Dục Uyển
Chương 68 : Mượn nước đẩy thuyền
Ngày đăng: 16:36 30/04/20
Đại sảnh Trịnh gia,
Trong lúc Hoắc Luật và Dục Uyển còn nói chuyện ở bên ngoài, thì Hoắc Phi đang loay hoay với ly nước suối trên tay. Ánh mắt đảo nhìn khắp nơi, bộ dạng của hắn như đang tìm kiếm ai đó.
"Đi đâu rồi?"
Lúc nãy có người nói với hắn là mình khát nước và chỉ muốn uống nước suối, nghe xong thì Hoắc Phi lập tức nhanh chân chạy đi kiếm nước cho người ta.Đúng vậy, người đó chính là Dục Uyển, nhưng đến lúc hắn quay về thì cô đã biến mất. Thật ra là Dục Uyển mượn cớ để tách hắn ra.
Mọi chuyện đều có lý do . Từ khi bọn họ xuất hiện trong bữa tiệc, Hoắc Phi chưa hề rời bước khỏi Dục Uyển, đó chính là nguyên nhân của vấn đề. Trong mắt hắn chỉ có mỗi một Dục Uyển, như một chú cún con cứ lẽo đẽo theo sau cô. Những cô gái đến tiếp cận hắn, đều bị hắn ngó lơ.
Dục Uyển đương nhiên trở thành tấm bia của hàng tá cô gái ở đây, nhìn ánh mắt tức tối của họ, trong lòng nhất định đang mắng chửi cô không ngừng. Dục Uyển không muốn tiếp tục làm tấm bia hứng đạn của mọi cô gái, nên mới tìm cách trốn hắn.
Hoắc Phi không tìm được Dục Uyển, nhưng lại tìm được một người khác, bên ngoài ban công.
Tề Hạo đang say bí tỉ, bên cạnh hắn còn cả một thùng rượu lơn. Bộ dạng xốc xếch lôi thôi của hắn lúc này, làm cho Hoắc Phi rất bất ngờ. Làm oan gia từ nhỏ cho đến lớn, đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, tranh nhau đến một sống một còn, gây đến trời long đất lỡ. Cũng chưa từng thấy bộ dáng thiếu chí khí này của Tề Hạo.
Hắn lôi tiếp một chai rượu khác ra, nốc hết vào. Uống ừng ực, như thể hôm nay là ngày tận thế, nếu không uống sẽ không còn cơ hội.
Tề gia muốn thuận lợi trên con đường chính trị, thì cần đến sự hổ trợ về mặt tài lực từ phía Trình gia. Trong cuộc tranh cử tổng thống lần này của ông nội hắn, Trình tổng cũng góp chút công sức. Vì để thắt chặt mối quan hệ giữa hai nhà, nên đã có cuộc hôn nhân chính trị giữa hắn và Trình Mĩ. Tề Hạo không thích Trình Mĩ nhưng không thể cãi lại ông và anh trai mình. Nên chỉ có thể cam chịu và ngồi đây bày tỏ sự bất mãn trong lòng mình.
"Mày có sao không?" Hoắc Phi vừa bước tới.
"Cút ngay!" Tề Hạo lại lớn tiếng xua đuổi.
Đúng là rãnh rổi làm chuyện dở hơi, hắn tại sao lại tỏ ra quan tâm tên này. Hoắc Phi lập tức xoay người đi. Nhưng có kẻ còn dở hơi hơn cả hắn nữa.
"Có bận không? nếu không thì ngồi xuống uống rượu với tao." Tề Hạo lên tiếng.
Hoắc Phi xoay người lại nhìn Tề Hạo đang nốc cạn chai rượu, cũng không rõ tại sao hắn lại ngồi xuống bên cạnh. Tề Hạo xoay người qua đưa một chai rượu cho Hoắc Phi. Nhìn họ giống như hai đôi bạn thân thiết, nhưng chỉ khác không ai mở miệng nói gì cả, chỉ uống uống mà thôi.
Và sau hai mươi phút trôi qua, hai người họ cứ như vậy mà uống hết nguyên cả một thùng rượu, sau đó là say đến bất tĩnh, nằm ngủ bên ngoài ban công gió lạnh.
------------------------------------
Và trong sảnh lớn lúc này, cũng có một người rơi vào hoàn cảnh tương tự Hoắc Phi, là Hoắc Mạn Ni. Cô đang đi khắp nơi để tìm Hoắc Luật, không biết hắn đã đi đâu.Nhưng mỗi chỗ Hoắc Mạn Ni đi qua, đều lôi kéo không ít đám đàn ông theo đuôi. Họ đều là những ông chủ lớn, những thiếu gia cậu ấm đến từ các thành phố khác, với danh tính của Mạn Ni còn xa lạ, họ không biết gì về cô ta, ngoại trừ khuôn mặt mặt sắc sảo xinh đẹp, dáng người nóng bỏng quyến rũ, cùng cách ăn mặc thời thượng quý phái thuộc tầm thượng lưu ra, nên mới thay phiên nhau đến bắt chuyện làm quen.
"Bởi vì rước về một đứa con dâu như cô ta, Tống phu nhân mới khổ như vậy...suốt ngày phải ở trong bệnh viện chăm sóc cho con trai mình, thật là tội nghiệp..."
"Trong khi chồng mình đang hôn mê trong bệnh viện, cô ta lại có tâm trạng đến đây dự tiệc, ăn mặc khiêu khích...còn cười lẵng lơ như vậy, chắc là đang muốn mồi chài một gã nào đó, mọi người có thấy ai trơ trẽn như cô ta không? "
Những lời lẽ khó nghe giành cho Hoắc Mạn Ni liên tục được nói ra, bởi đám tiểu thư xinh đẹp đang đứng cách đó có mấy bước chân. Đám đàn ông kia có thể nghe không hiểu, nhưng Hoắc Mạn Ni biết là họ đang chửi xéo mình. Nếu nghe rồi mà làm như chưa nghe, để mặc cho người ta mạc xác mình không phải là tính cách của Mạn Ni.
"Xin lỗi! tôi có chuyện...xin phép qua bên kia"
"Ừ! không có gì...đây là danh thiếp của tôi, nếu có cơ hội...tôi hi vọng sẽ được tiếp tục gặp Hoắc Tiểu thư."
"Dạ được"Mạn Ni mỉm cười rồi xoay người đi.
Thấy Hoắc Mạn Ni đi tới mấy người kia cũng tản ra, không còn tụ tập lại một chỗ, một trong số họ có người đi vào nhà vệ sinh nữ. Hoắc Mạn Ni cũng đi theo sau.
"Rầm..!!!"
Cánh cửa nhà vệ sinh đóng sập lại, cô gái đã chửi Hoắc Mạn Ni "trơ trẽn" khi nãy,giựt mình đên thót tim, xoay người nhìn ra cửa.
"Cô vào đây làm gì?" Cô ta bất an nhìn thấy một sợi dây màu trắng trên tay của Hoắc Mạn Ni.
"Làm gì sao? mày sẽ nhanh biết thôi."
Hoắc Mạn Ni bước tới, cô gái kia lập tức bỏ chạy ra cửa vì nhận ra ý đồ của Hoắc Mạn Ni nhưng lại bị kéo về. Mạn Ni túm lấy tóc của cô ta, sợi dây thừng vòng qua cổ nhỏ của cô gái kia, xiết chặt, rồi lôi vào trong.
"Cứu..u...mạng...ưa..ưa..!!!" Cô gái kia giẫy giụa trên sàn nhà, đôi chân đạp đành đạch, khuôn mặt trở nên trắng bệch vì không thể nào thở, kêu cứu cũng không nổi và cửa đã được khóa chốt từ bên trong.
Hoắc Mạn Ni lôi cô ta vào toilet, nhấn đầu xuống bốn cầu, rồi xả nước xuống. Cổ thì bị xiết mạnh không thể thở được, miệng phải há ra. Thuận tiện cho nước từ bồn cầu tràn vào trong khoang miệng, mùi vị tanh hôi cùng mùi nước tẩy rửa, làm cô gái kia liên tục kho khan và khóc thét. Đây là lần đầu tiên cô trải qua cái cảm giác đáng sợ này. Mình sẽ chết, chính là điều cô ta nghĩ đến lúc này.
Nhưng may cho cô ta là Hoắc Mạn Ni không có tâm trạng để làm điều đó lúc này, mà kéo cô ta ra ngoài, và lôi đến trước gương, để cho cô ta hình thấy bộ dạng thê thảm này của mình có bao nhiêu đáng khinh.
"Có biết tại sao mày lại bị như vậy không?" Hoắc Mạn Ni nhếch miệng cười
Hoắc Luật ngã phịch xuống ghế, cả người nóng hừng hực và thở gấp, nhìn Hoắc Mạn Ni.
"Chị sẽ quay lại nhanh thôi."
Hoắc Mạn Ni chỉnh sửa lại đầu tóc rồi quay lại bữa tiệc. Mục đích chính là tìm một người, ánh mắt của cô liếc đến chỗ ban công, nơi có hai con người đang say khướt đến bất tỉnh nhân sự.
Cô bước tới và lôi Hoắc Phi đứng dậy.
"Chị Mạn Ni! là chị sao?" Hoắc Phi mơ màng nhìn Mạn Ni.
"Em say rồi, để chị đưa em về."
Dù không đủ tỉnh táo để bước đi ngay hàng thẳng lối, nhưng Hoắc Phi vẫn nhận ra con đường này vốn không phải đi ra bãi đổ xe. Mà là vào một căn phòng xa lạ.
"Rầm...m.!!!"
Sau khi ném hắn lên giường, thì Hoắc Mạn Ni đã nhanh chóng rời khỏi phòng, vì cô biết Hoắc Luật ở trong xe, khổ sở thế nào.
"Két...t..!!!"
Nhìn cách cửa khép lại và bóng dáng của Hoắc Mạn Ni mờ dần, ý thức được mình bị bỏ phế ở một căn phòng xa lạ. Hoắc Phi mới lòm còm bò dậy.
Nhưng lại có một đôi tay mềm mại đang tru du khắp người hắn, những ngón đang vuốt ve phần bụng, rồi di chuyển lên ngực xoa nắn. Hơi thở ấm áp phà vào cổ hắn, hai cánh môi mềm mại của ai kia còn đang liếm vờn quanh tai, xuống cổ và tìm đường đến môi của hắn mà mút lấy.
Lúc xoay người qua thì đôi mắt mơ màng của Hoắc Phi chẳng thể nhìn rõ được bất cứ thứ gì, mắt, mũi, miệng, khuôn mặt chỉ là dấu chấm hỏi, nhưng có cái bớt đỏ nở rộ trước mắt là hắn nhận ra.
"Uyển! Là em sao?"Hắn đưa tay vuốt ve lấy mặt của Dục Uyển, mỉm cười một cách khờ khạo.
Dục Uyển bị cho uống thuốc quá liều nên đã bị đánh gục triệt để, chỉ biết buông thả bản thân mình, cô như bị phát điên.
Ai đã đứng đằng sau tất cả chuyện này, tại sao cô lại bị như vậy, và tại sao Hoắc Phi lại có mặt ở trên chiếc giường này. Tất cả câu hỏi đều bị gạt sang một bên, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết hoạt động theo bản năng.
Khắp người cô nóng hừng hừng như lửa, còn bên dưới thì ngứa ngáy và ướt át chảy nước. Dục Uyển hiểu, thứ cô đang khát khao lúc này nhất chính là sự nóng bỏng được lắp đầy, và cô biết rõ mình sẽ tìm được cái cảm giác đó ở đâu trên người của Hoắc Phi, nên nhanh nhất cởi tung quần áo của hắn, trèo lên người hắn ngồi, tháo dây nịt, cởi khuy và kéo dây khóa xuống. Tất cả hành động đều vội vàng gấp rút, cô thật không thể chịu hơn được nữa.
Nhưng khi chạm tay vào dưới đũng quần của Hoắc Phi...
Tiểu phi tử của hắn lại không có động tĩnh gì, hình như nó đã ngủ đông quá lâu nên chưa thể tỉnh dậy tức khắc. Cô cần phải làm chút hành động để khiêu khích nó.
Dục Uyển với tay ra phía sau lưng kéo dây khóa áo xuống, cổ áo liền rũ xuống, tuột khỏi đôi vai nõn nà, hai bầu vú trắng nõn tròn trịa bị ép chặt bên dưới áo lót, lồ lộ trước mắt Hoắc Phi, đôi mắt của hắn trở nên nóng hơn.
Và Dục Uyển còn chủ động cầm lấy tay của Hoắc Phi đặt lên ngực mình, mềm mại ngay trước mặt nếu không "xơi" chắn chắn không phải là đàn ông.
Hoắc Phi thỏa sức mà xoa nắn, nhào nặng theo ý thích.
"Ưm..m..!!"
Dục Uyển ưỡn ngực và cong mông lên. Vì cô cảm nhận được sức ép mãnh liệt từ bên dưới đũng quần kia. Anh bạn nhỏ của Hoắc Phi đã thức tỉnh, đâm vào bên dưới cô. Mặc dù bên dưới đang ướt át lạnh lẽo nhưng vẫn cảm nhận được độ cực nóng của nó, như muốn xuyên thủng quần lót cô đang mặc.
Dục Uyển không thể cưỡng lại được, khát khao được Hoắc Phi lấp đầy càng mãnh liệt hơn. Cô đẩy hắn ra, Hoắc phi có hơi hụt hẫng nhưng khi hắn nhìn thấy hành động tiếp theo đầy khiêu khích của Dục Uyển thì hắn lại càng hưng phấn hơn.
Dục Uyển đứng dậy trước mặt của Hoắc Phi, cô vén váy lên cao. Đôi chân thon dài trắng thẳng tấp còn trắng muốt, thu hút ánh mắt của hắn, Hoắc Phi nuốt vào một ngụm nước bọt. Đến khi hắn nhìn thấy chiếc quần lót màu trắng tinh khiết vì d*m thủy chảy ra, mà ướt át thành mãng, có thể nhìn xuyên được những sợi lông mau màu đen óng ánh bên dưới, thì Hoắc Phi gần như nín thở. Và đến khi Dục Uyển đặt tay lên quần lót và kéo xuống trước mặt hắn, Hoắc Phi đã không thể kìm chế được. Hắn chỉ muốn đè Dục Uyển xuống, rồi xỏ xuyên vào người cô.
Hoắc Phi lập tức bật dậy kéo lấy Dục Uyển, nhưng Dục Uyển lại đè hắn xuống giường trước. Cô dang chân ra, rồi ngồi lên người Hoắc Phi, giữ chặt hai tay hắn ép sát xuống giường, không cho hắn động đậy.
"Ưm..m..!!!" Cảm giác tê dại, sung sướng khiến cô bật ra tiếng rên. Mặc dù dục vọng của hắn chỉ vừa chạm nhẹ vào, chưa tiến sâu vào bên trong cô, nhưng Dục Uyển đã cảm thấy kích thích.
Nhất định là hắn đang nằm mơ, nhưng giấc mơ này là quá tuyệt vời.
Sau tất cả Hoắc Phi vẫn cho là hắn đang mơ, nhưng dù là mơ thì cũng không sao, vì cuối cùng hắn cũng có được Dục Uyển. Nhưng tại sao không cho hắn hưởng sự ngọt ngào tới cùng, ngay trong cả giấc mơ, hắn cũng không thể nằm trên, chỉ có thể nằm dưới.
Không được, đây là giấc mơ của hắn thì phải do hắn làm chủ, có lý nào ngay cả trong mơ hắn cũng không thể nắm quyền chủ động. Hắn muốn nằm trên, muốn là người thượng Dục Uyển.
"Rầm...m...!!!" Hắn lật người đè cô nằm xuống.
Cũng hi vọng lần này Hoắc Phi sẽ được toại nguyện, thượng được Dục Uyển như tâm nguyện bấy lâu nay của hắn.