Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
Chương 57 : Đêm tân hôn hoang đường
Ngày đăng: 00:00 21/04/20
Lưu Ly nhìn về phía Lạc Tranh một chút, sau đó liền hướng qua Thương Nghiêu, dịu dàng cười, đem bàn tay nhỏ đặt lên bàn tay to lớn của Thương Nghiêu "Là vinh hạnh của tôi."
Giờ khắc này, Lạc Tranh không biết tại sao bản thân mình lại có chút ghen tỵ với Lưu Ly...
Hôn lễ, hết thảy đều theo tuần tự tiến hành. Theo tiếng nhạc thánh khiết cất lên, Ôn Húc Khiên cùng Lạc Tranh bước vào giáo đường, tiến về phía cha xứ đang chờ sẵn với quyển kinh thánh trên tay.
Cha xứ bắt đầu tiến hành những nghi thức trang trọng của hôn lễ.
Đầu tiên, cha xứ nhìn về phía Ôn Húc Khiên, giọng nói trầm thấp mang theo thái độ vô cùng thành kính, "Ôn Húc Khiên, con có vững tin vào cuộc hôn nhân này, nguyện ý cưới Lạc Tranh làm vợ không?
Ôn Húc Khiên đưa ánh mắt thâm tình nhìn Lạc Tranh ở bên, kiên định cất tiếng, "Con vững tin cùng nguyện ý!"
Dường như trong lòng Lạc Tranh có chút rung động, nhưng khoé mắt vẫn lơ đãng nhìn về phía người đàn ông đứng cách đó không xa, tim bất giác có chút thắt lại…
Cha xứ lại tiếp tục trang nghiêm hỏi Ôn Húc Khiên: "Ôn Húc Khiên, con có bằng lòng dùng cả đời này yêu thương, chăm sóc Lạc Tranh, tôn trọng cô ấy, chung thuỷ với cô ấy, xây dựng một gia đình hạnh phúc, tôn trọng gia đình vợ cũng như chính gia đình mình, làm tròn bổn phận người chồng cho đến cuối đời không?"
Ôn Húc Khiên khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lạc Tranh, một lần nữa kiên định cất tiếng, "Con bằng lòng!"
Hô hấp của Lạc Tranh dường như có chút dồn dập…
Cha xứ lại đưa mắt nhìn sang phía Lạc Tranh. Giờ khắc này, tâm tình nàng thoáng có chút căng thẳng.
"Lạc Tranh, con có vững tin vào cuộc hôn nhân này, nguyện ý cưới Ôn Húc Khiên làm chồng không?"
Tim Lạc Tranh bắt đầu đập loạn lên, nàng cảm nhận được Ôn Húc Khiên đang dùng sức nắm chặt lấy tay mình. Cánh môi anh đào khẽ mấp máy, nhưng mà giờ khắc này, nàng không thể cất lên câu trả lời lưu loát.
Cô dâu ngay tại hôn lễ có chút chần chừ khiến hết thảy khách mời có mặt tại đó đều khẽ xì xầm bàn tán…
"Tranh Tranh?" Ôn Húc Khiên lo lắng khẽ gọi nhỏ bên tai nàng.
"Lạc Tranh, con có thể trả lời chứ?" Cha xứ dường như cũng có chút bối rối.
Lạc Tranh khẽ ngước mắt lên. Không biết tại sao, ánh mắt nàng có chút mơ hồ, vô thức nghiêng đầu nhìn về phía Thương Nghiêu, hành động này càng khiến cho nhiều người có mặt tại đây vô cùng kinh ngạc.
Thương Nghiêu cũng chăm chú nhìn nàng như vậy. Nhưng không giống như trong kịch bản của mấy bộ phim lãng mạn, có một người đàn ông tiến tới nắm lấy tay cô dâu chạy khỏi lễ đường. Hắn chỉ đứng ở đó, yên lặng như một pho tượng, khoé môi hiện ra một nụ cười vô cùng vui vẻ, mà thẳm sâu trong đáy mắt cũng loé lên tia vui vẻ có chút đùa cợt.
Lạc Tranh đột nhiên có cảm giác như bị bỡn cợt, một cảm giác xấu hổ khó có thể diễn tả thành lời mạnh mẽ dâng lên. Vội nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác, nhìn vào đôi mắt có chút thảng thốt của Ôn Húc Khiên, kiên quyết nói, "Con vững tin cùng nguyện ý!"
Ôn Húc Khiên tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, bàn tay siết chặt lấy eo nàng.
Cha xứ lại tiếp tục hỏi, "Lạc Tranh, con có bằng lòng dùng cả cuộc đời này chăm sóc cho Ôn Húc Khiên, dịu dàng, đoan trang, tôn trọng anh ấy, chung thuỷ với anh ấy, xây dựng một gia đình hạnh phúc, tôn trọng gia đình chồng cũng như gia đình mình, làm tròn bổn phận người vợ cho đến cuối đời không?"
Trong tim Lạc Tranh mơ hồ có chút cảm giác đau đớn nhưng vẫn kiên quyết trả lời, "Con bằng lòng!"
"Được, vậy hai con hãy đứng trước bàn thờ chúa lập lời thề, để Chúa trời chứng giám cho cuộc hôn nhân của các con." Cha xứ hướng về phía bàn thờ Chúa, khẽ lên tiếng.
Ôn Húc Khiên cùng Lạc Tranh nhẹ nhàng bước lên phía trước, đưa tay đặt lên trên cuốn Kinh thánh, cùng đọc lời thề nguyện trước Chúa trời.
"Con nguyện lòng cưới Lạc Tranh/Ôn Húc Khiên làm vợ/chồng hợp pháp, cùng cô ấy/anh ấy chung sống suốt đời, cho dù gặp bất kỳ hoàn cảnh khó khăn nào cũng nguyện lòng yêu thương cô ấy/anh ấy, an ủi cô ấy/anh ấy, tôn trọng cô ấy/anh ấy, bảo vệ cô ấy/anh ấy cho đến cuối đời."
Cùng với tiếng nói của họ, tiếng nhạc du dương trầm bổng lại vang lên khắp giáo đường, như thể cùng chứng kiến lời thề nguyện cùng quyết tâm của họ trước Chúa trời.
"Vậy nhân danh Chúa trời, tôi xin long trọng tuyên bố, kể từ giờ phút này, Ôn Húc Khiên cùng Lạc Tranh chính thức trở thành vợ chồng, xin đức Chúa phù hộ cho tình yêu của họ."
Khi hai người bắt đầu trao nhẫn, cha xứ lớn tiếng tuyên bố, giọng điệu vô cùng trang nghiêm mang theo lời chúc phúc chân thành.
Giờ khắc này, tất cả khách khứa có mặt trong giáo đường đều nhất loạt đứng dậy, vì đôi tân hôn vỗ tay chúc phúc…
Hôn lễ cứ như vậy cử hành xong xuôi. Tiếp đến là màn ném hoa cưới, mở tiệc chiêu đãi khách khứa, mời rượu những khách tới dự. Thế nhưng, Diêu Vũ đã không mời mà tới lại còn tiến lên chủ động mời rượu, "Ôn luật sư, Luật sư Lạc, chúc mừng hai vị hôm nay tân hôn đại hỉ."
Lạc Tranh có chút sững sờ, nhưng vẫn nhẹ nhàng cười một tiếng, khẽ nhấp chút rượu vang.
Diêu Vũ lại nở nụ cười vô cùng mị hoặc, "Luật sư Lạc thật có phúc khí nha, có thể gả cho một người đàn ông tốt như Ôn luật sư, khiến biết bao phụ nữ phải đau lòng tiếc nuối."
"Cảm ơn cô!" Lạc Tranh bình tĩnh nói.
Đợi sau khi Diêu Vũ rời đi, nàng nhìn về phía Ôn Húc Khiên, tuy không nói gì nhưng ánh mắt lộ ra chút nghi vấn.
Ôn Húc Khiên nhẹ nhàng cười một tiếng, "A, quên nói cho em biết, Diêu Vũ đã trở lại văn phòng làm việc rồi, là anh gọi cô ấy trở về."
"Chuyện này vì sao không nói cho em biết trước?" Lạc Tranh nhìn theo Diêu Vũ đang chủ động đi tới bên cạnh cha mẹ chồng nàng nói gì đó, bất giác khẽ nhíu mày cất tiếng hỏi.
Ôn Húc Khiên vẫn giữ nguyên khuôn mặt tươi cười, giọng nói có chút biến đổi, "Tranh Tranh, anh là chủ của cái văn phòng này, dùng người thế nào là do anh quyết định. Sau này, em chỉ cần làm tốt vị trí Ôn phu nhân là được rồi."
"Húc Khiên!" Lạc Tranh quả thực bị hắn làm cho kinh ngạc, nhìn hắn như thể nhìn một người xa lạ, bản thân còn ngỡ là mình đang nghe nhầm.
Ôn Húc Khiên ngược lại không hề để ý, kéo tay nàng nói, "Đi thôi, qua mời rượu khách khứa một chút, đừng để họ phải đợi lâu."
Lạc Tranh ngơ ngác nhìn Ôn Húc Khiên, mặc cho hắn tuỳ ý kéo mình về phía khách mời…
***
Hết thảy hôn lễ cuối cùng cũng kết thúc. Mãi cho tới nửa đêm, sự phấn khích của bữa tiệc mới tạm thời lắng xuống. Ôn Húc Khiên vẫn đang cùng mấy người khách tán gẫu nên Lạc Tranh đành phải về phòng tân hôn trước.
Đưa mắt nhìn những đồ dùng mới tinh, căn phòng cũng hoàn toàn mới, Lạc Tranh dường như có chút không thích ứng kịp. Mình thực sự đã kết hôn sao?
Còn chưa kịp ổn định lại tâm tình, cửa phòng khách đã mở ra. Lạc Tranh vội bước xuống lầu, lại chứng kiến cảnh Ôn Húc Khiên say đã không còn biết trời đất là gì, cả người nhũn ra như bùn nhão, mà người đỡ hắn vào cửa lại chính là Thương Nghiêu.
Lạc Tranh hơi sững người, nhưng vẫn lập tức tiến lên hỗ trợ, cùng Thương Nghiêu đưa Ôn Húc Khiên về phòng ngủ, đặt nằm xuống xong xuôi, nàng có chút mất tự nhiên lên tiếng, "Hôm nay thật cảm ơn anh, Húc Khiên đã say tới mức thế này, có tôi chăm sóc là được rồi, mời Thương Nghiêu tiên sinh về…"
Lời nói của Lạc Tranh bất giác bị gián đoạn, chỉ kịp cảm thấy một sức mạnh khổng lồ cường thế ôm lấy mình, liền đó ném thẳng lên giường.
"Anh…" Ánh mắt Lạc Tranh bất giác nhìn về gương mặt Thương Nghiêu đang đứng cạnh giường. Ánh mắt hắn lúc này thật giống như một con hắc báo vô cùng tham lam đáng sợ, thực khiến cho…tâm tình Lạc Tranh bất giác co rút lại.
"Đêm nay là đêm tân hôn…" Thương Nghiêu cúi người xuống, dùng hai cánh tay rắn chắc vây lấy thân hình nhỏ bé của nàng, khuôn mặt tà mị khẽ kề sát gương mặt xinh đẹp, cất giọng nói vô cùng mị hoặc cùng hơi thở nóng bỏng kinh người, "…hắn ta không cần em chăm sóc, mà em, thì thật sự cần được chăm sóc đấy…"
Đầu óc Lạc Tranh bất giác ong ong, còn đang mơ hồ chưa rõ tình hình đã bị hắn liên tục ép lùi về phía sau cho đến khi lưng nàng chạm tới đầu giường.
Nhìn người đàn ông đang không ngừng lấn tới gần, nàng cố gắng giữ tỉnh táo nhưng lại bị ánh mắt của hắn làm cho khiếp sợ. Giờ khắc này, ánh mắt tà mị thường ngày của Thương Nghiêu như hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại ánh mắt lạnh băng vô cùng bức bách. Lạc Tranh cũng không phải là người chưa từng trải qua sự việc như vậy, đương nhiên hiểu được hàm ý trong ánh mắt của hắn.
Hắn...
Chuyện này cũng thật quá hoang đường, chẳng lẽ hắn lại muốn động vào nàng lúc này sao?
"Trước hôn lễ tôi đã nói rất rõ ràng, anh đừng có quá đáng!" Giọng nói của Lạc Tranh vô cùng kiên quyết cùng băng giá, lạnh lùng như thể sương lạnh tháng chạp. Thương Nghiêu nghe vậy, khẽ cười thành tiếng, cũng không có tiến lại gần nàng nữa.
Lạc Tranh thấy hắn đứng dậy, thầm cho rằng lời nói của mình có chút tác dụng, lại không ngờ tới hắn chẳng những không rời đi, ngược lại còn đem áo khoác trên người cởi ra rồi ném xuống sàn. Sau đó hắn lại tiếp tục cởi nút áo sơ mi, một nút, hai nút...động tác vô cùng chậm rãi toát lên vẻ ưu nhã tới cực điểm, khiến cho nàng cảm thấy vô cùng kinh hãi...
"Càng là người phụ nữ thông minh lại càng bị sự thông minh làm hại." Hắn chăm chú nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn đầy nét hoảng sợ của nàng, khóe môi không còn là nụ cười câu hồn thường ngày mà thay vào đó là sự lạnh lùng, giống như những bông tuyết mùa đông rơi xuống, mang theo hơi lạnh kinh người. Hắn đứng ở đầu giường, từ trên cao nhìn xuống nàng. "Là em không hiểu rõ đàn ông hay là quá xem thường sự nhẫn nại của tôi. Tiểu yêu tinh, tôi đã nói rồi, em đừng cố gắng chọc giận tôi, nếu không, hậu quả em sẽ không gánh nổi đâu..."
Câu nói của hắn lúc này cũng hệt như ánh mắt kia, thâm sâu không thấy đáy, giống như những đám mây đen phía chân trời, nặng nề áp xuống lòng nàng.
Lúc này Lạc Tranh cảm thấy toàn thân như bị nhấn chìm, nàng rốt cục hiểu ra tâm địa của người đàn ông này thâm sâu nhường nào. Nàng vốn nghĩ mình đã thành công uy hiếp được hắn không ngờ tới hắn đã sớm tính toán tới tận từng bước cho ngày hôm nay.
Vào lúc này, ý đồ của hắn đã quá rõ ràng khiến cho Lạc Tranh ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có. Cho nên nàng chỉ có thể đem toàn bộ hy vọng đặt lên Ôn Húc Khiên mà thôi.
Nghĩ tới đây, Lạc Tranh liền leo qua phía giường bên kia, dùng sức cố đẩy thân hình đang bất động vì say rượu của Ôn Húc Khiên...
"Húc Khiên! Húc Khiên..." Thanh âm của nàng tràn đầy lo lắng, một nỗi bất lực bao phủ toàn thân. Hắn là chồng của nàng, hắn cần phải bảo vệ nàng mới đúng.
Nhưng mà, người đàn ông đứng ở đầu giường bên kia không cho nàng có cơ hội. Khi Lạc Tranh còn đang cố sức lay gọi Ôn Húc Khiên, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, một đầu gối chống lên giường, liền đó, bàn tay to lớn vươn ra túm lấy Lạc Tranh như thể bắt gà con thẳng đường kéo ngược trở lại.
"A..." Lạc Tranh chỉ cảm thấy toàn thân bị một sức mạnh điên cuồng khống chế, ngay sau đó thân hình to lớn của hắn áp xuống, một bàn tay to của hắn giữ chặt đầu nàng, hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại...
Lạc Tranh nào có trải qua tình huống như vậy bao giờ. Cho dù lần đầu tiên bị hắn hấp dẫn, cũng chưa từng thấy hắn thô lỗ cùng mạnh bạo như vậy. Giờ khắc này, ngay cả hô hấp của nàng cũng thấy vô cùng gian nan, khó nhọc kêu lên, hai tay dùng sức đánh vào thân hình to lớn đang chèn ép lên người mình.
Đáng tiếc, thân thể của Thương Nghiêu quá cường tráng cũng quá cao lớn, Lạc Tranh dù mạnh mẽ đến mấy cũng chỉ là phụ nữ, sức lực sao có thể vượt hơn đàn ông. Nàng căn bản không có cách nào thoát ra, da đầu bắt đầu có cảm giác tê dại, đôi môi anh đào vốn căng mọng bị hắn kịch liệt giày xéo, một nỗi đau đớn nhanh chóng truyền khắp làn môi. Hồi lâu sau, hắn mới chịu buông nàng ra. Lạc Tranh không kịp nghĩ ngợi, một bàn tay liền vung lên.
Giữa không trung, cổ tay nàng bị bàn tay đàn ông cứng rắn bóp chặt. Tay kia của Lạc Tranh cũng vung lên, lại bị bàn tay to của hắn chế trụ, cuối cùng chỉ bằng một tay hắn đem cả hai cổ tay trắng mịn của nàng bẻ quặt ra sau lưng.
"Bé con, nghiện đánh người rồi sao?" Không khí lúc này vô cùng ngột ngạt, hơi thở đàn ông dần trở nên gấp gáp. Hắn nhìn chằm chằm nàng, gò má cương nghị, đôi mắt thâm thuý mang theo tia ma mị hệt ác quỷ, "Muốn cầu cứu? Em muốn tìm ai đây? Là hắn sao? Chẳng lẽ em đã quên, hắn chỉ cần uống say sẽ hệt như bùn nhão, không có chút cảm giác nào?
"Anh thật vô sỉ! Húc Khiên tín nhiệm anh như vậy, sao anh có thể ngay trong đêm tân hôn của anh ấy làm nhục anh ấy như vậy?" Hai tay Lạc Tranh bị hắn siết chặt, một chút cử động cũng không được, chỉ có thể phẫn hận mà nhìn hắn, ngọn lửa tức giận trong mắt cơ hồ có thể thiêu đốt đối phương.
Thương Nghiêu nghe vậy dường như cảm thấy đó là chuyện nực cười nhất thế gian, một bàn tay to liền nâng cằm nàng lên.
"Sao rồi, nhanh chóng thích ứng với vai trò Ôn phu nhân tới vậy sao? Đã được sự đồng ý của tôi chưa?" Vừa nói, bàn tay to của hắn vừa mơn trớn gò má mịn màng, thoải mái hưởng thụ ánh mắt phẫn nộ của nàng, bên môi toát lên nụ cười lạnh mang theo âm mưu quỷ dị...
"Em là người phụ nữ tôi thích, tôi còn chưa đồng ý, gã đàn ông nào dám đụng vào em."
Lạc Tranh kinh ngạc đến độ trừng lớn hai mắt, giật mình sững người mất một lúc, mới ngập ngừng nói, "Anh ở đây nói bậy bạ gì đó? Anh điên rồi?"
Hắn nói những lời này là ý gì? Cho tới nay nàng đều rất rõ ràng, mỗi câu nói của hắn đều vô cùng hàm nghĩa. Hắn vẫn luôn là người đàn ông không thích nói nhảm, giờ khắc này, hắn lại thốt ra những lời này thực ra là muốn ám chỉ cái gì?
"Em cảm thấy tôi giống đang nói bừa lắm sao?" Giọng nói trầm thấp vang lên, mái tóc đen khẽ che khuất ánh mắt tà mị của hắn, nhưng không cách nào che kín vẻ mặt xấu xa kia, khóe môi hắn lại lần nữa toát lên nụ cười xấu xa.
"Bảo bối của tôi, là em quá không ngoan, tôi vốn nghĩ sẽ cho em một đêm tân hôn lãng mạn, đáng tiếc, ngày hôm qua em làm cho tôi vô cùng tức giận, cho nên hôm nay nhất định phải dạy dỗ em một chút."
Thân thể Lạc Tranh khẽ run lên, lúc này nàng thực sự cảm thấy nguy hiểm đang lặng lẽ tới gần. Hắn thực sự không hề nói bậy, cũng không có ý định đùa cợt, thậm chí ngay cả thân hình rắn chắc của hắn cũng thể hiện rõ tính dã thú cùng chiếm hữu mạnh mẽ, ngay cả biểu tình trên gương mặt hắn cũng khiến người khác cảm thấy khó nắm bắt...
Nàng nên làm cái gì bây giờ, nên làm sao để tự cứu mình? Giờ khắc này, nàng không thể không cảm thấy hối hận vì hành động ngày hôm qua.
"Thương Nghiêu tiên sinh, tôi biết... ngày hôm qua mình không nên làm như vậy, xin anh…rộng lượng đừng để bụng, thả tôi ra." Lạc Tranh khó khăn thốt lên lời xin lỗi, đạo lý người dưới mái hiên nhà không thể không cúi đầu nàng vẫn hiểu rõ. Cho dù nàng có cố chấp đến mấy, cũng phải nghĩ tới Ôn Húc Khiên. Tuy nói rằng cái giường này lớn đến mức bốn năm người nằm cũng không chật, mặc dù hắn ở phía bên kia đã say mềm, nhưng mà nếu bất ngờ hắn tỉnh lại thấy một màn này thì sẽ thế nào đây?
Nàng khó có thể tưởng tượng được!
"Biết sai nhận sai là chuyện tốt, đáng tiếc, đã quá muộn…" Thương Nghiêu nở nụ cười nhẹ đủ để hấp dẫn hết thảy mọi người, nhưng mà, nụ cười này lại vô cùng nguy hiểm, nguy hiểm đến mức con mồi có thể dễ dàng cảm nhận được ý đồ thôn tính của hắn, "Đêm tân hôn, người đàn ông em cần phục vụ chính là tôi!"
Hô hấp của Lạc Tranh lúc này như ngừng lại."Không..."
Gương mặt cương nghị của Thương Nghiêu hơi cúi xuống. Toàn thân hắn toát lên vẻ nam tính vô cùng mạnh mẽ, hơi thở mang theo sự hấp dẫn khiến người ta khó có thể dời đi tầm mắt.Nhưng mà trong đôi mắt thâm sâu khó lường kia, con ngươi đen sẫm đang dấy lên dục vọng tà ác tựa lang sói, khiến cho nàng sợ hãi đến run rẩy.
Lạc Tranh lúc này đã chẳng còn thời gian để suy nghĩ về hàm ý trong lời nói của hắn.
"Bé cưng, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ đối với em rất dịu dàng." Hắn đưa ngón trỏ thon dài xoa lên môi nàng, ôn nhu vẽ phác thảo theo viền môi.Sau đó lại từ từ dời xuống, khẽ vuốt ve cần cổ mảnh mai trắng như tuyết, khiến cho nàng có một cảm giác khó chịu. Bất giác hắn đột ngột chuyển mình, cúi đầu cười mang theo một tia lạnh lẽo tàn khốc.
"Tôi thích em, cho nên với việc em kết hôn hay không chẳng có chút liên hệ nào. Ngay từ bây giờ, tôi sẽ khiến em đắm chìm trong ham muốn, khiến em phải cầu xin tôi yêu em.Tốt nhất em hãy ngoan ngoãn phối hợp như hai lần trước, bằng không em sẽ rất đau..."
"Anh...hèn hạ!"
"Tặc tặc, so với cái miệng nhỏ thích mắng người kia, tôi càng thích nghe em ở dưới than tôi phát ra tiếng than ngâm mất hồn." Thương Nghiêu nở nụ cười vô cùng âm u, thân hình cao to hoàn toàn đè xuống, bàn tay đem váy cưới trên người nàng kéo xuống tận eo lưng.
Lạc tranh vô lực giãy giụa, nàng khó có thể tin được Thương Nghiêu ti tiện đến mức này, ngang nhiên cưỡng ép nàng trên giường tân hôn của nàng cùng Húc Khiên.
Nhưng mà, thân thể nàng càng vặn vẹo giãy giụa lại càng làm giục vọng của hắn bùng cháy mạnh mẽ, một cảm giác nóng rực như bị phỏng nhanh chóng xâm chiếm da thịt nàng.
Hơi thở đàn ông tràn đầy dục vọng càng lúc càng gấp gáp khiến bầu không khí trong phòng càng thêm mập mờ.Bàn tay cứng giáp của hắn dễ dàng khống chế sự giãy giụa của nàng, từ trên vòng eo nhỏ nhắn tiến vào, chậm rãi vao lấy bầu ngực căng tròn..
"A..."Lạc Tranh tuyệt vọng hét lên.
Bàn tay đàn ông nóng rực xâm chiếm hoàn toàn bầu ngực mịn màng, động tác xoa nắn dịu dàng càng trở nên cuồng bạo. áo ngực cũng bởi sự tác động của hắn mà trượt ra, để lộ ra thịt trắng như bạch ngọc.
Thân thề Lạc Tranh bởi sự xoa nắn mạnh bạo của hắn đã bắt đầu trở nên run rẩy, cổ họng nàng khàn hẳn đi, giọng nói cũna bởi độna tác kích thích kịch liệt kia mà trở nên đứt quãng.
Một cảm giác sợ hãi cùng kích thích nhanh chóng lan tỏa, Lạc Tranh bắt đầu khó khống chế sự hưng phấn cùng run rẩy đang bao chùm toàn thân. Cố gắng cắn chặt làn môi, kìm nén ham muốn đang dâng lên mạnh mẽ trong lòng, nàng cắn chặt môi đến mức tê dại, thầm khinh bỉ bản thân mình lại có loại cảm giác ham muốn đáng khinh này. Lạc Tranh không dám kêu lên bởi ngay phía giường bên kia là Ôn Húc Khiên, nàng thực sự sợ hắn mở mắt ra sẽ phải chứng kiến những cảnh này.
"Sao rồi, không dám kêu lên à?" Dường như nhìn thấu tâm tư nàng, Thương Nghiêu cúi đầu cười, bàn tay lặng lẽ từ ven áo ngực chui vào mang theo hỏa chủng đặt lên thân thể mềm mại, " Đáng lẽ ra tôi phải sớm ném hắn ra phòng khách mới đúng, hắn nằm ở đó chiếm giường cưới của chúng ta, lại còn làm cho em phân tâm, thật đáng ghét..."
Giường cưới của chúng ta?
Lạc Tranh chỉ cảm thấy như bị một chậu nước lạnh dội thẳng lên người, còn chưa kịp phản ứng đã thấy tay hắn đem áo ngực của nàng đẩy lên tới tặn xương quai xanh, rồi sau đó, nàng nghe thấy tiếng kêu khẽ của Thương Nghiêu, vừa kịp nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của hắn đã thấy hắn cúi đầu xuống ngậm lấy đỉnh hồng đã sớm nhạy cảm mà dựng đứng lên, nhẹ nhàng liếm mút.
Thân thể Lạc Tranh theo từng cử động của hắn mà phát run, không tự chủ khẽ cong người.
"Đừng....dừng lại..." giọng nói của nàng cơ hồ không phát ra được âm thanh nguyên vẹn nào...Càm giác nóng rực nhanh chóng bao trùm thân thể hệt như một cơn sóng lớn bất ngờ xô tới. Một cảm giác nhục nhã cùng kích thích khó có thể diễn tả thành lời cũng nhanh chóng dâng lên trong lòng. Thần trí nàng bắt đầu có chút mơ hồ.
Lúc khởi đầu, động tác của Thương Nghiêu còn có chút dịu dàng, nhưng có lẽ gò ngực căng tròn mềm mại của nàng đã khiến ham muốn thôn tính của hắn càng lúc càng mãnh liệt. Động tác của hắn càng lúc càng cuồng bạo trên làn da tuyết trắng dần lưu lại vô số ấn ký của hắn, khắp nơi đều là vết bầm tím của dấu răng cùng màu đỏ ửng của vết hôn nóng rực.
Ánh mắt của Thương Nghiêu lúc này đã hoàn toàn thay đổi, loé lên thứ ánh sáng thâm trầm cùng ham muốn cực hạn.
Lạc Tranh biết mình đã không thề tránh thoát. Lớn tới từna này nàng cũng" chưa từng gặp qua loại chuyện như vậy. Cho tới bây giờ, nàng cũng không bao giờ muốn sự trong trắng của mình bị người đàn ông không phải là chồng mình chiếm đoạt. Nàng đã phản bội người đàn ông mình yêu, hơn nữa ngay trong đêm tân hôn lại cùng với người đàn ông không phải chồng mình phát sinh quan hệ. Nàng chưa từng dám nghĩ tới người đàn ông đang khi dễ mình lúc này lại không phải người chồng hợp pháp đang say xỉn ngủ ở phía bên kia giường.
Chuyện hoang đường thế này, cho dù bản thân từng trải qua nhiều sóng to gió lớn, Lạc Tranh cũng chưa từng dám nghĩ sẽ phát sinh…
Nghĩ tới đây, sự nhẫn nại của Lạc Tranh đã không thể kìm nén được nữa, từng giọt nước mắt đau đớn theo khoé mắt chảy xuống, như từng hạt ngọc trai lóng lánh thấm ướt ga trài giường.
"Bảo bối, sao lại khóc? Thế này không giống em chút nào..." Con ngươi đen sẫm của Thương Nghiêu càng lúc càng trầm đục, giọng nói mặc dù rất nhu hòa, nhưng động tác lại không bởi vì nàng rơi lệ mà dừng lại. Bàn tay to dùng sức đẩy hai chân nàng ra, ngón tay thon dài hướng tới nơi tư mật, nhẹ nhàng thăm dò, "Đừng khóc, em cần phải hiểu rõ, vào lúc này tôi không cách nào buông tha em." Nói vừa dứt lời, một bàn tay vòng qua gương mặt nàng, đem khuôn mặt nhỏ nhắn mạnh mẽ giữ lại khiến cho nàng nhìn thẳng vào tấm hình cưới cỡ lớn treo ở trên tường.
"Trong hình em cười rất vui vẻ, rất hạnh phúc phải không? Như vậy không hay chút nào. Tranh, em biết rõ tôi thích em nhường nào, chụp loại hình kiểu này sẽ khiến tôi ghen đó."
Còn chưa kịp thích ứng với lòi nói cùa hạn, hành động cùa hắn càng lúc càng khiến nàng khổ sở hơn. Tiếng rên ri khe khẽ từ miệng Lạc Tranh ngân lên, thần thể nàng lúc này vặn vẹo hệt một con rắn nhỏ đầy vẻ thống khổ. Dục vọng chôn sâu trong lòng đã bị hắn nhen nhóm khơi lên nhưng mà lý trí nàng vẫn cố kháng cự, không cho phép bản thân buông thà, khẽ cắn chặt làn môi, dùng nôi đau đớn thể xác để kháng cự lại dục vọng nguyên thuỷ.
"Tôi nói rồi, thân thể em vĩnh viễn thành thật hơn cái miệng nhỏ của em nhiều." Dường như rất hài lòng với phản ứng cùa nàng, khoé môi Thương Nghiêu khẽ nhếch lên, vừa nói ngón tay thon dài cùa hắn lại tiến hơn một nửa vào nơi tư mật của nàng.
"Tiểu yêu tinh mê hồn này, không cần phải khẩn trương như vậy." Hắn cúi đầu cười khẽ.
Lạc Tranh khẽ ngửa đầu, yếu ớt cất tiếng, "Đừng như vậy, xin anh..." Lạc Tranh biết rõ đây đã là cấm địa cuối cùng của nàng, nàng càng biết rõ hơn bản thân mình đã vô lực kiên trì thêm nữa.
Tiếng cầu xin khe khẽ của nàng cùng với thân thể mềm mại cố sức giãy giụa càng kích thích hết thảy các giác quan của Thương Nghiêu, khiến cho toàn thân hắn như bị lửa thiêu đốt. Ngón trỏ hung hăng tăng thêm một chút lực tiến vào thân thể ấm áp của nàng khiến Lạc Tranh kinh hoàng hét lên, từng giọt nước mắt theo khoé mắt chảy xuống. Thân thể nhỏ bé kinh hãi bởi sự xâm chiếm bất ngờ mà không ngừng co rút, cố gắng bài xích thứ xâm lược kia, tiếng ngâm nga mất hồn lại không cách nào kìm chế vang lên trong bầu không khí ám muội.
"Tiếng thân ngâm mất hồn này chỉkhiến đàn ông càng hung hăng muốn chiếm hữu hơn mà thôi." Thương Nghiêu cười xâu xa, cúi xuống, đem vật cứng rắn đã sớm ngang đứng dưới hạ thân hắn kề sát nơi tư mật của nàng.
"Đừng… Đừng mà..." Lạc Tranh nhìn hắn, bật khóc cầu xin.
Không thể, không thể như vậy! Húc Khiên còn nằm ngay phía bên kia giường, hắn sao có thể làm vậy...
"Như vậy, không phái sẽ khiến em càng thấy kích thích hay sao? Tiểu yêu tinh!" Thương Nghiêu đương nhiên biết rõ nàng đang sợ cái gì, khẽ nở nụ cười đầy dụ hoặc, lông mày hơi nhếch lên, "Yên tâm, rất nhanh thôi em sẽ phải cầu xin tôi muốn em!"
Vừa nói dứt lời, hắn liền dùng sức đưa thân mình thẳng tiến.
Tiếng hét đau đớn mang theo nỗi kinh hoàng không cách nào kìm chế của Lạc Tranh khiến cho bầu không khí dường như bị chấn động, nhưng cũng khiến cho thần kinh của Thương Nghiêu càng bị kích thích dữ dội. Hắn giữ chặt nàng, một lần lại một lần điên cuồng mà tiến vào.
Lạc Tranh thực muốn tự sát ngay lập tức, hắn sao có thể... .ngang nhiên trước mặt Húc Khiên mà chiếm đoạt nàng...
Lạc Tranh đưa tay bưng miệng, kìm nén tiếng kêu sợ đánh thức ôn Húc Khiên, nước mắt không ngừng tuôn ra, nương theo từng đợt tấn công mạnh mẽ của Thương Nghiêu mà rơi xuống.
"Sợ bị hắn nghe thấy? Tranh, tôi muốn em, thân thể của em, trái tim của em, tôi đều muốn. Mà ngay cả tiếng rên rỉ mê người kia cũng không cho phép kìm nén, biết không? Thương Nghiêu cất tiếng nói đầy tà ác, không cho nàng một chút thời gian để thở, bắt đầu điên cuồng đâm thật sâu vào hoa tâm ấm áp.
Cuối cùng, Lạc Tranh không cách nào khống chế bản thân mà cất lên tiếng thân ngâm mê người. Dục vọng cùa hắn quá mức mãnh liệt, một lần lại một lần hung hăng đánh vào tựa cơn sóng cuồng bạo khiến toàn thân nàng run lên không cách nào chống đỡ.
Giờ khắc này, Lạc Tranh không còn sức quan tâm đến việc Ôn Húc Khiên đang ở phía giường bên kia, cũng không cách nào suy nghĩ cho tâm trạng người đàn ông vừa trở thành chồng nàng, chi có thể mặc cho Thương Nghiêu dùng phương thức gần như nhục nhã dày vò linh hồn cùng thể xác nàng.
Tiếng thân ngâm của nàng vang lên lại càng khiến cho phản ứng của Thương Nghiêu thêm điên cuồng. Liên tục thay đổi tư thế, lúc này đây, hắn đang cuồng bạo gia tăng tốc độ chiếm đoạt nàng.
Lạc Tranh khẽ ngửa đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ thống khổ cùng đau đớn, thân thể bị ép về phía trước tuỳ ý hắn xếp đặt tựa như một vật thể mềm nhũn, càng thêm kích thích tính dã thú của hắn. Trước mắt tối xầm, cuối cùng nàng ngất xỉu.
Nhưng mà, nàng ngất đi rồi cũng không làm cho sự chiếm đoạt điên cuồng của Thương Nghiêu dừng lại. Ngược lại hắn càng hung hăng tiếp tục chiếm giữ nàng, giày vò thân thể mềm mại bị áp chặt dưới thân kia, cho đến khi điên cuồng đem dòng khí nóng rực gieo rắc vào tận sâu cơ thể nàng...
Nguồn: http://truyenyy.com
Khi Lạc Tranh tỉnh lại, phát hiện toàn thân mình đang chìm trong làn nước ấm áp. Từ đằng sau, một thân hình đàn ông to lớn chống đỡ nàng, khiến cho nàng không chìm xuống. Cảm giác vòm ngực rắn chắc cùng cánh tay màu đồng đang quấn quanh vòng eo nhỏ nhắn khiến Lạc Tranh dễ dàng nhận biết người đàn ông đằng sau là ai.
Dòng nước ấm áp nhẹ nhàng lưu chuyển khiến làn da có cảm giác thật thoải mái. Chỉ là toàn thân nàng giờ không còn chút sức lực, thân thể phảng phất như nhũn ra, hạ thân tràn ngập cảm giác đau rát. Nàng không biết cho đến khi tỉnh lại đã bị hắn đùa bỡn bao lâu nữa, chỉ biêt rằng hiện giờ xương cốt toàn thân như sắp tan ra vậy.
Từ trước tới giờ, hắn chưa từng điên cuồng và thô bạo chiếm đoạt nàng như vậy.
Nàng nghĩ không ra, hắn đã đạt được thứ mình muốn, vì sao còn không chịu rời đi?
"Tỉnh rồi?" Giọng đàn ông trầm thấp từ phía sau vang lên, dường như còn mang theo đầy vẻ thoà mãn.
"Cầm thú..." Thanh âm của Lạc Tranh vô cùng suy yếu, tâm tình lúc này cơ hồ đều bộc phát.
"Xem ra vừa rồi tôi quá thương hương tiếc ngọc, cho nên giờ em vẫn còn khí lực mắng người." Thương Nghiêu đưa tay giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt lạnh lùng dò xét, khoé miệng mang theo vài phần vui vẻ.
Lạc Tranh trong lúc nhất thời khộng dám động, khuôn mặt tái nhợt vốn đã mất đi huyết sắc giờ lại càng thêm trắng bệch tựa trang giấy, bởi vì...nàng có thể cảm giác được dục vọng của hắn đã lại thức tình.
"Không cần khẩn trương như vậy, Húc Khiên còn ngủ..." Ý đồ cùa hắn đã rất rõ ràng, bàn tay lại bắt đầu không an phận mà di chuyển trên cơ thể nàng.
Lạc Tranh vừa giận vừa sợ, thân thể nàng đối với loại khiêu khích này có phản ứng vô cùng trung thực, phần bụng trắng noãn phập phồng kịch liệt, toàn thân truyền đến một hồi run rẩy.
"Tranh, em quá mê người..Hắn nhẹ nhàng thì thầm bên tai nàng, quay đầu lại, hôn lên đôi môi mềm mại. Lạc Tranh không hề giãy giụa, hai hàng lệ tuôn rơi, thẳng xuống nơi hai đôi môi đang dây dưa cuồng nhiệt.
Ngay sau đó, nàng chỉ cảm thấy hạ thân chợt căng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt trong nháy mắt ngửa ra sau, lại bị hắn điên cuồng hôn môi...
Trong bồn tắm, phần eo rắn chắc của hắn hung hăng đụng chạm thân thể nàng, tiếng ngân nga khe khẽ cùng tiếng gầm nhẹ của Thương Nghiêu tựa như hoà thành một bản nhạc mê hồn. Thân thể Lạc Tranh ở trong ngực hắn kịch liệt run rẩy, khiến cho nhiệt độ trong bồn nước càng thêm rừng rực, mặc cho dục vọng ma quỷ cùng cảm giác chiếm hữu không biết mệt mỏi của hắn khống chế hết lần này tới lần khác.
***
Khi Lạc Tranh một lần nữa tỉnh lại, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ đã ngả về chiều, nàng khẽ mở mắt ra, trong lúc nhất thời không có phản ứng rốt cuộc mình đã ngủ bao lâu.
Tới khi Ôn Húc Khiên đẩy cửa tiến vào, nàng mới nhớ lại chuyện hoang đường xảy ra đêm tân hôn, kinh hoàng kêu lên một tiếng, nhìn tới tấm chăn mỏng đang đắp trên người rốt cục mới có chút thở phào nhẹ nhõm. Nàng vẫn đang mặc y phục, là một chiếc váy ngủ mới tinh...
Nhưng rất nhanh, Lạc Tranh liền có phàn ứng. Váy ngủ là ai mặc cho nàng? Là người đàn ông kia hay là Ôn Húc Khiên?
Trái tim Lạc Tranh như thắt lại, vẻ mặt có chút dè dặt nhìn về phía Ôn Húc Khiên.
Đối với sự thay đổi trong ánh mắt nàng, Ôn Húc Khiên dường như ngoảnh mặt làm ngơ, thấy nàng mở lớn đôi mắt nhìn mình, hắn nhẹ giọng nói, "Em mệt thì cứ ở nhà nghỉ ngơi, anh tới văn phòng một chút." Nói xong, hắn xoay người bước ra khỏi phòng ngủ.
Lạc Tranh thoáng cái ngây cả người. Đại não cũng trống rỗng, bộ dạng của Húc Khiên quá lạnh nhạt, khiến phản ứng đầu tiên của nàng chính là hắn đã biết hết thảy mọi chuyện xảy ra đêm qua.
Nghĩ tới đây, nàng cố nén thân thể đau nhức bước xuống giường, lảo đảo chạy ra khỏi phòng ngủ, đúng lúc nhìn thấy Ôn Húc Khiên cầm lấy cặp tài liệu đi đến cửa trước.
"Húc Khiên…" Ngón tay của nàng dường như đều tê dại, khe khẽ gọi hắn.
Ôn Húc Khiên quay đầu nhìn nàng, một lúc sau, quay người đi đến trước mặt nàng, cười cười, "Làm sao vậy?"
Thấy gương mặt hắn lộ vè tươi cười, nỗi bất an trong lòng Lạc Tranh mới tạm đặt xuống. Đưa mắt nhìn thoáng qua căn phòng, mới phát hiện hết thảy mọi thứ lộn xộn tối qua đã không còn thấy bóng dáng... Là Thương Nghiêu đã đem hết thày mọi thứ trả về nguyên trạng sao? Hắn rốt cuộc muốn thế nào đây?
"Húc Khiên, tối qua..." Nàng không biết phải dùng tâm trạng thế nào để đối mặt với Ôn Húc Khiên.
"A, Tranh Tranh, tối hôm qua thực xin lỗi, tại anh uống nhiều quá." Ôn Húc Khiên nghe vậy, chủ động giải thích.
Lạc Tranh thấy bộ dạng hắn dường như không hề hay biết chuyện xảy ra tối qua, liền thử dò hỏi, "Hôm nay anh...mấy giờ tỉnh lại?"
Ôn Húc Khiên mím môi cười, "Có thể là uống quá nhiều, anh cũng mới tỉnh lại chưa tới một canh giờ. Hôm nay em không cần tới văn phòng, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."
"Anh phải đi làm?" Lạc Tranh quả thực kinh ngạc, "Chúng ta không phải đã nói sẽ qua Mỹ thăm mẹ em sao?" Từ hôm nay bắt đầu là tuần trăng mật của bọn họ, thế nào mà hắn lại đột nhiên muốn đi làm?
"Văn phòng hiện có quá nhiều việc, anh không thể không tới giải quyết. Chuyện đi Mỹ để sau này rồi tính đi." Giọng nói của Ôn Húc Khiên vẫn lạnh nhạt như nước, mặc dù đang cười nhưng không còn cảm nhận được vẻ ôn nhu đa tình như trước đám cưới nữa.
Lạc Tranh nhìn theo bóng hắn rời đi, trong chớp mắt, một cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng dâng lên trong lòng.