Dục Uyển

Chương 59 : Câu chuyện về Hoắc Mạn Ni

Ngày đăng: 16:36 30/04/20


“Tại sao lại là tôi chứ...tại sao..”



Cảnh tượng nhìn thấy được qua khe hở ở giữa cửa là hình ảnh một người phụ nữ xinh đẹp, khuôn mặt tuyệt vọng đang ngồi bệch dưới đất khóc nức nở.



Hận nào bằng khi bị chính người mình tin tưởng phản bội, đau nào hơn khi tận mắt nhìn thấy chồng mình lên giường với người đàn bà khác.



“Tống Thiếu Hoành! anh là một gã tồi...sao anh có thể đối xử với tôi như vậy...”



Sáng nay lúc Hoắc Mạn Ni thức dậy, phát hiện mình ngủ quên trên ghế sofa ở phòng khách, cô choáng váng mặt mày do sự quá chén của tối qua. Mạn Ni bỏ chân xuống dưới đất xỏ đôi dép vào, rồi đi vào nhà vệ sinh.



Nhưng lúc đi ngang qua cửa phòng ngủ của hai vợ chồng, thì nhìn thấy chồng cô đang ôm lấy một người đàn bà khác trên giường, mọi cảm xúc đều bị tê liệt lúc đó, cô ngã quỵ tại chỗ, cũng không có đủ can đảm chạy vào trong, lôi đôi nam nữ không biết xấu hổ đó dậy. Cô lại ngồi đây khóc như một kẻ vô dụng yếu đuối.



“Chị đã nói với em từ trước, trên đời ngoại trừ Hoắc Luật ra không có ai thật lòng yêu em...Tống Thiếu Hoành và cả tên Dương Phàm đều như nhau, bọn họ chỉ khiến em khổ sở”



“Bây giờ vẫn còn kịp, chỉ cần em uống viên thuốc này vào, mọi thứ sẽ trở về lúc ban đầu...đứa bé không còn, em có thể quay về bên Luật”



“Chị tránh ra! em không yêu Hoắc Luật, người em yêu là Thiếu Hoành...em cũng sẽ không giết chết con mình”



“Chát...!!!” Một bạt tay tát thẳng lên mặt Hoắc Mạn Ni.



“Đồ ngốc! ngay cả người mình yêu là ai cũng không phân biệt được, người em yêu là Hoắc Luật, chị phải nói bao nhiêu lần nữa em mới chịu hiểu...là Hoắc Luật, mãi mãi là Hoắc Luật”



“Người yêu Hoắc Luật là chị, không phải em...chị đi đi, đừng bao giờ đến tìm em nữa”



“Em đúng là ngu hết thuốc chữa, mở miệng ra là nói em yêu hắn... còn Tống Thiếu Hoành thì đang nằm trên giường tay ôm người đàn bà khác, hắn xem em là vợ sao...”



“Là em đuổi chị đi, lần sau đừng có khóc lóc mà đòi gặp chị”



“Rầm..!!!”



Một cơn gió mạnh thổi tới, đánh sập cánh cửa phòng, mọi thứ đều trở lại yên bình như ban đầu, ngoại trừ tiếng khóc của Hoắc Mạn Ni. Tại sao cô phải nếm trải mùi vị phản bội hết lần này đến lần khác, cô luôn thật lòng yêu họ, nhưng tại sao họ lại phản bội tình yêu đó của cô.



“Hic...hic...!!!”



“Mạn Ni! mọi chuyện không như em nghĩ, tối qua anh uống quá say nên tưởng nhầm cô ấy là em...em tin anh đi, anh chỉ yêu có mình em” Tống Thiếu Hoành, đại thiếu gia nhà họ Tống, nửa thân trên trần trụi, ngoại trừ chiếc quần âu đang mặc bên dưới, hắn đang đặt tay lên vai của Hoắc Mạn Ni.



Lời của Tống Thiếu Hoành hoàn toàn là sự thật. Hắn không hề nhớ đến chuyện đã xảy ra đêm qua. Tối qua, họ có tổ chức tiệc chia tay trước khi về nước, mọi người đều uống rất nhiều sau đó phòng ai nấy về. Bản thân hắn cũng uống rất say được một người phụ nữ đưa về phòng. Đó là tất cả những gì Tống Thiếu Hoành có thể nhớ ra, nhưng trong trí nhớ của hắn người đưa hắn về phòng là Hoắc Mạn Ni, vợ hắn. Bọn họ còn vui vẽ làm chuyện ấy trên giường, cảm giác tuyệt vời như lần đầu tiên. Nhưng hắn không ngờ, vừa mở mắt ra thì người nằm bên cạnh không phải là vợ hắn, mà là một người phụ nữ khác. Vũng máu đỏ tươi trên giường là bằng chứng xác thực cho thấy người cùng hắn làm tình trong cơn say tối qua là cô ta.



Tống Thiếu Hoành đang hoang mang không biết phải xử trí chuyện này ra sao, thì nghe thấy tiếng khóc của Hoắc Mạn Ni ở ngoài cửa, nên vội vàng mặc quần vào chạy ra ngoài.



“Mạn Ni! anh không hề phản bội em, anh vẫn rất yêu em..” Hắn đặt tay lên vai cô.



Hoắc Mạn Ni hất mạnh tay của Thiếu Hoành ra rồi gào lên.



“Thiếu Hoành! anh còn muốn lừa gạt tôi sao, tôi và cô ta có điểm nào giống nhau mà anh lại nhầm lẫn...anh nghĩ tôi là con nít lên ba sao”



“Tôi không tin lúc anh cùng cô ta quan hệ trên giường, anh vẫn không nhận ra đó không phải là tôi” Hoắc Mạn Ni chao đảo đứng dậy, chỉ tay về phía người thực tập sinh bên cạnh Tống Thiếu Hoành, người này là hậu bối của cô ở trường y.



“Bác sĩ Hoắc! chị đừng giận Thiếu Hoành, anh ấy không có lỗi gì hết, tất cả là do em...em lập tức đi ngay, chị cứ xem như là chưa nhìn thấy gì, em cũng sẽ quên đi chuyện này và không xuất hiện trước mặt anh chị”



Với Tống Thiếu Hoành đây chỉ là một tai nạn, nhưng với cô sinh viên thực tập năm cuối này, là hồi ức đẹp, là cam tâm tình nguyện hiến dâng cho người mình yêu. Nhưng cô không hề muốn phá vỡ hạnh phúc của bất kỳ ai. Sau khi gom hết giày, túi sách, quần áo thì cô ta vội vã rời khỏi phòng, trong tình trạng trên người chỉ mặc đồ lót.



Tối qua, người ta đã dâng trọn tấm thân xử nữ cho hắn, còn bị hắn giày vò suốt cả đêm. Sáng ra, không có được lời an ủi, lại buộc phải rời khỏi trong hoàn cảnh nhục nhã, Tống Thiếu Hoành cảm thấy có chút ái náy với người ta.



“Tiểu Nhu! em cũng nên mặc quần áo vào rồi hãy đi” Tống Thiếu Hoành nắm lấy tay của Mộc Nhu kéo lại.



“Thiếu Hoành...em...em ra ngoài mặc cũng được, em biết bác sĩ Hoắc không muốn nhìn thấy em”



Nhìn hai người tình cảm nhìn nhau, tay nắm tay, thì làm sao Hoắc Mạn Ni có thể tin những lời của Tống Thiếu Hoành vừa nói là thật, hai người này xem cô là con ngốc sao.



“Thiếu Hoành...Tiểu Nhu...xưng hô thân mật như vậy sao, hai người còn muốn lừa gạt tôi tới khi nào nữa” Cô ai oán trách hờn nhìn họ.



“Nếu hai người muốn ở cạnh nhau, tôi sẽ toại nguyện cho các người...Tống Thiếu Hoành, tôi và anh chấm dứt”



Hoắc Mạn Ni gạt đi nước mắt rồi xoay người bỏ đi, Tống Thiếu Hoành lập tức đuổi theo kéo về. Hắn, hai tay ôm lấy cô từ phía sau nhưng Mạn Ni cứ vùng vẫy kháng cự.



“Mạn Ni! em đừng đi...hãy vì đứa con trong bụng em mà cho anh một cơ hội, trong lòng anh chỉ có mình em”



“Buông ra! tôi không muốn nghe tiếp những lời dối trá của anh, con là của riêng tôi không liên quan gì đến anh, buông ra..”



“Không! anh sẽ không buông em ra...Mạn Ni hãy cho anh một cơ hội”



“Tống Thiếu Hoành! buông tay...””Không”



Hai người họ bắt đầu giằng co, níu kéo. Cô đẩy mạnh hắn ra bỏ chạy, Tống Thiếu Hoành giựt mạnh kéo về. Hoắc Mạn Ni xoay một vòng, lại chao đảo ngã xuống đất, bụng đập vào cạnh bàn.



“Á..A....A...!!!!” Cơn đau quằn quại khiến cô ngất ngay tại chỗ, máu đỏ tươi từ từ chảy ra ở giữa hai chân, mỗi càng lúc càng nhiều cho đến lúc cô mất hết ý thức.



Hoắc Mạn Ni làm cho Tống Thiếu Hoành thất kinh hồn vía, hắn ôm chặt lấy cô chạy khỏi khách sạn.



“Mạn Ni! anh xin lỗi, em đừng dọa anh sợ...Mạn Ni...em và con nhất định không sao, em mở mắt ra đi..Mạn Ni”



Lúc Hoắc Mạn Ni được Tống Thiếu Hoành bồng đi thì từ trong người lại rơi ra một lọ thủy tinh nhỏ. Bởi vì là sinh viên trường y nên với các thành phần thuốc ghi trên vỏ chai, cũng như công dụng của chúng dùng để làm gì, không thể làm khó được cô. Chỉ là cô không hiểu tại sao trong túi của bác sĩ Hoắc lại có...



“Thuốc phá thai”



----------------------



Á Lạp Tân



Tình yêu là một thứ rất thần kì, nó còn có tác dụng hơn vacxin, nguy hiểm hơn độc dược. Nếu lỡ bị nhiễm rồi thì một con cọp cái cũng biến thành một cô mèo con ngoan ngoãn. Còn có khả năng làm cho một người không mấy chú trọng đến vẻ ngoài, lại đứng trước gương soi hơn ba mươi phút để trang điểm.



Nói trang điểm thì nghe quá hoành tráng, chỉ là thoa một chút son môi. Bởi vì cô hiểu dù có trang điểm thế nào cũng không thể làm mình đẹp hơn, còn một việc nữa là Hoắc Luật không thích phụ nữ trang điểm quá lòe loẹt.



“Cái này chắc được rồi...không quá nổi bật...” Dục Uyển mất không ít thời gian, mới lựa được màu son nghĩ rằng Hoắc Luật sẽ thích, đang tỉ mỉ thoa từng chút một, diện mạo một đôi môi hoàn mĩ vừa mới xuất hiện không lâu thì...
“Mang thai sao...cái thai của nó đã mất rồi...hu..hu...giờ lại đến con trai không biết có thể qua khỏi hay là không...Hoắc Mạn Ni mày chính là đồ sao chổi độc ác, ngay từ đầu tao nên cương quyết hơn, không để Thiếu Hoành lấy thứ xui xẻo như mày thì nó đã không bị mày hại” Bà Tống lao đới túm vai túm tóc của Hoắc Mãn Ni kéo dậy, nhưng lần này có Hoắc Luật đẩy ra và Lữ Trị ngăn cản.



“Bà thôi đi! bà đừng nghĩ mình là mẹ chồng của Mạn Ni thì có thể đánh đập con bé....tôi cho bà biết, cho dù Tống Thiếu Hoành hôm nay có chết đi nữa, đó cũng không phải là lỗi của Mạn Ni”



“Thiếu Hoành không thể chết được, bà câm miệng lại” Tống Phu nhân lớn tiếng hét lên với Lữ Trị.



Tống gia cửu đời đơn truyền, bà chỉ có mỗi Thiếu Hoành là con. Tất cả điều bà làm và cố gắng đều là vì hắn, hắn không còn thì bà cũng không thiết sống trên đời này nữa.



“Thiếu Hoành! con phải sống, con không thể xảy ra chuyện được”



Hơn hai tiếng sau.



Ánh đèn phẫu thuật chợt tắt, cánh của phòng giải phẫu mở ra. Và Tống Thiếu Hoành được các bác sĩ kéo ra bên ngoài.



“Bác sĩ! Thiếu Hoành thế nào rồi..”



“Tống thiếu gia đã qua cơn nguy hiểm, nhưng tại nạn đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến vùng não bộ...có thể cả đời của cậu ấy chỉ có thể sống như người thực vật”Sau khi nghe tin chấn động từ bác sĩ, Tống Phu nhân đau khổ gào khóc rồi gục ngã trước cửa phòng cấp cứu. Bà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu sao chổi là Mạn Ni, có số mệnh xui xẻo đã khắc con bà, nên quyết định không nhìn nhận con dâu.



Hoắc Mạn Ni bị đuổi trở về nhà mẹ.



--------------------



Hoắc gia,



“Mạn Ni! con không phải buồn...không có Tống gia thì còn Hoắc gia, chúng ta chính là người thân của con” Lữ Trị ngồi trên giường, vừa an ủi dỗ dành vừa đút canh cho Hoắc Mạn Ni.



“Luật! chị muốn gặp mặt Thiếu Hoành, em dẫn chị đi đi..” Mạn Ni quay sang năn nỉ Hoắc Luật, từ lúc Tống Thiếu Hoành được đưa ra khỏi phòng cấp cứu thì cô vẫn chưa có cơ hội gặp hắn, vì mẹ chồng không cho phép, trước cửa phòng bệnh luôn có vệ sĩ, cô đến gần họ lại đuổi ra.



“Mạn Ni! Tống Thiếu Hoành vẫn chưa thể tỉnh lại, con vào gặp cậu ta cũng vậy thôi...lúc này Tống phu nhân vẫn còn tức giận, qua một thời gian nữa lúc bà ta nguôi giận, dì và mọi người sẽ dẫn con đi” Lữ Tranh, bà cả lên tiếng.



“Chị hai nói rất đúng, Mạn Ni...lúc này con rất yếu, cũng phải được tịnh dưỡng” Tiêu Tường lên tiếng.



Tất cả mọi người trong Hoắc gia đều có mặt đông đủ, nhưng trong mắt của Hoắc Mạn Ni chỉ nhìn thấy có mỗi Hoắc Luật.



“Luật! qua một vài ngày nữa, em sẽ dẫn chi đi gặp Thiếu Hoành đúng không”



“Ừ! nếu sức khỏe chị trở nên tốt hơn, chị muốn gặp hắn...em sẽ dẫn chị đi” Hoắc Luật lên tiếng



Hoắc Mạn Ni mới tin tưởng nuốt hết chén cháo.



Cũng đã hơn mười giờ đêm, tất cả mọi người cũng lần lượt quay về phòng mình. Nhưng đến lượt Hoắc Luật thì không được.



“Luật! em ở lại với chị được không...chị sợ mình lại mơ thấy ác mộng” Hoắc Mạn Ni lên tiếng, hình ảnh Tống Thiếu Hoành nằm bất động bên dưới vũng máu là một cú sốc lớn với Hoắc Mạn Ni.



“Luật! cha nghĩ con nên ở lại với Mạn Ni, con bé cần người ở bên cạnh” Hoắc Nghị lên tiếng.



“Con biết rồi, mọi người về phòng mình nghỉ ngơi...tối nay con sẽ ở đây với chị Mạn Ni”



“Luật! nếu Mạn Ni có chuyện gì thì con cho dì biết...”Lữ Trị vẫn còn cảm thấy sợ hãi, lúc nghe tin Tống Thiếu Hoành sẽ không thể tỉnh dậy thì Mạn Ni giống như người khác, con bé lại cười thỏa mãn “hắn như vậy xứng đáng..”, con bé còn lớn tiếng nói trong xe, nhưng sau đó nó lại quên hết tất cả.



“Mẹ! con thật không sao, có Luật bên cạnh con sẽ không có chuyện gì”



Bà cũng hi vọng mọi chuyện sẽ như lời của Mạn Ni nói....



“Két...t....!!!”



Mọi người ở bên ngoài đều thở dài buồn bã, họ tội nghiệp cho hoàn cảnh của Mạn Ni, vừa mất con, bây giờ lại mất chồng, còn bị gia đình chồng đuổi ra khỏi cửa. Một đứa con gái tài hoa như nó sao lại khổ như vậy.



“Luật! em có thể lên đây nằm với chị không...chị cảm thấy rất lạnh “ Hoắc Mạn Ni đáng thương lên tiếng.



Hoắc Luật cũng tháo giày ra, trèo lên giường nằm bên cạnh Hoắc Mạn Ni, hắn kéo cô ôm vào.



“Còn thấy lạnh không” Hắn nói



“Vẫn rất lạnh..”



Hoắc Luật lại càng xiết mạnh hơn, bờ ngực rộng lớn của hắn gần như phủ kín hết cả con người Mạn Ni.



“Còn thấy lạnh không”



“Không còn lạnh nữa..” Hoắc Mạn Ni mỉm cười trong lòng của Hoắc Luật, nụ cười giảo hoạt như một con cáo tinh.



Bên ngoài mưa vẫn rất lớn, gió táp đập mạnh vào cửa sổ muốn vỡ nát. Hoắc Phi nằm ngủ trên giường cứ lăn qua lộn lại. Nhớ lại lúc hắn gặp Dục Uyển ở rạp chiếu phim lúc chiều. Từ lúc hắn nhìn thấy cô ở trước cửa cho đến khi phim chiếu xong, hắn rời khỏi đó. Dục Uyển vẫn còn đứng ở bên ngoài chờ Hoắc Luật đến.



Hắn không thể ngủ được.



Hoắc Phi bước xuống giường kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mưa càng lúc càng lớn. Không biết con ngốc đó thế nào, vẫn không thể bỏ xuống được.



Hoắc Phi đi đến phòng của Dục Uyển xem thử, lúc ngang qua phòng của Mạn Ni vẫn còn thấy đèn sáng, chị ấy vẫn còn thức thì Luật chưa thể đi được.



Còn căn phòng bên cạnh vẫn tắt đèn, không biết chủ nhân của nó đã về tới nhà chưa, hay vẫn ở rạp chiếu phim chờ như con ngốc.



“Chết tiệt!”



Căn phòng lạnh lẽo không hơi ấm, chăn gối được xếp rất gọn gàng ở đầu giường. Dục Uyển thật sự chưa về nhà.



“Rầm”



Hoắc Phi lập tức đóng sập cửa lại, rồi chạy xuống lầu, lái xe đi.



“Thiếu gia! đã khuya rồi cậu muốn đi đâu, thiếu gia...”



------------