Dục Mãn Hạnh Lâm

Chương 63 : Cổ đại thiên

Ngày đăng: 22:18 19/04/20


1.



Lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân kia, là ở cạnh vách núi....



"Bắt lấy tay của ta !" Lần đầu tiên nghe được thanh âm của nam nhân kia, là lúc gã bị cừu nhân vất lại trên thân cây mọc chơ vơ trên sườn núi, bởi vì gã lớn lên giống hồ ly, người trong thôn cũng không thích gã, nói là hồ ly chuyển thế hại người, dù gã cũng không làm gì sai, bọn họ lại đem gã bỏ lại trên vách núi.



Tại sao lại có người xuất hiện trên vách núi ? Bốn phía đều là vách đá....



"Có thể cử động được không ?" Thân thể không thể chuyển động, nhìn không thấy được bộ dáng của người nam nhân phát ra tiếng nói trầm thấp mà ôn nhu như nước, nhưng..... ấm áp dị thường, ấm áp chưa từng có, vậy mà lại tới nhanh như vậy, chẳng qua là một hai câu nói mà thôi.



Một sợi dây thừng quấn quanh thân, bàn tay ôn hòa hiền hậu nắm chặt lấy tay mình, thân thể bị ôm vào lồng ngực dày rộng của một người nam nhân, lần này, cuối cùng cũng thấy được bộ dáng của nam nhân kia - đôi mắt trầm tĩnh mà ôn nhu.



"Ngươi tên là gì ?" Được giải cứu khỏi vách núi, thân thể đầy vết thương được nam nhân đặt trên một chiếc giường êm ái, nam nhân vừa rửa sạch miệng vết thương, vừa lấy ngữ khí ôn hòa nói, "Ta là đại phu gần đây, Hướng Nhất Phương." Dứt lời, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhe.





"Hắc Ngân...." Nụ cười này, y cả đời cũng quên không được, cuộc đời này, người đầu tiên đối với y lộ ra nụ cười chân thành.



Cuộc sống sau đó, Hắc Ngân dần dần biết vì sao nam nhân này xuất hiện ở vách núi, bởi vì trong thân gần đó có một tiểu hài tử sinh bệnh cần thuốc, nam nhân liền lấy thân mạo hiểm, dùng dây thừng tự mình leo lên sườn núi ngắt dược liệu quý, cũng bởi vậy.... cứu y một mạng.



"Vì cái gì phải cứu ta ? Ta là một kẻ không quen biết, từ trong thân ta inh ra, mọi người không ngừng chết đi, bắt đầu là cha mẹ, sau đó là hàng xóm..." Từng người rời xa mình, "Bọn họ nói ta là hồ yêu chuyển thế, đến hại người, ngươi không sợ ta hại chết ngươi sao ?"



Nam nhân trước mặt không có kinh ngạc, trong mắt khẽ ánh lên một tia thương tiếc nhu tình, rồi đem Hắc Ngân ôm vào trong lồng ngục, không cần một câu nói, chỉ cần một cái ôm tín nhâm.



Năm ấy Hướng Nhất Phương hai mươi tám tuổi, Hắc Ngân mười tám tuổi.



Những ngày ở cùng nam nhân, là những ngày hạnh phúc chưa từng có của Hắc Ngân, mỗi buổi sáng cùng Hướng Nhất Phương lên núi hái thuốc, giúp nam nhân đốn củi nhóm lửa, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau ăn cươi, buổi tối thì mặt dày mày dạn leo lên giường của nam nhân sống chết không đi ra.



Đáng nhắc tới chính là, Hắc Ngân thập phần không rõ Hướng Nhất Phương trước khi mình đến thì ăn gì ! Hướng Nhất Phương kia một tay trù nghệ, Hắc Ngân chẳng khen nổi một câu, nhưng cũng vì nguyên nhân đó, làm cho cuộc sống cùng một chỗ của Hắc Ngân và nam nhân liền có một tay hảo trù nghệ.



Những ngày như vậy, thật muốn kéo dài vĩnh viễn, hưng Hắc Ngân không thể quên mối thù bị làm nhục, y muốn báo thù....



Đêm trước khi rời đi, Hắc Ngân cưỡng bức nam nhân, ôm lấy Hướng Nhất Phương còn chút run rẩy, y ôn nhu nói.



"Chờ ta ba năm, được không ?"



2.



Chiến tranh, dù là thời đại nào, đều có, vô luận ngươi đang ở phương nào, cả đời cũng trốn không thoát, từ những cuộc xung đột người với người, cho tới quốc gia cùng quốc gia tranh giành kịch liệt.



Hướng Nhất Phương chưa bao giờ nghĩ tới tiểu nông thôn cách xa kinh thàh sầm uất cũng sẽ bị chiến hỏa thiêu đốt.



Đó là sau ba năm Hắc Ngân rời đi, cũng như một năm trước khi nam tử ra đi, ngày nào cũng vậy, lúc Hướng Nhất Phương lên núi hái thuốc vào sáng sớm, đều chính mình một người đứng trên đỉnh núi nhìn mặt trời mọc, lại không ngừng nhìn ra phương xa, đợi người nam tử ba năm trước xuất hiện.



Bắt đầu mùa đông, năm thứ ba cũng dần qua, có lẽ đến mùa xuân, tử hồ ly kia sẽ trở lại, sau đó lại bắt đầu quấn lấy mình, cùng lên núi hái thuốc, cùng xem bệnh cho dân....



Thực sự nguyện vọng của nam nhân rất đơn giản, ở cuộc sống đơn giản trong một thôn tử nhỏ xinh đẹp, chỉ cần có người quan tâm đến mình, tựa hồ đã thỏa mãn lắm rồi.



"Đó là cái gì ?" Theo thái dương ấm hồng từ chân núi từ từ lên cao, tựa hồ cũng có ánh lửa nổi lên, nơi cuồn cuộn khói đen kia, chính là tsơn thôn mà hắn đang ở.



Nam nhân nắm sọt thuốc chạy trở về, đến gần thôn, khói đặc lại càng lớn, sức lửa càng lên, giờ là mùa đông, như thế nào lại có cháy ?! Nghi vấn của Hướng Nhất Phương rất nhanh được giải đáp, tiếng cướp bóc đâm vào trong tai hắn, trước mắt là một đám cưỡi chiến mã tay cầm trường thương, giết hại tiểu thôn của hắn.



"Dừng tay ! Dừng tay !" Hắn chạy vào trong thôn đầy lính giặc, trước mặt là thôn dân nằm chết, một cỗ phẫn nội cùng bi thương tràn đầy trong ngực hắn, những người buổi sáng vẫn còn chào hỏi hắn, hiện tại lại trở thành thi thể lạh băng.



Đám sĩ binh phát hiện một kẻ may mắn còn sống vây lây nam nhân, lúc trường thương sắp đâm vào Hướng Nhất Phương thì một thanh niên ngăn lại.



"Ngươi là đại phu ?" Hướng Nhất Phương chưa từng thấy qua một người tuấn tú đến vậy, nếu nói Hắc Ngân là dụ dỗ, như vậy nam tử lạnh lùgn trước mặt này là tiên nhân, nhưng tiên nhân thì không giết người.



Nam nhân bị đưa vào một lều trại gần đó, một nam tử lãnh khố ngồi trên giường, ánh mắt tràn đầy vẻ phẫn nộ nhìn Hướng Nhất Phương, đối với thanh niên kia nói : "Lạc Văn, sao lại mang dân đen đến đây ?"



"Hình như là đại phu." Lúc nói chuyện, Lạc Văn đem nam nhân đẩy ra, "Chữa khỏi vế thương cho ca ca ta, tạm tha cho ngươi một mạng."



"Vì cái gì.... vì cái gì lại giết họ, tất cả chỉ là người vô tôi, vì cái gì các người muốn giết họ." Nam nhân thống khổ nói, hai nam tử trong lều đều dùng ánh mắt lạnh lùng giống nhau nhìn lại, khiến trái tim người ta băng giá.



"Ta nói, nhanh chữa khỏi cho vết thương của ca ca ta đi." Thanh niên lạnh lùng đưa tay nắm tóc nam nhân, phát ra tiếng cười nhạo âm lãnh, "Ngươi chỉ cần làm thế là được, nếu đem vết thương của ca ca trị, như vậy có lẽ ta có thể ít giết vài kẻ, ngươi cảm thấy thế nào ?"



3.



"Giết !" Ra lệnh một tiếng, sinh linh lầm than.



"Đối mặt với Tổ quốc của mình, ngươi không có chút trắc ẩn sao, Hắc Ngân ?" Mộ Phi hướng ánh mắt về nam tử bên cạnh, chỉ trong ba năm ngắn ngủi, Hắc Ngân đã từ một sĩ binh nho nhỏ, trở thành tướng quân đứng cùng địa vị với mình, gã làm sao mà làm được ?



"Ai nha nha, cái gọi là Tổ quốc bất quá chỉ là mấy đường chỉ trên bản đồ thôi, nói như ngươi thì hóa ra ta chẳng phải là quá ghê tởm sao !" Nam tử trông như hồ ly, giọng cười như hồ ly. Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, đã lên được vị trí này, Hắc Ngân đã muốn cho Mộ Phi một chân lý - đừng nghĩ đến đạo đức nhân nghĩa nữa là được.



"Đừng nghĩ đến đạo đức nhân nghĩa nữa là được." Những lời này của Hắc Ngân, Mộ Phi nhớ kỹ cả đời, đây là quy tắc đáng sợ nhất của con người, nam tử trước mắt chính là một kẻ lãnh khốc đáng sợ như vậy.



"Trên đời này, chẳng lẽ không có người đáng để ngươi quý trọng sao ?" Mộ Phi rất muốn biết, Hắc Ngân lãnh khốc như vậy, đến tột cùng còn có thể có một người để quý trọng.



"Người đáng để quý trọng sao... có chứ." Hắc Ngân đưa mắt nhìn về phương xa, nam tử luôn giả dối tựa hồ chỉ có lúc này mới có thể chân thật nhu hòa.



Mùa xuân đến chiến sự đã xong, np, ta sẽ trở về đón ngươi.



Mộ Phi ở bên cạnh chưa bao giờ nhìn thấy biểu tình đó của Hắc Ngân, chàng đột nhiên đối với kẻ sở hữu trân tích của Hắc Ngân sinh ra hứng thú, người này là như thế nào mới có thể làm cho một Hắc Ngân lãnh khốc vô tình cảm thấy đáng trân trọng ?



Hắc Ngân lúc này không biết, hành động báo thù của gã, chiến hỏa của gã, đã muốn lan đến thôn trang của np, nuốt chửng lấy nam nhân mà gã quý trọng.



"Các ngươi nói là không giết người ! Như thế nào có thể đổi ý !" Đội quân đi qua một cái thôn, liền thiêu rụi một thôn, cứ như vậy sinh mệnh con người chìm trong biển lửa.....



"Thực phiền !" Lạc Tư vung tay lên, sắp xắp lại quân ngũ trật tự, nếu không phải lão nam nhân này y thuật không tệ lắm, y có lẽ đã sớm một kiếm giết chết hắn.



"Ha ha, ta chỉ nói là ít giết một số người thôi, cũng không phải nói là không giết." Lạc Văn ngăn giữ lấy np đang lao tới. "Nhưng ngươi, không biết tốt xấu chạy đến đây làm gì ? Muốn ta đánh gãy chân ngươi sao ?"



"Các ngươi.... sao có thể làm như vậy ! Như thế nào có thể như vậy !" Chẳng lẽ những người này không có lương tâm sao ? Cư nhiên có thể bình tĩnh mà lấy mạng người, đều là đồng loại, vì cái gì phải tàn sát lẫn nhau ? Nam nhân không hiểu, hắn thật sự không hiểu kẻ bên ngoài là nghĩ cái gì.



Trả lời Hướng Nhất Phương, chỉ có tiếng cười trào phúng mà thôi.



Ban đêm, tựa hồ là trừng phạt mạo phạm ban sáng của nam nhân, anh em họ Lạc cố ý để kẻ khác đem Hướng Nhất Phương đẩy ra vào trướng bồng lớn, không được ngủ trong một trướng một mình, rất nhiều binh lính cùng nhau nghỉ ngơi trong trướng bồng vốn vừa thối vừa lạnh, Lạc Tư bất quá là muốn cho nam nhân buổi tối bị lạnh cóng mà thôi, lại từa hồ đã quên chỉ có trong quân doanh đồng tính, dục vọng của con người cũng trở nên cường liệt khác thường.


Cứu một người, liền có thể có người thứ hai, người thứ ba.... Hắn có thể cứu được bao nhiêu đây ? Ai có thể đến cứu hắn đây ?



Hắn hiểu được, nhưng vẫn thuận theo ý Mộ Phi, nếu hắn cứ cươgn quyết, có lẽ sẽ không thống khổ như thế, hết thảy , chỉ cần một cơ hội mà thôi.



Chiến tranh đã nhanh kết thúc, tuyết mùa đông vẫn cứ như cũ cương quyết chặn lại mùa xuân ấm áp đang muốn vương ra.



Gót sắt của thiên lý mã in trên tuyết dày, lưu lại dấu vết thật sâu, mang đến khúc nhạc dạo huyết vũ tinh phong.



Nhìn đến nam nhân trước mắt thuận theo cầm lấy chén cơm, sắc mặt Mộ Phi mới tốt hơn, vừa sầu lo tại sao bản thân lại đem nhiều thời gian tinh lực đi để ý nam nhân, vừa thấy đồ ăn đã lạnh như ăn muốn gọi người hâm nóng lại....



Còn không kịp mở miệng, ngoài trướng liền có tiếng tranh cãi ầm ĩ.



Trong quân doanh có một vị khách không mời mà đến, Lạc Văn nộ khí trùng trùng một phen đem trường kiếm đánh vào những kẻ ngăn đón mình, thẳng tiến đến trướng của Mộ Phi.



"Thả hắn ra."



"Lạc tướng quân thật uy phong." Nam tử đi ra doah trước đồng thời cũng dùng thân thể ngăn cản lối vào.



Lạc Văn hừ lạnh một tiếng tuốt kiếm, sĩ binh bên cạnh cũng rút kiếm ra, Mộ Phi thân hủ ngăn lại, ra lệnh cho quân lính lui xuống.



"Sao lại lỗ mãng như vậy, khó trách người đứng đầu Lạc gia lại là huynh trưởng của ngươi." Mộ Phi nheo mắt lại.



"Ta nói, thả hắn ra !" Chàng trai không cùng Mộ Phi đàm thoại nhà hạ, trường kiếm trong tay chém về phía Mộ Phi, không ngờ Lạc Văn lại như thế, Mộ Phi vội vàng tránh ra, đồng thời , trường kiếm cũng một nhát chém nát bức màn, lộ ra hình ảnh nam nhân trong trướng bị khóa trụ hai chân....



"Nhất Phương !" Lại nhìn đến nam nhân, vừa mừng lại vừa đau....



"Lạc Văn ?" Thanh âm khô khốc phát ra từ hầu gia, đôi mắt mờ mịt của nam nhân trong nháy mắt sáng bừng lên, đối với chàng trai từng thả hắn đi, nam nhân thủy chung vẫn mang lòng cảm kích, hy vọng Lạc Văn đột nhiên xuất hiện có thể giúp hắn thoát khỏi hoàn cảnh đáng sợ này....



Bộ dáng vui sướng của nam nhân, làm cho Mộ Phi cầm chặt lấy lãnh kiếm trong tay.



"Ta mang ngươi đi !" Hai mắt khẽ hấp háy, chàng trai một kiếm chém đứt xiềng xích trói buộc nam nhân, đôi tay vươn ra khẩn thiết ôm lấy nam nhân gầy yếu.



Hy vọng, chỉ khác tuyệt vọng một chữ.



Hướng Nhất Phương nhịn không được ôm Lạc Văn : "Ừm."



Lạc Văn có thể cứu hắn lần đầu, nhưng không thể cứu hắn lần hai.



Chàng trai đột nhiên kịch liệt run rẩy, nam nhân nghi hoặc ngẩng đầu, sau đó ánh vào mi mắt chính là lãnh kiếm trên ngực Lạc Văn....



"Lạc... Lạc Văn...." Thanh âm của nam nhân, run rẩy như sắp vỡ tung ra.



11.



Nam nhân há miệng, một chữ cũng không nói nên lời, ôm lấy thân thể ấm áp đang dần trở nên lạnh lẽo, tim hắn cũng tựa hồ ngã theo vết nứt, mai táng trong hàn băng.



"Phập...." lãnh kiếm rút ra, huyết hoa văng khắp nơi, điểm lên gương mặt nam nhân những bông hoa hồng mai bằng tuyết.



"Lạc Văn..." Kẻ không nói nên lời rốt cục cũng có thể mở miệng, cực kỳ run rẩy.



"Hắn đã chết." Lôi kéo cái xác từ trên người nam nhân rồi đá văng đi, Mộ Phi ngồi xuống đưa tay hướng về phía Hướng Nhất Phương, "Đi cùng ta, ta sẽ đối xử tốt với ngươi." Lạc Văn bị giết, cũng có nghĩa.... không thể sống trong triều được nữa, nhưng chàng không hề hối hận vơi lựa chọn của mình.



Biến hóa một cái chớp mắt, Lạc Văn vốn đã chết bỗng sử kiếm chém về phía Mộ Phi, đối phương bất ngờ cuống quýt né tránh, nhưng cũng bị thương không nhẹ, mắng to một tiếng, thanh kiếm của Mộ Phi lại hướng về phía Lạc Văn.



Nhưng lúc này đây, nơi lãnh kiếm đâm vào không phải là Lạc Văn, mà là kẻ đột nhiên dựa vào người Lạc Văn.... Hướng Nhất Phương.



"Nhất Phương !" Hô lên một tiếng, không phải Lạc Văn, cũng không phải Mộ Phi, mà là Hắc Ngân, vì cái gì mới tìm được nam nhân, lại nhìn thấy tình cảnh như vậy !



Lạc Văn ghé vào người nam nhân, nở nụ cười, không nói một tiếng, mở miệng ra chỉ có máu đang ào ạt chảy ra, nhưng có thể cùng nam nhân chết một chỗ, cảm thấy được thực hạnh phúc.



Thanh kiếm của Mộ Phi, nơi xuyên qua thân thể của Hướng Nhất Phương, cũng đi vào thân thể của Lạc Văn.



Mộ Phi nhìn thấy tình cảnh trước mắt hoàn toàn ngây dại, chàng không muốn giết hắn, không muốn....



"A...." Nam tử không có né tránh cú đâm đầy phẫn nộ của Hắc Ngân, chàng đột nhiên ngửa đầu cười vang, cả đời này sống đến cuối cùng là vì cái gì, vì cái gì đến khi cuối cùng rồi lại giết chết chính người mình yêu, còn sống, lại có ý tứ gì ?



Kiếp này ta nợ ngươi, kiếp sau trả lại.



Khi Hắc Ngân rút kiếm ra, Mộ Phi cũng dựa vào khí lực cuối cùng rút ra kiếm của mình, một kiếm rút ra, dù là Lạc Văn hay là Hướng Nhất Phương, cũng sẽ không có hy vọng sống sót...



"Nhất Phương..."



Ngực nam nhân không ngừng chảy máu, miệng hé ra cũng toàn là máu, miệng có thể di động, rõ ràng là gọi tên Hắc Ngân, có lẽ đây là giây phút hạnh phút nhất của hắn, bao nhiêu ngày trôi qua, hắn lần đầu tiên nở nụ cười, nụ cười ánh lên đôi mắt, ngã xuống lồng ngực của Hắc Ngân, bình thản.... nhắm nghiền hai mắt.... vĩnh viễn.



Ngươi chẳng lẽ đã quên lời hứa của chúng ta sao ? Mùa xuân còn chưa tới, ngươi sao có thể như vậy được....



Ta sai lầm rồi, ta không bao giờ.... rời đi ngươi nữa, không bao giờ.... giống như ba năm trước rời đi ngươi nữa, lúc này đây, vô luận kiếp này hay kiếp sau, vĩnh viễn cùng một chỗ với ngươi.



Khi Lạc Tư đuổi tới, nhìn đến xác chết của bốn cười, nhưng tất cả đều vương lại một nụ cười.



Có lẽ bọn họ cuối cùng cũng đã có được mong ước của chính mình.



Lạc Tư đem bốn người mai táng cùng nhau, vô luận bọn họ ai yêu ai, ai hận ai, vẫn đều là vì lẫn nhau mà trả giá mạng sống.



Để lại y phải sống làm sao bây giờ ?



Hắn cứ cô độc mà già đi, thế nhân đều nói hắn lạnh lùng như vậy, cả đời cô độc.



Mà chân tướng, chỉ có tại nấm mồ đã mọc đầy cỏ đang nương theo làn gió.



Mùa xuân hàng năm, đều có một nam tử đến trước mộ uống rượu, nói chuyện với ngôi mộ, mà cuối cùng, hắn cũng táng tại bên cạnh ngôi mộ.



Chia ly kiếp này, kiếp sau sẽ gặp lại.



TOÀN VĂN HOÀN