Dục Uyển
Chương 41 : Ứng cử viên thứ năm và tấm chi phiếu
Ngày đăng: 16:36 30/04/20
125980000...
Một con số không nhiều nhưng lại là một vấn đề lớn với Dục Uyển. Sáng mai, mẹ của Dịch Nam sẽ được phẫu thuật, và cũng là kì hạn đánh cược giữa cô và Lữ Tri. Nếu không có đủ số tiền viện phí trước giờ phẫu thuật thì xem như cô đã thua, 5% cổ phần của mẹ Tiêu sẽ hai tay dâng cho bà ta.
Cô không muốn mình trở thành tội nhân thiên cổ. Nhưng trong một đêm, cô đi đâu để kiếm được số tiền đó đây.
“Hây za...!!!”
Dục Uyển mang theo một tâm trạng nặng nề bước ra từ phòng tắm, khi nãy vào phòng tắm mà quên mang đồ, nên chỉ có thể quấn khăn bông mà đi ra ngoài, dù sao trong phòng cũng chỉ một mình cô, cho dù lỏa thân cũng không sao.
“Vèo..o..!!”
Dục Uyển kéo tuột chiếc khăn bông xuống đất, thân thể tuyết trắng với những đường nét quyến rũ.
Cô mở tủ quần áo ra tùy tiện lấy một chiếc váy ngủ hai dây, màu trắng, cổ khoét sâu viền ren, và hơi ôm sát cơ thể, làm tôn lên hết những đường cong quyến rũ. Không phải là cô muốn khiêu khích ai, nhưng váy ngủ treo đầy trong tủ cũng chỉ có một loại là đầm ngủ sexy, chọn cái nào cũng vậy cả.
Mà...
Cơ thể này cũng quá đẹp, sao nó có thể tuyệt mĩ đến như vậy. Cô là con gái mà cũng bị mê hoặc.
Dục Uyển đưa tay xoa nắn hai cặp vú căng tròn mềm mại của mình, thật quá nhiều thịt vừa mềm mại lại co giãn. Trước đây cô luôn thắc mắc tại sao đàn ông luôn thích vò nát cặp ngực của phụ nữ khi họ quan hệ, nhưng bây giờ thì cô có thể hiểu được cảm giác đó.
Cả một quá trình từ lúc Dục Uyển kéo chiếc khăn bông xuống, cho đến khi mặc vào chiếc váy ngủ và tự sướng trước gương chỉ kéo dài gần 5 phút, tội nghiệp. Cô không hề phát hiện ra trong phòng có người, chỉ sau khi cô xoay người lại mới nhìn thấy hắn.
“Á..a..!!!” Dục Uyển giựt nảy người, hét lên như vừa nhìn thấy ma.
“anh..anh.. ở đó từ khi nào”
Hoắc Luật đang ngồi vắt chéo chân trên giường, trên khuôn mặt điểm trai đó vẫn không có gì khác ngoài một chữ “lãnh”, chỉ là trên miệng hắn hơi nhếch lên tạo ra một đường cong hoàn mĩ, tóc hắn vẫn còn chưa khô, trên người còn đang mặc áo choàng tắm. Có lẽ là vừa mới tắm xong, cũng giống như cô.
Hoắc Luật đưa tay lên nhìn đồng hồ, thái độ rất bình thản.
“10 phút”
“Oanh..nh..!!!”
Trong đầu cô vang lên tiếng nổ lớn như sấm, như vậy...vậy.. là hắn đã nhìn thấy hết tất cả, từ lúc cô bước ra, ném chiếc khăn tắm xuống đất, mặc váy và...cô không muốn sống nữa, chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống. Trong lúc Dục Uyển còn chìm xâu trong xấu hổ, thì Hoắc Luật đã đứng dậy.
Hắn đi về phía Dục uyển, khí thế như thái sơn áp đảo dồn cô đến tận chân tường, khi cô không còn đường lui thì hắn mới dừng.
“Anh..anh.. muốn làm gì...” Khi đứng trước Hoắc Luật cô luôn có cảm giác sợ hãi, gan của cô không phải lúc nào cũng nhỏ như vậy, chỉ là đối thủ quá mạnh.
Hoắc Luật đột ngột xuất hiện trong phòng cô vào lúc này. Chẳng lẽ vì hai bạt tay khi nãy, cô tát hắn ở khách sạn nên muốn tìm cô tính sổ.
Hắn thật muốn động thủ với cô sao. Nhìn thấy Hoắc Luật từ từ giơ tay lên, Dục Uyển lại nghĩ hắn muốn ra tay đánh mình mà sợ đến xanh mặt, không dám mở mắt ra.
“Điền vào con số mày muốn, rồi quên sạch chuyện xảy ra ở khách sạn” Hắn cầm tờ chi phiếu để trước mặt cô
“...” Dục Uyển mở mắt ra nhìn hắn
Đây gọi là ăn bánh trả tiền, hắn xem cô làm gái. Lòng tự tôn của cô không cho phép mình chịu nổi nhục nhã lớn như vậy. Cô sẽ cho hắn biết, mình không phải là loại con gái hạ đẳng như vậy.
“225980000...dì đếm xem có đủ không” Dục Uyển mỉm cười nhìn bà ta. 225980000 không phải là chi phiếu mà tất cả đều là tiền mặt, còn là tờ 50000.
“Không thể nào, mày làm sao có được số tiền này” Lữ Trị vô cùng sửng sốt, nhìn đóng tiền mặt trong bao.
Bởi vì tiền trong tài khoản của Dục Uyển đều bị bà đóng bắng, nó cũng không có bất kì một người bạn nào để nhờ cậy, còn Tiêu Tường chỉ là một người vô sản không đáng nhắc đến, thì chỉ có ba ngày nó đi đầu kiếm được số tiền này.
“mong dì giữ đúng lời hứa của mình...để mẹ của Dịch Nam được phẫu, chuyện của chúng ta cũng kết thúc” Dục Uyển đặt bọc tiền xuống, rồi xoay người đi.
Bà không quan tâm đến bệnh tình của mẹ Dịch Nam, thứ bà muốn là 5% cổ phần Hoắc thị. Lữ Trị lại phì cười, cho sự quá ngây thơ của Dục Uyển.
“để cho mẹ Dịch Nam phẫu thuật không thành vấn đề ...nhưng mày nghĩ mày thắng thì chuyện này sẽ kết thúc, tao nói cho mày biết, lần này không được thì sẽ có lần sau...5% cổ phần của Hoắc gia, tao sẽ nghĩ ra cách bắt mẹ con mày phải nhả ra” Bà ta nói
“vậy bà nghĩ tôi sẽ đứng yên để bà lấy đi 5% cổ phần của mẹ tôi sao” Dục Uyển cũng không phải dạng vừa, Lữ Trị lấn tới cô cũng không lùi bước.
“cuối cùng mày đã lộ cái đuôi chồn tinh ra..trước đây luôn tỏ ra ngoan ngoãn, thì ra đây mới là mặt thật của mày”
“tôi là chồn thì dì cũng là cáo”
Trong lúc hai người vẫn còn đang kình nhau, sóng điện bắn ra tứ phía thì có giọng nói của một người đàn ông vang lên.
“xin lỗi! hai người có thể nhấc chân lên không”
Một gã đàn ông khoảng 40, trong bộ suit xám và thắt cà vạt, đầu vuốt keo bóng lưỡng đang đúng trước mặt họ. Lữ Trị và Dục Uyển đều nhấc chân lên, người đàn ông đó liền khum lưng xuống, nhặt đồng xu.
Dục Uyển nhận ra ông ta, người này rất ghê gớm. Ông ta có một cái lưỡi rất lợi hại có thể bẻ cong thành thẳng, biến vô lý thành hợp lý, còn có biệt danh khác là “cái lưỡi vàng”, Kim đại luật sư. Lần trước, chính ông ta đã bảo lãnh cô ra khỏi sở cảnh sát.
“...” Kim luật sư cầm đồng xu lên phủi bụi, đây là đồng xu may mắn của ông ta, khi ra ngoài ông ta có thói quen bỏ nó vào trong túi, khi nãy là vô ý đánh rơi.
“Kim luật sự! ông đến gặp lão gia sao...”
Kim đại luật sư này không chỉ tính tình cổ quái mà còn tự cao tự đại, đặc biệt là thái độ đối với bà, hắn luôn xem nhẹ bà. Nên Lữ Trị vốn không ưa nổi ông ta, nhưng Hoắc Nghị lại rất tin tưởng.
“Hoắc chủ tịch gọi tôi đến..có một số việc, tôi xin phép tôi đi trước”
Lúc ông ta gần đi tới cầu thang, bỗng nhiên xoay người lại...
“có một chuyện tôi muốn nói cho hai người biết.. ngày hôm qua, Tam phu nhân đã chuyển 5% cổ phần của mình sang tên đại thiếu gia”
Dục Uyển chỉ muốn kêu oa oa, nếu mẹ Tiêu không muốn giữ 5% đó thì tại sao không cho cô, mà lại là tên ngụy quân tử đó. Chắc chắn hắn đã giở thủ đoạn thâm độc xấu xa nên mới có thể lừa gạt được mẹ cô.
“Hoắc Khiêm...ngụy quân tử xấu xa..a...!! tôi ghét anh””
“Hắc...xi..xì..!!!”
Ở một nơi cách đó rất xa, có kẻ lại bị nhảy mũi liên tục, cũng không biết là thần thánh phương nào đang chửi rủa mình.
“Hắc xì..xì..!!”
------ hết