Dục Uyển

Chương 83 : Ác ma

Ngày đăng: 16:37 30/04/20


"Tôi muốn chính miệng cô nói...đứa trẻ trong bụng cô là của Thiếu Hoành."



Biệt thự- Tống gia.



Ánh mắt sắc bén, khẩu khí bức người. Cái uy phong mà Tống phu nhân luôn dùng để trấn áp những lão già trong hội đồng quản trị Tống thị, khiến họ không giám ngẩn đầu lên vào các cuộc họp thường niên. Và nó đang làm cho cô gái nhỏ nhút nhát như Mộc Nhu run rẩy vai, ly trà trên tay cũng không vững.



"Mộc Nhu! đừng sợ...có chị ở đây." Mộc Thanh đặt tay mình lên tay của Mộc Nhu, cổ võ trấn an em gái mình.



"Chị Hai..."



Nhìn thấy nụ cười của Mộc Thanh, Mộc Nhu cảm thấy rất yên tâm, chỉ cần có chị hai bên cạnh cô không còn sợ gì nữa.Chuyện này sớm hay muộn cô phải đối mặt. Nếu không chứng minh được mối liên hệ giữa cô và Thiếu Hoành cùng đứa bé, Tống phu nhân sẽ không bao giờ cho cô gặp hắn. Cô thật sự rất nhớ đến hắn, cha của con cô.



"Sao...không dám nhìn thẳng vào mặt tôi, hay tất cả chỉ là một sự lừa đảo....hai chị em các người muốn lợi ích gì từ Tống gia?" Tống phu nhân mỉm cười rồi đặt tách trà xuống bàn, thật ra, hơn ai trên đời này bà hi vọng Mộc Nhu thật sự mang thai của Thiếu Hoành.



"Tôi..tôi..thật sự đang mang cốt nhục của Thiếu Hoành, tôi không hề lừa đảo hay có ý đồ gì với Tống gia"



"Tôi chỉ muốn được gặp Thiếu Hoành... muốn biết hiện giờ anh ấy thế nào? có khỏe không? cầu xin bà, cho tôi gặp anh ấy. "



Không thể làm chủ được tinh thần, dể dàng kích động và hay rơi nước mắt, tất cả đều là di chứng sau tai nạn, bác sĩ nói chỉ cần qua một thời gian Mộc Nhu sẽ trở lại bình thường, nhưng cần phải hạn chế những tình huống kích thích điều đó sẽ tốt cho cả mẹ lẫn con.



Nhìn Mộc Nhu đổ sụp xuống sàn, nước mắt đầm đìa, nhớ tới lời của bác sĩ, Mộc Thanh rất lo lắng cho em gái.



"Mộc Nhu! không nên kích động, sức khỏe vẫn còn rất yếu.."



Mộc Thanh nghĩ em gái cô không có gì phải quy lụy van xin ai cả, họ cũng không phải vì tài sản của Tống gia mà đến, cũng không muốn dựa vào đứa trẻ để bước vào hào hôn. Cho nên không có gì phải khiếp sợ Tống phu nhân. Đặt em gái ngồi lại ghế, Mộc Thanh nhìn thẳng Tống phu nhân.



"Chủ tịch Tống! chúng tôi không đòi hỏi bất cứ thứ gì từ Tống gia, chỉ có một yêu cầu duy nhất...em gái tôi muốn nhìn thấy Tống Thiếu Hoành, sau đó chị em tôi sẽ rời khỏi đây..không yêu cầu một xu nào từ Tống gia."



Tống Phu một người phụ nữ lèo lái cả Tống gia, cũng không phải dạng phụ nữ tầm thường. Bà biết nhìn người, thật giả cũng có thể nhìn ra phần nào. Nếu thật sự cô gái này đang mang thai của Thiếu Hoành, bà sẽ không thể nào để con cháu của Tống gia trôi nổi bên ngoài, nó phải nhận đượcsự giáo dưỡng tốt nhất. Bà gần như đã mất đi con trai, thì không thể nào để mất luôn đứa cháu này.



"Hai chị em cô thật sự không muốn nhận bất cứ thứ gì từ Tống gia?"



"Đúng vậy." Mộc Thanh dứt khoát lên tiếng, không hề do dự, tất cả sự kiên định đều thể hiện trên mặt.



Tống Phu nhìn sang Mộc Thanh, rồi lướt sang người Mộc Nhu.



"Cô muốn gặp Thiếu Hoành...vậy cô có dám cùng tôi làm xét nghiệm ADN...chứng minh đứa trẻ trong bụng cô thật sự là huyết thống Tống gia."



Chuyện này không thể kinh xuất, cốt nhục nhà họ Tống không phải là chuyện có thể nhận bừa.



"Chỉ cần tôi chấp nhận làm xét nghiệm ADN...bà sẽ cho tôi gặp mặt Thiếu Hoành?" Từ lúc bước vào cửa nhà họ Tống, lần đầu tiên Mộc Nhu không tỏ ra khiếp sợ, dám nhìn thẳng Tống Phu nhân mà nói chuyện.



"Đúng vậy, ngày mai tôi sẽ sắp xếp cho cô đến bệnh viện làm xét nghiệm..nếu lời cô là thật, tôi sẽ cho cô gặp Thiếu Hoành. " Tống phu nhân mỉm cười nhìn Mộc Nhu, nụ cười này có vẽ hòa nhã và dể chịu hơn trước.



Mộc Thanh cũng như trút xuống gánh nặng. Còn Mộc Nhu không hề lo nghĩ gì đến cuộc xét nghiệm vào ngày mai, vì cô chắn đứa trẻ trong bụng là thuộc về Tống Thiếu Hoành, chỉ mong sớm ngày gặp được hắn.



"Khi nãy cô nói người đã gây ra tai nạn cho Mộc Nhu...có thể là Hoắc Mạn Ni, chuyện này là sao? "



Lời nói của Tống phu nhân, khiến cho tâm trạng vui mừng của Mộc Nhu chuyển hướng. Khi nhớ đến vụ tai nạn xảy ra ở Bunradi. Những kí ức vụng vặt đáng sợ, trên con đường vắng, bóng tối mờ mờ hư ảo, một chiếc xe hơi không ngừng đuổi theo sau.



Cô như một con mồi chạy trong tuyệt vọng, ánh đèn xe chói mắt chiếu thẳng vào mặt cô, cô ngã xuống đất nhưng chiếc xe không dừng lại, ga đạp mạnh tông thẳng về phía cô. Cơ thể của Mộc Nhu run rẩy và muốn buồn nôn, cô nhớ đến cảm giác vỡ vụng đau đớn, và mùi máu tanh bao trùm khắp người mình, hai tay cô bấu chặt vào nhau.



Nụ cười và ánh mắt đáng sợ của Hoắc Mạn Ni, khi nhìn cô thoi thóp dưới vũng máu, và quay ngược xe bỏ đi, là cơn ác mộng mỗi đêm của Mộc Nhu.



"Á..A..!!"



Mộc Thanh vừa định trả lời câu hỏi của Tống phu nhân, nhưng nhìn thấy thần sắc biến nhạt của Mộc Nhu, mà khẩn trương hoảng hốt.



"Mộc Nhu! bình tĩnh lại...nhìn chị...mọi chuyện đã qua, hiện tại không có gì...đã có chị"



"Chị hai..em..em.."



"Rầm..m!!" Mộc Nhu ngất xỉu xuống ghế, khắp người cô lạnh ngắt và đổ đầy mồ hôi.



"Gọi bác sĩ...gọi bác sĩ mau."



Tiếng hét thất thanh của Tống phu nhân, khiết cho tất cả trên dưới trăm người của Tống gia đều tức tốc chạy đến. Một buổi tối đầy náo nhiệt, đội ngũ bác sĩ hùng hậu đã có mặt trong thời gian ngắn nhất.



Dù chưa chắc chắn cái thai đó có phải của con trai bà hay không, nhưng cho tới khi bà nhìn thấy tờ xét nghiệm đó, thì tình trạng sức khỏe của Mộc Nhu rất quan trọng, vì đứa cháu đích tôn duy nhất của Tống gia đang ở trong bụng cô ta.



Mặc dù sức khỏe của người mẹ rất yếu, nhưng thai nhi trong bụng phát triển vẫn bình thường. Đó là lời của bác sĩ, cũng là điều mà Tống phu nhân muốn nghe nhất. Bà thở phào nhẹ nhõm, khi biết đứa trẻ không sao. Các bác sĩ sau khi khám cho Mộc Nhu cũng lần lượt ra về. Mộc Nhu thì đang nằm ngủ trong phòng, Mộc Thanh nhìn em gái ngủ say rồi khép cửa lại, cùng Tống Phu nhân xuống lầu.



Trên cương vị của hai người rất lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Mộc Nhu, Tống phu nhân và Mộc Thanh đã có một cuộc nói chuyện bắt đầu lại từ đầu.



"Cô nói...Hoắc Mạn Ni đã hẹn gặp riêng Mộc Nhu, và lái xe tông vào Mộc Nhu."



"Phải! nhưng tôi vẫn chưa tìm được cứ cớ buộc tội cô ta, camera gắn ở gần đó..lại không thể ghi hình được vụ tai nạn xảy ra, nhưng Mộc Nhu đã nhìn Hoắc Mạn Ni trên chiếc xe đó, con bé chưa bao giờ nói dối, tôi tin nó."



Đứa cháu duy nhất của Tống gia có thể sẽ không đến được thế giới này, chính là vì con đàn bà đó. Trước giờ Tống phu nhân luôn có thành kiến với Hoắc Mạn Ni, nên sau khi biết chuyện này bà càng ghét hơn.



"Hoắc Mạn Ni..."



Bên ngoài.



"Các người bình tĩnh lại...tôi không phải là ăn trộm, tôi có chuyện rất quan trọng muốn gặp chủ tịch Tống."
Và tất cả đều không phải do hắn tạo ra...



Khi Hoắc Phi ngẩn đầu lên nhìn cô, thì vẻ mặt của hắn không còn hiền hòa như trước, tất cả sự tức giận khó chịu đều dồn hết sức lực lên đôi tay, hắn bóp mặt lấy cằm của cô. Dục Uyển cảm nhận xương mặt cô sẽ bị hắn bóp nát nếu có giữ mãi.



"Chát...t..!!!"



Hoắc Phi vung tay tát thẳng vào mặt của Dục Uyển, lửa giận đang cháy khắp người hắn. Hắn yêu cô, yêu rất nhiều, nhưng hắn không cho phép cô sau lưng hắn lên giường với thằng khác. Hắn có thể không nghĩ đến quá khứ. Nhưng hiện tại cô đã là cuộc hắn, thì thân thể và trái tim cô chỉ được thuộc về hắn.



"Là ai....em vừa lên giường với ai? tên khốn đó là ai" Hoắc Phi như ngươi điên rống giận, hét.



Hắn tin chắc người đàn ông vừa lên giường với Dục Uyển không phải là Hoắc Luật, hai ngày nay Luật luôn theo sát chị Mạn Ni, cho nên không thể nào là anh ấy. Nếu không phải Luật thì gã đó là ai. Tên khốn kiếp đã chạm vào đàn bà của hắn là ai. Ngoài Luật và hắn, Dục Uyển còn có người đàn ông thứ ba sao...chuyện này hắn không thể chấp nhận được.



"Phụt...t..!!"



Dục Uyển tức giận phun nước bọt vào mặt Hoắc Phi, dù hơi thiếu vệ sinh. Nhưng cô bây giờ sức lực không đủ, dưới một Hoắc Phi lợi hại, bản thân lại càng vô dụng, nên chỉ có thể dùng cách này. Hắn có tư cách gì đánh cô...



"Hoắc Phi! đồ khốn...anh có thể sinh con với Phi Yến..tôi lại không thể lên giường với đàn ông khác...anh có quyền gì bảo tôi phải giữ thân trong sạch, trong khi anh thì bẩn thỉu...hu...u...anh còn đánh tôi..." Dục Uyển vừa khóc vừa mắng vừa chửi và vùng vẫy khỏi Hoắc Phi.



Nếu là mấy ngày trước, có lẽ Hoắc Phi sẽ vì bộ dạng này của cô mà hoảng sợ, cúi đầu xin lỗi rối rít, thậm chí quỳ dưới chân cô "hãy tha lỗi cho anh.". Nhưng hiện tại hắn đã không còn đủ sự sáng suốt như mọi ngày.



"Em chịu thừa nhận...em vừa lên giường với thằng khác"



Dục Uyển cảm thấy hối hận và muốn bỏ trốn ngay lúc này, nụ cười của hắn làm cô nín khóc. Hắn bắt đầu cởi dây nịt ra, buộc chặt hai tay cô lại và lôi thẳng nhà vệ sinh.



"Hoắc Phi anh muốn làm gì...thả tôi ra."



"Khắp người em toàn là mùi của thằng đàn ông khác, tôi đương nhiên là giúp em tẩy sạch nó...để em nhớ rõ ai mới là đàn ông của em."



Vừa tới nhà vệ sinh hắn ném thẳng cô xuống sàn, Dục Uyển ngã phịch xuống, hai đầu gối cạ sát vào sàn gạch đến bầm đỏ. Cô đau đến chảy cả nước mắt. Trong khi đó Hoắc Phi không hề nhìn thấy sự khốn khổ trên mặt cô, trong mắt hắn chỉ giận dữ.



Hoắc Phi tháo vòi sen xuống, mở nước và phun nước khắp người Dục Uyển. Từ tên đầu cho tới chân, hắn không bỏ sót bất cứ chỗ da thịt nào trên người cô. Thân thể rần trụi trong cái rét lạnh của ban đêm, thêm sự lạnh lẽo từ vòi sen chính khiến cho người cô tái nhợt, đôi môi run rẩy đánh vào nhau.



Cô rất lạnh, rất lạnh...



"Hoắc Phi! dừng lại mau...dừng lại mau..."



Cảm giác những nước trong vòi sen không còn phun ra, Dục Uyển nghĩ Hoắc Phi có lẽ đã buông tha cho cô, nhưng không ngờ hắn lại ngồi xuống, hắn dùng tay đẩy mạnh hai chân cô ra, bộ dạng cô lúc này rất đáng hổ hẹn, hai chân banh rộng ra trước con mắt khinh bỉ của hắn, hắn còn không ngượng, nhìn thẳng vào chỗ đang co rút giữa hai chân cô.



"Gã đàn ông đó rất thô bạo với em thì phải? sưng đỏ hết..có phải rất đau?" Hoắc Phi nhếch miệng cười, cùng lúc đó, ngón tay của hắn xuyên thẳng vào hoa huyệt sớm đã bị tổn thương của Dục Uyển mà càng quấy, tiếp theo ngón thứ hai, thứ ba..



"Á...Á...A..!!!" Cô đau đến lệ rơi, cắn chặt môi, từng ngón tay của hắn thô bạo xỏ xuyên khắp người, hắn muốn hành hạ cô.



Nhìn khuôn mặt vặn vẹo đau đớn của Dục Uyển, lòng dạ hắn rất xót, hắn không muốn làm tổn thương cô. Nhưng Dục Uyển cần phải học được bài học sau chuyện này.



Hắn mỉm cười xấu xa, rút những ngón tay ra khỏi hoa huyệt của Dục Uyển, ướt át cả ba ngón tay, chất dịch nhày đán xấu hổ.



"Bên dưới của em thật hạ tiện...anh chỉ đút mấy ngón tay vào thì nó đã ướt sủng, còn cắn rất chặt...muốn đàn ông đến vậy sao?"



Nếu không phải hai tay cô bị trói, cô nhất định sẽ tát thẳng vào mặt hắn. Dục Uyển lúc này rất là căm ghét Hoắc Phi cho nên nửa lời cũng hé ra, ngay cả nhìn vào hắn cô cũng không muốn.



Hoắc Phi càng bị dáng vẻ này của cô chọc tức, hắn không cho phép cô không đếm xỉa đến hắn, hắn là đàn ông của cô, cô chỉ có thể đặt ánh mắt lên trên người hắn. Hắn nắm tóc của Dục Uyển giựt mạnh lên.



Á...Tên điên này...



"Trả lời anh...em thèm khát đàn ông đến vậy sao...anh không thể thỏa mãn được em, phải chạy ra ngoài tìm đàn ông khác."



"Phải đó! tôi thèm đàn ông đến phát điên...ngoại trừ tên điên anh, thì tất cả đàn ông tôi muốn."



Dục Uyển hoàn toàn thành công khi khiến cho Hoắc Phi nổi điên, và thức tỉnh tên ác ma đã ngủ say trong hắn từ lâu.



"Ha...a..!!!! tất cả đàn ông đều muốn..trừ tôi...Hoắc Dục Uyển, tôi sẽ khiến em phải hối hận, nuốt lại tất cả lời em vừa nói."



Hoắc Phi lật người của Dục Uyển lại, đẩy cô nằm bò trên đất, tì mặt sát xuống sàn nhà, nâng mông cô lên và mạnh mẽ đẩy mạnh vào. Tay hắn túm lấy tóc của Dục Uyển giựt ngược về phía sau, mỗi lần hắn đâm mạnh vào đều túm lấy tóc cô.



"Áh..Áh..!!!"



"Nhớ cho kĩ...tôi là đàn ông của em, nếu em còn dám phản bội tôi một lần nữa...em nhất định sẽ khổ sở hơn đêm nay.



Hoắc Phi như một con mãnh thú cưỡi trên người Dục Uyển, cô lại hèm yếu như một nô lệ đang chịu sự trừng phạt của của chủ nhân trong cái tư thế nhục nhã, dục vọng to lớn mang theo sự hung hãn, trừng phạt, hắn xỏ xuyên khắp người cô, và phóng thích tất cả mầm móng nóng rực vào trong huyệt hoa.



"Áh...Áh...!!!"



Âm thanh phanh phách phát ra từ trong nhà tắm phát ra kịch liệt hơn nửa tiếng đồng hồ.



Dục Uyển như một búp bê vô cảm, được Hoắc Phi tắm rửa, mặc quần áo và ôm ra khỏi phòng. Hắn đặt cô nằm trên giường.



"Em nói đúng, anh nên có trách nhiệm với đứa nhỏ đó...anh sẽ nghe theo lời em." Hoắc Phi ôm chặt cô vào lòng, và hôn nhẹ lên trán.



"Nên anh sẽ kết hôn với Phi Yến, nhưng... em đừng nghĩ sẽ chia tay, cho dù anh kết hôn với Phi Yến thì em vẫn phải ở bên cạnh anh, cả ba chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc."



Ác ma thật sự đã trở lại, trước đây cô từng gọi hắn là ác ma. Nhưng rất lâu rồi, cô gần như quên cái tên gọi đó. Bởi vì sự ngọt ngào và dịu dàng mà Hoắc Phi giành cho cô. Cô nghĩ mình thật sự sẽ hạnh phúc vì tình yêu của hắn...có lẽ đã đến lúc cô phải thức tỉnh.



------- hết chương 83----------