Dục Uyển
Chương 22 : Bây giờ thì đã yên tĩnh hơn
Ngày đăng: 16:36 30/04/20
Cô và Hoắc gia không chút liên hệ, người của Hoắc gia cũng không ưa gì chủ nhân của cái thân xác này, nếu đôi bên đều không thoải mái thì cô còn ở đây làm gì, rời khỏi Hoắc gia là một lựa chọn sáng suốt. Nhưng mà...
Kiếm đâu ra lộ phí đây.
Ngươi duy nhất Dục Uyển có thể nhờ cậy là Tiêu Tường, nhưng nghĩ đến người mẹ hờ của mình, cô cảm thấy rất đau lòng.
Tiêu Tường là người phụ nữ rất đơn giản, đơn giản tới mức không biết cách tiêu tiền là gì, mặc dù có người chồng giàu nhất Á Lạp Tân nhưng chưa bao giờ mở miệng xin số tiền lớn hay đòi hỏi một món trang sức đắt giá nào. Cho nên, sau 12 năm sống ở Hoắc gia, Tiêu Tường vẫn chỉ là người vô sản trong đại gia đình tư bản này, không biết chừng, một người làm lâu năm ở Hoắc gia còn giàu hơn bà ta.
Hơn nữa, nếu biết cô muốn rời khỏi đây thì Tiêu Tường nhất định sẽ sống chết đòi theo, chuyện này lại càng không thể được, bởi vì Hoắc Nghị không bao giờ để cho bà ta rời khỏi hắn.
Vậy thì chỉ có thể....
“Rầm!!”
Cánh cửa bị đẩy mạnh vào.
Một ý tưởng táo bạo chưa kịp lóe sáng đã tắt lụi, Dục Uyển nhìn thẳng ra cửa, xem kẻ đã thổi bay ý tưởng của cô là ai, nhưng chỉ có thể nhìn thấy nửa thân dưới của đối phương.
Hoắc Phi chết lặng trước cửa, nhìn Dục Uyển đang trong tư thế trồng cây chuối, đầu chống xuống đất, hai chân thon dài duỗi thẳng lên trời, chiếc váy ngủ rũ xuống tận cổ, chỉ còn lại bộ đồ lót viền ren màu đen và thân hình gợi cảm của Dục Uyển.
“Vèo!”
Gối bay lần thứ nhất
“vèo..o...!!!”
Gối bay lần thứ hai
“biến thái, thần kinh, háo sắc... vào phòng sao không chịu gõ cửa “
Dục Uyển lộn người đứng dậy, nhanh tay lấy tất cả mọi thứ có trên giường, ném hết vào người của Hoắc Phi.
“con điên này! Mày có khóa cửa sao”
Hoắc Phi rống giận lên tiếng, trái, phải chụp lấy hai cái gối của Dục Uyển vừa ném xong, nhưng vẫn còn chỗ trống.
“Bốp!!!”
Vật ném thứ ba bay thẳng vào mặt hắn.
“trước khi vào phòng người khác thì phải xin phép, đó là phép lịch sự tối thiểu, anh không biết sao”
“bây giờ thì đã yên tĩnh hơn” Dục Uyển mỉm cười, đóng cửa lại
“Rầm!!!”
Nghe tiếng cửa đóng sập . Hoắc Phi rống giận đập tay xuống sàn.
“Hoắc Dục Uyển! tao nhất định sẽ chơi chết mày....y.....y....!!!!”
---------------------
“Cốc!! cốc...!!”
“Tiểu Uyển! Nếu con không muốn xuống lầu... mẹ để điểm tâm ở đây, khi nào con đói thì ra ăn” Tiêu Tường đặt khây điểm tâm xuống trước cửa, rồi xoay người đi.
Đã ba ngày từ khi Bạch gia đến Hoắc gia từ hôn, thì cánh cửa đó vẫn chưa từng được mở ra.
“Dục Uyển! vẫn không ra khỏi phòng “ Hoắc Nghị lên tiếng.
Từ lúc nhỏ tâm nguyện của Dục Uyển là được gả cho Bạch Ngạn Tổ, làm thiếu phu nhân của Bạch gia. Bạch gia từ hôn chính là một đả kích rất lớn với con bé, nhưng thà là nó làm ầm lên, đòi sống đòi chết như trước đây, sẽ không khiến cho bà lo lắng như bây giờ.
“con bé cứ nhốt mình trong phòng, em sợ nó sẽ suy nghĩ dại dột mà làm chuyện bậy....nếu Dục Uyển nghĩ không thông mà tìm đến cái chết, thì em cũng không muốn sống nữa”
“em suy nghĩ đi đâu vậy...” Hoắc Nghị kích động khi nghe Tiêu Tường nói chuyện gỡ, trong lòng bà, ông biết bản thân mãi chỉ là thứ hai.
“con bé chỉ muốn yên tĩnh, em quên rồi sao...trong mấy ngày này nó không muốn mọi người đến làm phiền”
“nhưng em vẫn cảm thấy không được yên tâm, trước đây con bé chưa bao giờ như vậy”
“trước đây là vì nó chưa trưởng thành, em phải cảm thấy yên tâm hơn vì Dục Uyển ngày càng hiểu chuyện, không phải ngồi đó mà suy nghĩ lung tung”
“anh nói đúng....có lẽ là em đã suy nghĩ quá nhiều”
Tiêu Tường được Hoắc Nghị dìu xuống lầu, hai người họ không hề hay biết, thật ra đằng sau cánh cửa đó là căn phòng trống rỗng. Dục Uyển đã biến mất cùng với tất cả nữ trang quý giá, chỉ để lại lá thư, với một dòng duy nhất.
“tạm biệt”
------ hết
t