Dục Tâm Yêu Thần Ký

Chương 7 : Ngày săn bắt đầu tiên

Ngày đăng: 02:31 27/06/20

Sáng sớm hôm sau, tại Thánh Lan học viện.
Thoáng thấy Nhiếp Ly bước vào lớp học, bọn người Lục Phiêu liền gọi lớn.
" Nhiếp Ly, bên này."
Nhiếp Ly đưa mắt về phía mấy người Lục Phiêu rồi chầm chậm bước tới.
" Đã chuẩn bị xong hết chưa, thế lúc nào chúng ta hành động." Lục Phiêu dáng vẻ khẩn trương.
" Đã xong hết rồi, hết buổi học hôm nay chúng ta sẽ đi luôn." Nhiếp Ly nhìn về phía bọn người Lục Phiêu, Đỗ Trạch nói.
Thoáng thấy dáng Thẩm Tú đi vào lớp, Lục Phiêu vẻ mặt buồn chán nói.
" Chúng ta lại chuẩn bị đứng học thôi."
Bọn chúng lại xuống cuối lớp, vừa đứng vừa tán gẫu cho đến khi tiếng chuông Thánh Lan học viện vang lên.
" Tan học rồi, đi thôi." Lục Phiêu vẻ mặt sung sướng khẩn trương.
" Được, đi thôi."
Xong sau đó nhóm người Nhiếp Ly di chuyển đến cửa ra vào thí luyện chi địa. Tại cửa ra vào thí luyện chi địa, Nhiếp Ly ba người nghiệm chứng thân phận với thủ vệ tại đó, sau đó liền tiến nhập thí luyện chi địa.
Thí luyện chi địa - Khu thí luyện của học đồ mới.
Bên trong khá thưa thớt cây cối, thỉnh thoảng có một ít bãi cỏ, từng con Giác Dương đang chậm rãi dạo bước, bọn chúng có đôi mắt đỏ bừng, tỏ vẻ bạo ngược, thỉnh thoảng lại vểnh tai lắng nghe, một khi có thứ khác loại tiến vào lãnh địa của bọn nó, bọn chúng liền không chút lưu tình mà phát động công kích.
Đúng lúc này, một âm thanh lạ từ nơi không xa truyền đến, một con Giác Dương gần nhất liền gầm nhẹ, nhằm thẳng phương hướng âm thanh lạ truyền đến mà phóng đi.
“Nhiếp Ly thật quá đáng mà, rõ ràng lại để ta làm mồi dụ!”
Lục Phiêu nhìn Giác Dương đang chạy thẳng đến mình, lập tức hốt hoảng, hướng phía sau chạy đi.
Lúc này Đỗ Trạch cùng Nhiếp Ly đang cầm nỏ trốn trong bụi.
“Má ơi, Giác Dương quá kinh khủng, bắn nhanh!”
Chứng kiến Giác Dương ngày một gần, Lục Phiêu hô gọi không ngừng.
Thấy cảnh Lục Phiêu bối rối chạy trốn, Đỗ Trạch cũng khẩn trương, liên tục bóp cò, sưu sưu sưu, ba mũi tên bắn ra.
Giác Dương này là sinh vật yếu hóa, lúc bình thường phản ứng cực nhanh, cảm nhận được ba mũi tên đang bay tới, lập tức phản ứng, nhảy liền ba bước, ba mũi tên bay sát qua bên người Giác Dương.
“Cái gì? Bắn lệch rồi?”
Lục Phiêu choáng váng, sừng nhọn sắc bén của Giác Dương gần trong gang tấc, Nhiếp Ly cùng Đỗ Trạch rõ ràng để hắn làm thiêu thân, đúng là lũ bạn xấu, Lục Phiêu gào thét.
Nhiếp Ly đứng sau nhìn bọn Lục Phiêu, Đỗ Trạch, khẽ động một tia tức khí, đem Giác Dương kia trói lại. Tức khí này hoàn toàn bọn Đỗ Trạch, Lục Phiêu không thể phát giác được.
" Trúng rồi." Mũi tên thứ tư của Đỗ Trạch bắn trúng chân sau Giác Dương.
Oanh một tiếng, Giác Dương gào thét ngã xuống, vừa lúc nện xuống dưới chân Lục Phiêu, bay lên đầy bụi đất.
Lục Phiêu thở hổn hển từng hồi, vô cùng khẩn trương, nhìn Giác Dương không ngừng gào thét, không khỏi nghĩ:
“ Ông trời ơi, quá đáng sợ mà! Má ơi, con thoát rồi.”
Nếu là mũi tên bình thường, chút vết thương này căn bản không làm gì được Giác Dương, nó sẽ rất nhanh đứng lên, nhưng bên trên mũi tên này lại tẩm hỗn hợp dịch thể của Hắc Trạch thảo và Kết Lũ thảo, quả thật là khắc tinh của Giác Dương.
Độc tố rất nhanh sẽ theo mạch máu chạy tới tim Giác Dương, tiếng kêu của nó ngày càng nhỏ.
“Nhanh như vậy đã...?”
Đỗ Trạch kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới được dịch Nhiếp Ly pha chế lại lợi hại như thế, chỉ mất một lúc, một Giác Dương cường tráng đã hoàn toàn gục ngã.
Lục Phiêu cũng giật mình, thực lực của Giác Dương hắn hiểu rõ, hai Thanh đồng nhất tinh hợp lực cũng phải mất không ít thời gian mới hạ được nó! Nhưng Giác Dương kia đã bị một mũi tên nho nhỏ quật ngã rồi sao?
" Nguy hiểm quá!”
Lục Phiêu thoáng nghĩ tới, trong lòng vẫn sợ hãi.
Nhìn Giác Dương dưới đất, Đỗ Trạch cảm giác như đang mơ, Nhiếp Ly thực sự biết nhiều thứ như vậy, làm hắn khâm phục không thôi. Từ nhỏ đến lớn, Đỗ Trạch lần đầu tiên thật sự phục một người.
“ Tranh thủ thời gian thu thập hiện trường, trừ sừng và gia lông còn có yêu tinh, yêu linh, những cái khác đều bỏ!”
Nhiếp Ly nói nhanh.
Yêu tinh cùng yêu linh Giác Dương đều ở trong đầu. Yêu tinh là một khối tinh thể lớn chừng ngón cái, yêu thú bình thường đều có yêu tinh. Về phần yêu linh, mấy vạn đầu mới có một hai con có yêu linh. Hình dáng yêu linh giống như lửa nến bình thường.
Yêu thú có yêu linh mạnh hơn yêu thú bình thường rất nhiều.
Giác Dương thuộc về yêu thú Thanh Đồng nhất tinh tương đối thấp kém, những thứ giá trị, một đôi sừng bán được 5 yêu linh tệ, da lông bán được 3 yêu linh tệ, yêu tinh cũng bán 5 yêu linh tệ. Tính ra, nếu không có yêu linh, một con Giác Dương bán được 13 yêu linh tệ.
Bọn hắn đánh chết đầu Giác Dương này chỉ mất 5 phút, nếu cứ như vậy, chẳng phải nói ba người có thể kiếm được mấy ngàn yêu linh tệ một ngày hay sao?
Đỗ Trạch không khỏi kích động, nhà hắn rất nghèo, thu nhập một năm chỉ được hai ba ngàn yêu linh tệ, vì để Đỗ Trạch vào Thánh Lan Học viện học tập, trong nhà Đỗ Trạch đã phải hỏi bằng hữu mượn không ít tiền. Đỗ Trạch là hy vọng của gia tộc hắn! Nếu đi săn Giác Dương cùng Nhiếp Ly, hắn có thể tự lo được học phí rồi!
Nhiếp Ly cười nói:
“Chúng ta phải tranh thủ thời gian, tối nay không cần nghỉ ngơi!, đến đêm sẽ nghỉ một chút."
“Tốt!”
Đỗ Trạch hưng phấn nói, tuy chưa tới cảnh giới Thanh Đồng nhất tinh võ giả, thân thể bọn hắn đã rất tráng kiện rồi, thức tới đêm đối với bọn hắn không là gì cả.
Lục Phiêu không khỏi khóc thét, hai kẻ này thật tham tiền, rõ ràng vì tiền mà không cần ngủ! Tuy hắn rất không muốn, nhưng không có cách nào, ai bảo hắn đã lên thuyền giặc.
Ba người phối hợp mật thiết, không ngừng săn giết Giác Dương, mỗi khi giết được mấy chục đầu, liền giao cho Lục Phiêu mang ra ngoài bán.
Thời gian gần một đêm, ba người Nhiếp Ly tổng cộng săn được hơn 120 đầu Giác Dương, bán được hơn 1400 yêu linh tệ, mỗi người được hơn 400 yêu linh tệ.
" Hôm nay có lẽ đến đây thôi, chúng ta nghỉ, ngày mai sẽ tiếp tục, không cần quá gấp, vừa kiếm Yêu Linh tệ, vừa giúp các ngươi tu luyện một chút."
Nhiếp Ly cười nói.
" Tốt quá rồi ha, ta có thể về ngủ được rồi."
Lục Phiêu mừng rỡ nói lên.
" Được, vậy chúng ta nghỉ." Đỗ Trạch giọng có chút tiếc nuối.
" Các ngươi về trước, ta có lẽ cần điều chế thêm thuốc mê cho đợt săn tiếp theo, một lát nữa sẽ về."
Nhiếp Ly hướng tới hai người Đỗ Trạch mà nói.
" Như vậy đi." Đỗ Trạch gật đầu rồi cùng Lục Phiêu quay người hướng ra phía cổng thí luyện chi địa.
Đoạn sau khi thấy hai người đi khuất, Nhiếp Ly dung hợp Ảnh Yêu nhất thời phóng vào trong thí luyện chi địa, sau đó dùng một tia ý niệm quét ngang tìm kiếm.
Ý niệm quét ngang cánh rừng bên trong thí luyện chi địa, một tia khí tức nhàn nhạt bị Nhiếp Ly phát hiện.
" Chắc hẳn đây là Ngưng Nhi đang tu luyện."
Vừa nghĩ hắn vừa phóng tới chỗ luồng khí tức kia.
Đáp xuống một tảng đá gần chỗ khí tức kia phát ra, Nhiếp Ly thấy một thân ảnh thiếu nữ, hắn chủ động quan sát.
" Hình như không phải Ngưng Nhi."
Chỉ thấy thiếu nữ kia tung một dải lụa trắng lên cành cây gần đó, nguyện ý tự sát, đó chính là Lưu Uyển.