trở nên sâu hun hút.

Thuộc hạ khẽ gật đầu tuân lệnh, mở cửa xe rời đi.

Louis Thương Nghiêu chỉ cảm thấy ngực hơi khó thở. Loại cảm giác này rất kỳ lạ, giống như có một sức mạnh vô hình từ bên ngoài liên tục dội vào ngực hắn. Suy nghĩ một lát, hắn lấy điện thoại ra, bấm một dãy số dài, lên tiếng ra lệnh cho người ở đầu dây bên kia.

"Quay trở về căn nhà cũ số 113 một lần nữa, trong một cái hòm ở nhà kho có một con búp bê rách nát. Đem đi xét nghiệm những vết máu trên con búp bê đó cho tôi."

Sau khi đã dặn dò thuộc hạ xong xuôi, hắn chỉ cảm thấy nơi huyệt thái dương co giật từng hồi, trong lòng cũng cảm thấy có chút bất an giống như có dự cảm về một chuyện gì đó chẳng lành đang xảy ra. Ra lệnh cho tài xế tiếp tục lái xe nhưng trong lòng hắn cứ nổi lên từng hồi hoảng loạn chưa từng thấy, càng ngày càng dữ dội.

Thế này là sao?

Đang trong lúc cảm thấy khó chịu thì điện thoại bỗng rung lên. Dãy số gọi đến không ngừng nhấp nháy trên màn hình, giống như điềm báo về một tai họa đang ập đến.

Từng ngón tay thon dài của Louis Thương Nghiêu có chút run rẩy. Nơi ngực càng lúc càng có cảm giác ngạt thở theo từng tiếng rung của điện thoại.

Không nói lời nào, hắn bấm nút nhận cuộc điện thoại. Đầu bên kia lập tức truyền tới giọng nói yếu ớt tràn ngập sự lo lắng của Vi Như, "Louis tiên sinh... Sally... cô ấy... cô ấy đã đánh sư phụ. Hiện giờ sư phụ đang hôn mê bất tỉnh..."

"Cái gì?" Louis Thương Nghiêu trừng lớn đôi mắt vì sững sờ, cuối cùng hắn cũng đã hiểu tại sao lại liên tục có dự cảm xấu như vậy...

Khi Louis Thương Nghiêu ra lệnh cho lái xe dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới bệnh viện thì bên ngoài hành lang đã có mấy người đứng chờ ở đó.

Liệt và Vi Như ngồi ở bên phải của hành lang, Sally cùng Deneuve ngồi ở phía bên trái. Vẻ mặt của Liệt tràn ngập sự quan tâm cùng lo lắng còn Vi Như thì dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Sally. Sally thì cứ vùi mặt vào lòng của Deneuve, toàn thân không ngừng run rẩy chứng tỏ cô ta đang vô cùng kinh hãi. Deneuve thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía phòng cấp cứu, sau đó không ngừng thở dài.

"Thương Nghiêu..." Deneuve là người đầu tiên nhìn thấy Louis Thương Nghiêu chạy tới liền vội vàng đứng dậy...

Toàn thân Sally bỗng run lên bần bật, giống như nghe thấy ma quỷ xuất hiện. Cảm nhận được sự nguy hiểm đang không ngừng toả ra từ người Louis Thương Nghiêu khiến cô ta càng kinh hoàng mở to hai mắt.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Còn chưa bước tới trước mặt mọi người, giọng nói vô cùng tức giận mang theo sự lạnh lùng tựa băng giá của Louis Thương Nghiêu đã vang lên.

Ánh mắt của hắn sắc bén, lạnh lùng tới mức đáng sợ, phẫn hận nhìn Sally như thể muốn đem cô ta giết ngay lập tức...

"Sally, cô đã làm gì với Lạc Tranh?"

"Anh rể... em...em..."

Hai mắt Sally trừng lớn lộ rõ vẻ kinh hoàng. Sự kinh hoàng này còn hơn cả lúc cô ta nhìn thấy vẻ bất thường của Lạc Tranh lúc ở văn phòng.

"Em.. em không phải cố ý đâu, em cũng suýt chút nữa thì chết..."

"Cô, câm miệng cho tôi!" Louis Thương Nghiêu bước lên phía trước, đưa bàn tay ra kéo giật lấy cánh tay của Sally, ánh mắt sắc lạnh như hóa thành thanh khiếm sắc bén đâm xuyên cô ta.

"Cô suýt chết? Thế tại sao người đang nằm trong phòng cấp cứu lại là Lạc Tranh? Chết tiệt, tôi thật hối hận khi đó đã mềm lòng mà tha cho cô. Từ trước tới nay tôi đều nể mặt Deneuve, nhiều lần khoan dung độ lượng với cái tính cách tiểu thư của cô. Thế mà cô còn không thèm biết điều, còn gây ra cho tôi bao nhiêu tai họa lớn như thế này. Steven..."

Louis Thương Nghiêu lạnh lùng quát lớn, lái xe riêng luôn đứng sau hắn lập tức bước lên phía trước. Anh ta là một người cao lớn, vừa là tài xế riêng của Louis Thương Nghiêu, vừa là vệ sỹ thân tín nhất của hắn.

"Trói cô ta vào, lôi về nhốt lại cho tôi. Không cho ăn uống trong vòng một tuần."

"A...... Đừng làm như thế!" Sally hét lên như lợn bị cắt tiết. Những giọt nước mắt sợ hãi không ngừng chảy ra làm nhoè cả lớp trang điểm trên mặt cô ta.

Steven bước lên phía trước, tóm lấy tay Sally như bắt một con gà con. Sau đó hơi dùng sức trói quặt hai tay cô ta ra sau lưng.

"Thương Nghiêu..." Deneuve thấy thế thì vô cùng sợ hãi, vội vàng bước lên cầu xin Louis Thương Nghiêu nương tay.

"Anh tha cho Sally đi, nó chẳng qua cũng chỉ muốn giở trò đùa giỡn chút thôi. Anh nhìn cổ nó đi, nó cũng là người bị hại mà."

"Cô ta là người bị hại? Cô ta không đi hại người là đã cám ơn trời phật rồi." Louis Thương Nghiêu đang trong cơn giận dữ, sao có thể nghe lời của Deneuve được. Liền đó, hắn quay đầu nhìn về phía Vi Như.

"Cô nói xem, đã xảy ra chuyện gì?"

Vi Như trước giờ luôn một lòng hướng về Lạc Tranh, lần này Sally lại làm cho nàng bị thương phải nhập viện nên đương nhiên cô sẽ vô cùng tức giận.

Vừa nghe thấy Louis Thương Nghiêu hỏi han về tình hình của Lạc Tranh, Vi Như lập tức bước lên phía trước, đưa tay chỉ thẳng vào mặt Sally.

"Là cô ta! Sáng sớm hôm nay cô ta đã lao vào phòng làm việc của sư phụ gây sự. Thái độ của cô ta vô cùng ngạo mạn, nói chuyện cũng không có nể nang ai cả. Một lúc sau tôi nghe trong văn phòng phát ra tiếng động khác thường, lập tức đẩy cửa bước vào liền thấy cô ta đã đánh sư phụ ngất xỉu. Trong không khí lúc đó còn phảng phất mùi phấn hoa nữa, chính là từ chiếc hộp nhỏ này..."

Vi Như vốn rất thông minh, lại được Lạc Tranh dạy dỗ bấy lâu nay nên đã nhanh chóng thu lại những chứng cứ chống lại Sally ở hiện trường lúc đó. Đưa chiếc hộp nhỏ trong tay cho Louis Thương Nghiêu, giọng của Vi Như vẫn tràn ngập sự phẫn nộ.

"Sư phụ vốn bị dị ứng với phấn hoa, chỉ một chút thôi cũng sẽ khiến cho chị ấy cảm thấy khó chịu muốn chết, huống chi đây lại là một hộp đầy phấn hoa! Cô ta làm vậy chứng tỏ muốn hại chết sư phụ tôi mà!

Liệt bất đắc dĩ thở dài.

Deneuve nhìn hộp phấn hoa trong tay Louis Thương Nghiêu, thấy sắc mặt của hắn càng lúc càng khó coi, cũng biết rằng sự việc lần này Sally đã làm quá mức rồi.

"Sally, mau xin lỗi đi..."

"Anh rể, em cầu xin anh. Đúng... em đã đưa hộp phấn hoa này cho Lạc Tranh, em cũng biết cô ấy bị dị ứng với phấn hoa. Nhưng không ngờ cô ấy lại bị dị ứng nghiêm trọng như vậy. Chỉ là em muốn cảnh cáo cô ấy một chút thôi, không ngờ cô ấy lại..."

"Đây là cái mà cô gọi là cảnh cáo một chút hả?" Louis Thương Nghiêu gầm lên ném mạnh chiếc hộp vào bức tường phía đối diện khiến chiếc hộp vỡ tan tành, phấn hoa bên trong bay tung lên, rơi đầy trên mặt đất. Đôi mắt hắn lạnh lẽo như băng, bước mấy bước tới trước mặt Sally, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Nếu như không nể mặt gia tộc nhà cô, tôi sẽ bắn chết cô ngay! Nếu như không nể tình cô là phụ nữ, tôi sẽ đánh chết cô ngay! Tất cả mọi chuyện Vi Như đều thấy rõ ràng như vậy mà cô còn dám đứng đây giả vờ vô tội?"

"Anh rể, anh rể! Em thực sự không có nói dối. Em nói thật đấy. Anh nhìn cổ em xem, chính là Lạc Tranh đã làm em ra nông nỗi này. Cô ấy thật đáng sợ, cô ấy như ma quỷ hiện hình vậy. Nếu như em không đánh cô ấy ngất đi, xem ra hôm nay em đã chết rồi." Sally sợ tới mức hai chân mềm nhũn, giọng nói cũng trở nên run lẩy bẩy.

"Steven, lôi cô ta đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa!" Louis Thương Nghiêu vẫn đang chìm trong cơn giận dữ, lại nghe thấy Sally nói xấu Lạc Tranh, cơn phẫn nộ trong lòng không thể kìm chế thêm nữa liền lớn tiếng ra lệnh.

"Đừng..."

"Thương Nghiêu, làm như thế Sally sẽ chết mất. Xin anh hãy nể mặt em mà tha cho nó đi được không? Em hứa với anh nó sẽ không dám phạm phải sai lầm nào nữa đâu." Deneuve kéo kéo cánh tay của Louis Thương Nghiêu, năn nỉ van xin.

Nguồn truyện:

TruyệnYY.com

Cho tới bây giờ Deneuve mới hiểu Louis Thương Nghiêu lo lắng cho Lạc Tranh tới mức nào. Trái tim cô bỗng trở nên nhói đau, anh ấy đúng là rất yêu người phụ nữ đó.

"Chết?" Louis Thương Nghiêu cười lạnh. "Cô ta cũng nên nếm thử cảm giác này! Steven..."

"Vâng, Louis tiên sinh!" Steven không nói thêm lời nào nữa, lập tức kéo Sally đi.

Deneuve kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt. Tiếng thét tới mức chói tai của Sally còn vang vọng lại mãi ở hành lang cho tới khi... dần dần biến mất, không còn nghe thấy gì nữa.

"Thương Nghiêu..."

"Liệt, bác sỹ đã ra chưa? Tình hình cô ấy thế nào rồi?" Louis Thương Nghiêu không hề để ý tới vẻ mặt bi thương của Deneuve, không chờ cô mở miệng nói thêm lời nào liền xoay người bước thẳng về phía Liệt đang đứng.

Liệt đang định trả lời thì cửa phòng cấp cứu lập tức mở ra, y tá đẩy Lạc Tranh ra ngoài. Louis Thương Nghiêu thấy thế lập tức lao tới chiếc giường Lạc Tranh đang nằm, gọi khẽ, "Tranh... Tranh..."

"Thương Nghiêu..." Bác sỹ Lawrence từ phòng cấp cứu đi ra, nhìn thấy vậy vội vàng gọi Louis Thương Nghiêu lại.

"Lawrence, Lạc Tranh thế nào rồi?" Louis Thương Nghiêu vội vàng bước tới, lo lắng hỏi thăm tình hình. Lần này Lạc Tranh bị thương ở đầu, bác sỹ chính đương nhiên là Lawrence.

"Lạc tiểu thư bị chấn thương nghiêm trọng ở đầu nên tạm thời hôn mê bất tỉnh. Nhưng hãy yên tâm, cũng không có gì đáng ngại, may là không phải đánh vào điểm trọng yếu nên vết thương không ảnh hưởng tới tính mạng." Bác sỹ Lawrence vỗ vỗ vai an ủi hắn.

"Khi nào cô ấy mới tỉnh lại?" Louis Thương Nghiêu có chút không yên tâm hỏi.

"Khoảng một lát nữa là tỉnh, không cần phải lo lắng." Lawrence khẽ cười.

Louis Thương Nghiêu giờ mới thực sự yên tâm được đôi chút. Đang định mở cửa vào phòng bệnh, bác sỹ Lawrence lại kéo tay hắn sang một bên...

"Thương Nghiêu, cậu còn nhớ rõ những gì tôi nói với cậu lần trước không? Về chuyện đầu của Lạc tiểu thư từng bị trọng thương, đã điều tra được gì chưa?"

"Là do một vật cứng đập vào." Louis Thương Nghiêu nghĩ đến chuyện này, trong lòng lại cảm thấy vô cùng đau xót. Đây cũng chính là kết luận mà cảnh sát Lương đã đưa ra khi đó.

Năm đó, sau khi tiến hành các cuộc kiểm tra y tế, phát hiện đầu của Lạc Tranh bị thương rất nặng, là do bị một vật cứng đập vào. Tại hiện trường, cảnh sát Lương cũng đã tìm thấy hung khí đánh vào đầu Lạc Tranh, đó là một giá nến phong cách châu Âu.

Lawrence nghe xong có chút giật mình, "Xem ra người ra tay lúc đó cực kỳ tàn nhẫn. Nhưng Lạc tiểu thư quả thực rất may mắn, có thể tai qua nạn khỏi sống tới lúc này đúng là vạn hạnh!"

Louis Thương Nghiêu nắm chặt tay không nói gì. Lawrence thấy thế, lại vỗ nhẹ vai hắn. "Đừng suy nghĩ nhiều nữa, nguyên nhân thực sự làm cho Lạc tiểu thư bị hôn mê là do vật cứng đập vào đầu. Còn về việc dị ứng với phấn hoa mà mọi người đang lo lắng, cô ấy không hề có những triệu chứng đó."

"Hả?" Vi Như thoáng chốc sửng sốt. Cô và Liệt đều quay ra nhìn nhau.

"Lawrence, ý của cậu là cô ấy không hề dị ứng với phấn hoa?" Louis Thương Nghiêu lập tức xoay người lại, vội vàng hỏi.

"Đúng vậy. Ít nhất đối với những kiểm tra vừa rồi của tôi thì cơ thể cô ấy không hề dị ứng với phấn hoa. Hơn nữa, lúc Lạc tiểu thư được đưa tới bệnh viện, các triệu chứng của cô ấy cũng không phải do phấn hoa gây ra." Lauren khẳng định một cách chắc chắn.

Louis Thương Nghiêu sau khi nghe xong, trên gương mặt tràn ngập sự trầm tư. Một lúc lâu sau hắn mới nhìn về phía Lawrence lên tiếng.

"Cậu là bác sỹ, đã bao giờ gặp qua trường hợp nào do tâm lý quá sợ hãi hương hoa nên dẫn tới sự phản ứng về sinh lý hay chưa?"

"Cậu đang hoài nghi Lạc tiểu thư do có tâm lý sợ hãi cùng căm ghét hương hoa nên mới dẫn tới sự thay đổi về sinh lý? Từ đó phát sinh việc cô ấy dị ứng với phấn hoa?" Lawrence có chút kinh ngạc nhìn Louis Thương Nghiêu.

"Đúng thế. Tôi cũng đang nghi ngờ khả năng đó. Sau khi nghe những kết luận của cậu, tôi càng tin chắc vào điểm này."

"Đây là một bệnh án thuộc về lĩnh vực tâm lý học. Nhưng tôi cũng từng nghe nói tâm lý có thể ảnh hưởng tới sinh lý. Nếu nói như thế, Lạc tiểu thư chắc thuộc trường hợp này." Lawrence gật đầu tỏ ý đồng tình.

Trong phòng bệnh, Lạc Tranh giống như một thiên thần nhỏ, ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh. Vẻ mặt của nàng trông rất bình thản nhưng sắc mặt thì lại vô cùng xanh xao khiến Louis Thương Nghiêu nhìn mà hết sức đau lòng.

Sau khi dặn người đưa Vi Như và Deneuve về, Liệt đẩy cửa bước vào phòng bệnh. Thấy Louis Thương Nghiêu thất thần ngồi đó mà nhìn Lạc Tranh không chớp mắt, cậu ta khẽ thở dài...

"Em biết anh không sợ ông nội biết về sự tồn tại của Lạc Tranh. Nhưng anh sẽ nói thế nào với dì đây?" Người mà Liệt gọi là dì ở đây chính là mẹ của Louis Thương Nghiêu!

"Mẹ sẽ yêu quý Lạc Tranh!" Louis Thương Nghiêu nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, đưa lên môi khẽ hôn. "Anh chỉ oán trách bản thân đã không bảo vệ được cô ấy. Anh đã hứa với cô ấy, không để cho cô ấy gặp phải tổn thương thêm lần nào nữa."

Liệt bước lên, ánh mắt nhìn Lạc Tranh tràn ngập sự đau lòng, khẽ vỗ vai Louis Thương Nghiêu.

"Anh à, em hiểu rõ tâm tư của anh, em cũng biết dì sẽ thích Lạc Tranh. Nhưng anh cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, dù sao dì cũng đã có tuổi, chắc chắn sẽ có tư tưởng ưu ái người tới trước. Anh đừng quên, người đầu tiên làm cho dì thích lại là Deneuve chứ không phải là Lạc Tranh!"