Dục Uyển

Chương 52 : Họa là từ miệng mà ra

Ngày đăng: 16:36 30/04/20


"Á..a..!!! "



"Mạnh hơn nữa, tôi muốn anh mạnh hơn nữa" 



"Mạnh như vậy sao.."



"Phải! .Á..á..a..!!"



Thần linh ơi, những ngày tháng sau này cô làm sao mà sống đây. Tại sao lúc đó cô có thể mặt dày không liêm sĩ, mà nói ra những lời thiếu tự trọng như vậy.



Dục Uyển cảm thấy rất xấu hổ, không còn mặt mũi nào nhìn thẳng vào Hoắc Luật, sau chuyện xảy ra ở vũ trường hoàng hậu mới vừa rồi. Có thể hắn nói đúng, cô là phụ nữ dâm đãng. Lúc bắt đầu là cô bị hắn cưỡng ép, nhưng lúc sau lại hoàn toàn tình nguyện, còn phối hợp rất ăn ý với hắn. Trong lòng Hoắc Luật nhất định là đang cười nhạo cô.  



Bây giờ Dục Uyển chỉ mong mau về tới Hoắc gia, có thể tách ra   không cần phải ngồi chung xe với hắn. Cô như con rùa rụt cổ, cứ gục mặt xuống không dám ngẩn đầu lên. Thấy chiếc xe của Hoắc Luật dừng lại, còn tưởng là đã tới nhà. Dục Uyển không nghĩ ngợi gì mà mở cửa xe, bước xuống.



Lúc cô bước ra khỏi xe rồi mới biết. Bọn họ vẫn còn ở bên ngoài, xe của Hoắc Luật đang dừng lại ở giữa đường. Trước mặt còn là tiệm thuốc tây. Hoắc Luật cảm thấy không được khỏe sao, nếu không tại sao lại dừng lại ở đây, cô đang tự hỏi.



Nhìn thấy Hoắc Luật bước vào trong tiệm thuốc, Dục Uyển ngoan ngoãn đứng ở ngoài chờ hắn. 



Năm phút sau Hoắc Luật đã đi ra, trên tay cầm chai nước và mấy viên thuốc.



"Uống mau đi..." Hắn lạnh lùng đưa thuốc và nước cho Dục Uyển



Dục Uyển cảm thấy cơ thể cô khỏe mạnh bình thường, ngoại trừ một vài vết bầm không cần thiết do Hoắc Luật gây ra, chẳng lẽ là thuốc tan máu bầm, nhưng mà không đến nổi nặng như vậy.



"Là thuốc gì mà anh bảo tôi uống.."   



"Thuốc tránh thai" Hắn nói



Dục Uyển đại trấn động nhìn Hoắc Luật. Đúng rồi, tại sao cô không nghĩ đến chuyện này. Hai lần trước cũng vậy, bọn họ cũng không dùng bất kì biện pháp an toàn nào, có khi trong người cô đã có con của hắn. Trăm ngàn lần đừng để chuyện đó xảy ra.



"Không muốn uống sao...hay là mày muốn mang thai con của tao"  Hoắc Luật nhếch miệng cười, lộ chút khinh bỉ.



Hắn cũng là vừa nghĩ ra chuyện này. Lần nào hắn cũng rất nhiệt tình phóng túng, không biết bản thân có hay không, đã gieo mầm vào trong người của Dục Uyển. 



Hoắc Luật ngoại trừ phát sinh ham muốn khó hiểu với thân thể của Dục Uyển, hắn lại không muốn có thêm bất cứ quan hệ nào khác với cô. Thái độ chần chừ lo ngại của Dục Uyển làm cho hắn hiểu lầm, là cô muốn dây dưa với hắn. 




Sau khi lục tung tất cả kí ức của mình. Bạch Ngạn Tổ nhớ ra hắn đã nói rất nhiều từ "thích" thậm chí là "yêu" với Lý Nhã. Nhưng chỉ là yêu cái cơ thể quyến rũ, thích bộ ngực mềm mại và vòng eo nhỏ nhắn.... Chứ hắn chưa bao giờ thẳng thắng mà thổ lộ mình thích cô ấy.



Bây giờ người cảm thấy hối hận chính là Hoắc Phi, vì đã lãng phí thời gian ở chỗ Bạch Ngạn Tổ, còn cho rằng Bạch thiếu nổi danh tình trường, sẽ là một quân sư cao tay trong chuyện am hiểu về phụ nữ, không ngờ...một câu "tôi thích em" cũng chưa từng nói với người mình yêu.



Nhưng mà ngoài thằng bạn thân này ra thì hắn không biết hỏi ai khác. Thật ra thì ở nhà hắn, vẫn còn một người có thể giúp hắn giải quyết vấn đề nan giải này. Gom lại hết tất cả chuyện rồ dại mà người anh thứ hai của hắn làm cho chị Mạn Ni trong suốt mười năm qua, có thể nói là dào dạt kinh nghiệm. Nhưng chuyện hắn thích Dục Uyển thì hiện tại chỉ có một mình Bạch Ngạn Tổ biết, Hoắc Phi không muốn cho người khác biết.



"Vậy mày và em Nhã ở bên nhau thường làm gì, ý tao là...những người yêu nhau họ sẽ làm gì"



"Làm tình..." 



Trước câu hỏi dài dòng lôi thôi của Hoắc Phi, Bạch Ngạn Tổ  lại trả lời rất là dứt khoát, gọn lẹ. Hoắc Phi nghe xong chỉ muốn đấm vào mặt Bạch Ngạn Tổ, nhưng vẫn nén lại.



"Ngoài làm tình ra, mày còn làm những chuyện gì khác...đặc biệt, có ý nghĩa hơn nữa.."



Trước sự mong đợi của Hoắc Phi, Bạch Ngạn Tổ cũng tỏ ra chút "tâm" hơn, đào sâu suy nghĩ một lúc, rồi...



"Lên giường"



Thấy Bạch Ngạn Tổ suy nghĩ lâu như vậy, Hoắc Phi còn tưởng hắn sẽ nghe thấy một câu trả lời rất là thú vị và có thể đem ra học hỏi, nào ngờ...



"Thằng khốn! ngoài làm tình và lên giường ra...trong đầu mày không nghĩ ra được cái gì hay hơn"



Hoắc Phi vừa ném cái gối vào đầu của Bạch Ngạn Tổ, thì nghe thấy chuông điện thoại rung, hắn móc điện thoại ra. 



"Alo..!!"



Vẽ mặt dần biến chuyển sau khi nghe Hoắc quản gia nói xong, từ không nghiêm túc, đến chú tâm, sau cùng khẩn trương. Hắn lập tức bước xuống giường của Bạch Ngạn Tổ và vội vàng rời khỏi.



"Phi! có chuyện gì" Bạch Ngạn Tổ bị bộ dạng lúc này của Hoắc Phi hiếu kì, suốt 6 tiếng đồng hồ đuổi mãi không về, không biết là cuộc điện thoại như thế nào, còn lợi hại hơn cả Bạch thiếu hắn.



"Luật gây ra chuyện rồi...anh ấy bị đưa đến đồn cảnh sát"



"Là đồn cảnh sát nào.."