Dục Uyển
Chương 63 : Tin tức đính hôn
Ngày đăng: 16:36 30/04/20
“Ha...a..!!!!”
“Hoắc đại thiếu gia! chắc có lẽ...danh hiệu người tốt nhất năm phải giành cho cậu... tốn hơn trăm tỷ để xây một trung tâm y tế cộng đồng, không biết tới khi nào bọn tôi mới có thể bì kịp”
“Đúng vậy! vừa bỏ tiền lại bỏ sức...ngay cả mãnh đất gần Vịnh Thiên Sa tốt như vậy, cậu cũng nỡ bỏ đi... thành phố Hán Trì có phải quá may mắn mới có được một người tốt như cậu chiếu cố”
“Thành phố Xứ Cảng của tôi, cũng rất cần những người tốt như cậu ngó mắt đến...ha....a...”
Bên trong đại sảnh Kỉ gia, tiếng cười nói giễu cợt của mọi người làm cho bầu không khí buổi tiệc thêm phần náo nhiệt.
Tất cả thương nhân, chính khách, lẫn phóng viên đều đang vây quanh Hoắc Khiêm, có thể nhìn thấy hắn còn nổi bật hơn cả chủ nhân của buổi tiệc. Cũng không phải tự nhiên mà họ lại xoay quanh hắn, tất cả vì tin tức Hoắc Khiêm đã tuyên bố trong buổi họp báo sáng nay.
Sau khi hắn trở thành đại cổ đông của Dương thị, dự án đầu tiên hắn phê duyệt chính là xây dựng một trung tâm y tế cộng đồng trên dãy đất ở Vịnh Thiên Sa. Cái này thì đến khi nào mới thu được lợi nhuận. Cùng là người làm kinh doanh, bọn họ thật không biết Hoắc Khiêm đang suy nghĩ gì. Lại nói thêm, vị trí của dãy đất hắn đang cho xây dựng nằm đối diện với viện dưỡng lão mà Kỉ lão đang cho khởi công.
Họ cùng nhau phân tích...
Lúc đầu tin tức chính phủ xây dựng khu nghỉ dưỡng cao cấp ở Vịnh Thiên Sa do Hoắc Khiêm tung ra ngoài, khiến cho đất đai ở đó trở nên vô cùng đắt giá. Dương thị cũng nhanh tay đấu thầu được một trong những mãnh đất gần nhất, rơi vào đúng cái bẫy hắn giăng ra. Nhưng khi Kỉ lão đắc cử chức thị trưởng, lại quyết định dùng Vịnh Thiên Sa để xây dựng một viện dưỡng lão, thì mãnh đất Dương thị đấu thầu được trở thành đất chết, nhà đầu tư rút vốn, Dương thị đứng trên bờ phá sản và Dương chủ tịch vẫn còn đang nằm trong bệnh viện hấp hối.
Liệu có phải Hoắc Khiêm thấy hắn làm chuyện xấu quá nhiều, cắn rứt lương tâm nên muốn xây dựng một trung tâm y tế cộng đồng để chuộc tội. Đó là điều họ đang nghĩ...
“Tốt cỡ nào cũng không bằng đại thiếu gia của thị trưởng xứ Cảng, bỏ ra hơn năm mươi tỷ để mua một cuốn tự truyện của đại minh tinh...tên gì Lý...Mạn thì phải...nếu xếp hạng thì có lẽ tôi phải đứng sau con trai thị trưởng Mã đây”Hoắc Khiêm nhếch miệng cười, hắn cầm ly rượu lên nâng ly mời thị trưởng Mã.
“Hoắc Khiêm! cậu...” Tin tức mà ông ta cố gắng che giấu, dùng cả tiền lẫn quyền để bịt kín, bây giờ tên nhóc này lại công khai cho mọi người biết.
Phóng viên lẫn bạn bè của thị trưởng Mã đều bao lấy ông ta, hỏi tới tấp không kịp ngừng.
“Thị trưởng Mã! có phải thật không...”
“Thì ra người mua cuốn tự truyện của diễn viên Lý Mạn chính là đại thiếu gia của thị trưởng Mã..”
“Thị trưởng Mã! ông nói gì đi chứ...”
Hết người này đến người khác, Thị trưởng Mã tức giận đẩy họ ra, trừng mắt nhìn Hoắc Khiêm.
“Tôi không có gì để nói hết...tránh ra””Thị trưởng Mã...”
Nhìn bộ dạng tức giận của ông ta, tâm trạng của Hoắc Khiêm trở nên tốt hơn. Cũng phải cảm ơn Lưu trợ lý của hắn, việc chính đáng hắn sai đi điều tra thì không thu thập được bất cứ thông tin gì, nhưng những chuyện tào lao lá cải của nhà người ta thế nào thì biết rất đầy đủ, lúc nghe Lưu trợ lý nói lãi nhãi bên tai hắn cảm thấy thật phiền. Nhưng không nghĩ hắn lại có dịp dùng để chọc tức mấy lão già này.
Âm nhạc bất ngờ vang lên, ánh sáng lập tức chuyển hướng lên lầu. Đệm theo từng bước chân của Kỉ công chúa là tiếng đàn du dương réo rắt. Nhân vật chính của buổi tiệc rốt cuộc đã xuất hiện. Cô từ trên lầu thướt tha đi xuống, thu hút tất cả ánh mắt của mọi người, họ đều phải ngẩn đầu lên nhìn.
Kỉ Quân kiêu sa trong chiếc đầm dạ hội màu hồng thanh nhã, thiết kế hở vai, làm tôn lên hết sự quyến rũ của khuôn ngực, đôi vai thon gọn cùng làn da trắng hồng, khiến mọi người không thể rời mắt.
Mái tóc được uốn xoăn nhẹ nhàng bồng bềnh cùng vương miện kim cương lấp lánh trên tóc, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng từ tốn, váy hồng uyển chuyển lay động theo từng nhấc chân, nụ cười dịu dàng luôn nở trên môi, thật xứng danh kì thực là Kỉ công chúa.
Trong đôi mắt kiên định tưởng chừng đang chú tâm đó, thật ra đã phân tâm từ lâu. Từ trên lầu cô đã tìm kiếm bóng dáng hắn, người luôn nổi bật hơn người, cho dù lẫn vào cả đám đông vẫn dễ dàng nhận ra. Hắn như chàng hoàng tử lịch lãm trong bộ lễ phục màu trắng, kiểu cười nhếch môi tự mãn và bộ dạng kiêu ngạo tự phụ đó, là điểm cuốn hút làm cho Kỉ Quân đổ từ lần đầu tiên gặp mặt.
Hoắc Khiêm, em nhất định sẽ khiến anh yêu em...
Kỉ công chú nhẹ nhàng nâng làn váy lên, bước đến chỗ của Hoắc Khiêm đang đứng, nhưng lại bị phản ứng của đám đông cản bước.
“Wo...o...!!!”
“Đó là ai vậy...”
“Không biết...nhưng nhìn rất quen mặt”
Những cái nhìn trầm trồ, những tiếng “wo” đầy ngạc nhiên. Tất cả họ đều nhìn ra cửa lớn và sự chú ý đổ dồn về người phụ nữ đang bước vào. Lệ Kì tiểu thư, nóng bỏng gợi cảm trong chiếc đầm dạ hội màu đỏ đuôi cá.
Thiết kế khoét sâu ở cổ làm bật lên hết vẽ đẹp căng tròn đầy sức sống mà Lệ Kì luôn tự tin. Phần thân váy xẻ tà quyến rũ, còn đính đá lấp lánh, mỗi bước chân của Lệ Kì những ánh sáng phát ra từ những viên đá quý giống như thêu hoa trên gấm, làm nổi bật thêm đôi chân thon dài trắng muốt của cô.
Ánh mắt hờ hửng mang ý cười đang quét sạch hết đại sảnh, nhưng nụ cười quyến rũ động lòng người chưa dừng lại quá lâu trên bất cứ ai. Ngoại trừ hắn, có chút thất vọng, cho dù cô quyến rũ thế nào, làm điên đảo mọi người ra sao, hắn vẫn không hề nhìn đến. Đó là nguyên nhân cô bị hắn thu hút.
Hoắc Khiêm, cậu nhất định sẽ yêu tôi....
Lệ Kì nâng làn váy lên, từng bước đi đến bên cạnh Hoắc Khiêm. Hành động rất quen thuộc và tự nhiên, cô vòng tay qua tay của Hoắc Khiêm. Như thể đó là điều đương nhiên, nụ cười nở trên môi, cô hướng cái ánh mắt đầy tự tin của mình đến mọi người xung quanh, cho tất cả họ biết. Hoắc Khiêm là hoa đã có chủ và những cô nàng đang có có ý định cưa cẩm hắn biết khó mà rút lui. Lẫn cả Kỉ Công chúa đang đứng ở đằng kia.”Đến rồi sao..” Hoắc Khiêm mỉm cười nhìn Lệ Kì
“Ừ..!!!”
Kỉ công chúa thật rất muốn xen ngang giữa họ, nhưng cô vừa nhấc bước thì đã có một cánh tay vòng qua, ôm lấy eo của cô.
“Em muốn đi đâu” Tề Dịu, hôn phu của Kỉ Quân.
“Em...”
Lúc Kỉ Quân không còn lời để nói thì tiếng nói của Kỉ lão lại vang lên từ phía sân khấu.
Thấy Dục Uyển không còn la hét nữa, Hoắc Phi mới chịu buông tay ra.
“Vậy tại sao chúng ta đều không mặc gì” Xem như là cô tin lời vào nói của hắn đi.
“Mày không nhớ gì sao...tối qua mày say xỉn ói hết lên người tao, nên tao phải cởi đồ ra..” Nghe thì cũng có lý, nhưng...
“Tại sao tôi lại không mặc gì, nếu không phải anh có ý xấu...thì tại sao lại không mặc quần áo vào cho tôi”
“Cái đó...” Hoắc Phi cứ ấp a ấp úng không giải thích được.
Bởi vì Dục Uyển nói đúng, hắn có thể mặc quần áo vào cho cô. Nhưng hắn lại muốn nhìn thấy thân thể trắng muốt của cô nhiều hơn, ôm cô suốt cả đêm ngủ, thỉnh thoảng cũng sờ mó chút ít, nắn trên sờ dưới, cảm giác thật rất sướng tay, cũng là an ủi anh bạn nhỏ củ hắn chút chút, nhưng hắn thật sự không làm gì khác.
“Hoắc Phi! anh cút ra ngoài cho tôi..”
Dục Uyển giận giữ đẩy Hoắc Phi ra khỏi cửa, cùng lúc đó....
“Két....t...!!!!”
Cánh cửa phòng của Mạn Ni cũng vừa mở ra.
Hoắc Luật bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy Hoắc Phi đang bị Dục Uyển đẩy tới cửa. Trên người chỉ quấn mỗi khăn tắm, lưng trần trắng hồng mịn màng dù không đủ rắn rổi nhưng cũng đủ làm tối mặt của Hoắc Luật, nhất là bộ dạng của Dục Uyển lúc này.
“Đi ra mau! đồ háo sắc”
Mái tóc dài đen mượt đang rối bời trên vai, trên người cũng không mãnh vải chỉ quấn chăn, vừa chửi vừa cầm cái gối ôm đánh túi bụi vào người của Hoắc Phi.
“Bốp..! bốp..!!!”
Suốt cả một buổi tối, hắn phải kiềm chế cực khổ thế nào. Để sáng ra bị cô vừa đánh vừa đuổi ra khỏi cửa sao. Có lý nào, làm tiểu nhân thì bị phỉ nhổ, đến lúc hắn muốn làm chính nhân quân tử, lại có kết cuộc này...
“Ai mới là đồ háo sắc...tối qua người nào đã ôm chặt lấy tao khóc lóc, tiện nghi của tao mày chiếm hết, nghĩ xem ai mới là sắc lang” Hoắc Phi tức giận, túm lấy cái gối của Dục Uyển nép xuống đất, bắt lấy hai tay, còn cô ép lên cửa.
“Tôi không có..” Dục Uyển tức giận nhảy nảy lên, lúc xoay người ra qua hướng phòng của Mạn Ni, thì mới phát hiện ra Hoắc Luật đang đứng trước mặt cô, không nói được lời nào, ngoại trừ sửng sốt kinh hãi gọi tên hắn.
“Luật..!!!”
Xong rồi, hoàn cảnh của cô lúc này dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rữa sạch được tội thông gian. Nhất định Luật sẽ nghĩ cô và Hoắc Phi có gì đó.
Dù Luật có tin hay không, nhưng cô là vô tội. Trong mắt Dục Uyển lúc này chỉ có mỗi Hoắc Luật, và việc cô muốn làm duy nhất là giải thích cho hắn hiểu. Dục Uyển đẩy ngã Hoắc Phi sang một bên, ôm chăn quấn quanh người, chạy đến trước mặt Hoắc Luật.
“Luật! anh phải tin em...anh nghe em nói, thật ra mọi chuyện không như những gì anh đang nhìn thấy, thật ra...” Nhưng cô còn chưa kịp nói xong thì...
“Chúng ta chia tay”
Không gian như ngưng động lại, Dục Uyển chết lặng tại chỗ không nói được gì khác. Còn Hoắc Luật lạnh lùng đi thẳng qua người cô, Hoắc Mạn Ni cũng đuổi theo sau.
-------------------
Tại cầu thang
“Luật! vậy cũng tốt, em cần không phải cảm thấy có lỗi, thật ra Uyển và Phi cũng rất xứng đôi...”
Hoắc Mạn Ni vừa vòng tay qua người của Hoắc Luật thì bị hắn hất mạnh ra, nụ cười của cô cũng tắt hẳn khi nhìn thấy bộ dạng khó chịu của hắn lúc này.
“Luật...em..” Cô sửng sốt lên tiếng.
“Mạn Ni! em xin lỗi...nhưng em cảm thấy hơi mệt, em muốn về phòng... chị xuống lầu trước...”
Không cần nghe Mạn Ni nói, hắn đã xoay người đi về phòng mình, để lại cô hụt hẫng đứng giữa hành lang.
“Rầm...m...!!!”
Âm thanh vang vội từ cánh cửa phát ra, cũng phần nào bộc lộ thái độ bực tức của chủ nhân, có bao nhiêu là khó chịu.
“Khốn kiếp!!”
Làm thế nào cũng không thể xua tan đi hình ảnh Dục Uyển và Hoắc Phi khi nãy, có phải tối qua hai người họ đã làm tình với nhau. Bộ dạng quyến rũ, tiếng rên rĩ của Dục Uyển, cả sự thỏa mãn của Phi, là những điều mà Hoắc Luật đang tưởng tượng ra trong đầu.
“Bốp..!! bốp...!!!” Hoắc Luật tức giận đập tay vào cửa.
Khi nãy hắn nói ra lời chia tay, điểm xuất phát không phải vì Mạn Ni, mà vì sự tức giận của bản thân mình, nhưng tại sao hắn phải tức giận. Không phải hắn đã xác định, tình cảm giành cho Dục Uyển chỉ là ham muốn thể xác, thì tại sao hắn phải ghen.
“Mình đang ghen sao”
------