Dục Uyển
Chương 86 : Con sẽ không cưới Phi Yến
Ngày đăng: 16:37 30/04/20
Nghe tiếng hét của cha già kính yêu, Hoắc Phi không cần phải xoắn não lên suy nghĩ, cũng biết hắn lại gây ra họa. Nhưng gây ra họa gì, mức độ vi mô hay vĩ mô có cứu được hay không, thì phải qua đó xem thử.
Hoắc Phi lấy khăn lau miệng, rồi đẩy ghế ra và đi đến chỗ của Hoắc Nghị.
"Cha! có chuyện..?"
"Vèo...o..!!!"
Một sấp báo ném ngay vào người Hoắc Phi, khi hắn lọt vào trong tầm ngắm của Hoắc Nghị, chưa kịp giữ lấy thì nó đã rơi xuống sàn. Có nghiêng đầu nhìn xuống xem thử, cũng không có gì, chỉ là ảnh của hắn trên mỗi trang bìa tờ báo. Bọn kí giả này đúng thật tài giỏi, chụp lén mà hình vẫn đẹp như vậy.
Nhưng đến khi Hoắc Phi nhận ra không chỉ hắn, còn có Phi Yến và Dục Uyển cùng lọt vào trang bìa. Thì nụ cười cợt nhã không nghiêm túc vừa rồi đã theo gió cuốn bay. Hắn gấp rút cầm tờ báo lên xem. Không còn muốn bình luận thêm về gốc độ chụp hình, hắn lật nhanh mỗi tờ báo, tiêu đề mỗi trang đều được tô đậm "Người thừa kế đời thứ ba của Hoắc thị có mẹ là tiếp viên quán bar.". Tên nhà báo khốn kiếp nào đã làm cái trò này.
"Tin tức trên báo có phải thật? "
Hoắc Nghị đang giận đến cực điểm, nhưng vẫn gượng cười. Vì đó là điều cần thiết để ông kìm lại cơn giận của mình. Hoắc Phi phải lấy làm tự hào, vì chỉ có hắn mới khiến Hoắc Nghị đau đầu nhức óc, và một bộ mặt đa sắc thái như bây giờ.
Với Hoắc Nghị chuyện này không phải tầm thường, không chỉ ảnh hưởng đến danh dự còn mặt mũi của Hoắc gia. Lần trước chuyện xấu mặt của Hoắc Phi và Dục Uyển ở Trịnh gia, Hoắc Nghị muốn chấm dứt đàm tiếu của mọi người nên đành chấp nhận cho họ đính hôn. Nhưng lần này có sự tồn tại của đứa nhỏ là vấn đề lớn, đính hôn sẽ không thể nào giải quyết được.
"Tại sao lại không lên tiếng, rốt cuộc có thật hay không?"
Tiếng hét lần hai này của Hoắc Nghị đã kinh động hết lực lượng trong nhà, người làm thì không dám lộ diện, nhưng những người khác thì đều chạy lại.
"Lão gia! có chuyện gì?" mẹ Tiêu lên tiếng.
"Cha! có chuyện gì? Hoắc Khiêm xuất hiện sau mẹ Tiêu, cũng lên tiếng.
Dục Uyển bước đến, nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ bừng của Hoắc Nghị chỉ tập trung vào mỗi Hoắc Phi, nửa giây không rời mắt.
Lỗi lần này Hoắc Phi gây ra có lẽ không phải nhỏ....
Dục Uyển cầm những tờ báo còn sót lại dưới sàn lên. Cũng rất làm kinh ngạc, dù chỉ đọc lướt qua, dội dung các bài viết đa phần chỉ tập trung vào Phi Yến, tệ hại thế nào, xấu xa thế nào, lên giường với hôn phu bạn thân, mượn đứa trẻ để bước vào hào môn, có bài báo còn nói Phi Yến là kẻ lừa đảo, đứa trẻ đó chưa chắc con cháu Hoắc gia.
Điều đó làm cho Dục Uyển cảm thấy rất lạ, tại sao không bài viết nào xoáy mạnh vào Hoắc gia, hay đề cập đến Tề Hạo, đêm qua rõ ràng hắn đang đứng cạnh Phi Yến, nếu chụp được Phi Yến chẳng lẽ bọn kí gia không nhận ra Tề Hạo.
Thật ra, tất cả đều có chủ đích. Những bài báo này cũng chỉ mang tính chất giải trí cao, chủ biên tập vừa sợ người có quyền thế như Tề gia, cũng lo ngại kẻ lắm tiền như Hoắc gia. Nên không dám đá xoáy vào hai đại gia tộc này. Mục đích của họ chỉ là bán chạy báo, kết quả sáng nay báo chưa kịp xếp lên kệ đã có người hỏi mua.
"Dục Uyển! đứa nhỏ đó có phải là con của Hoắc Phi?" Vì Dục Uyển không có bất kì thái độ kích động quá mức nào, nên Hoắc Nghị nghĩ có lẽ Dục Uyển đã biết trước chuyện này. Không dài dòng thôi lôi, đi thẳng vào trọng điểm.
Cô nghĩ chuyện này có lẽ đã chấm dứt từ đêm qua. Chỉ có cô, Hoắc Phi và Phi Yến ba người họ biết chuyện này, sau khi cô đi du học, thì bọn họ thế nào cũng không quan tâm. Dù đã thông suốt, nhưng tại sao mở miệng thừa nhận chuyện này trước mặt người khác lại khó khăn như vây.
"Dục Uyển! cha hỏi lại con...đứa nhỏ cô tiếp viên đó đang mang trong bụng, có phải là của Hoắc Phi?" Hoắc Nghị lại một lần nữa nhấn mạnh, buộc Dục Uyển phải trả lời ông.
"Phải! đứa trẻ đó là con của Hoắc Phi."
Thật sự đó không phải câu hỏi Hoắc Nghị muốn hỏi Dục Uyển, ông chỉ đã thăm dò thái độ của cô về chuyện lần này. Dù hơi gượng ép nhưng Dục Uyển lại không hề làm ầm lên, cho nên mọi chuyện sẽ dể giải quyết.
"Vậy...nếu cha để Hoắc Phi cưới cô ta, giải quyết cái rắc rối này...con không phản đối?" Hoắc Nghị đặt câu hỏi ra, và đảo mắt nhìn Dục Uyển lẫn Hoắc Phi, thật ra đây cũng lại là một sự thăm dò khác.
"Lão gia! ông vừa nói gì?" Tiêu Tương giựt mình thay cho con gái, bà vừa mở miệng thì Hoắc Nghị đã giơ tay ngăn lại, ông nhìn Dục Uyển.
"...." không phải mình đã thông suốt, có gì phải do dự.Nhưng Dục Uyển còn chưa lên tiếng thì Hoắc Phi đã mở miệng nói trước.
"Con sẽ không cưới Phi Yến."
Câu trả lời của Hoắc Phi không làm cho mọi người trong nhà quá kinh ngạc. Theo suy diễn thường tình của mọi người, Hoắc gia là gia tộc nổi tiếng có tiền có thế, còn Phi Yến dù sao cũng chỉ chơi qua đường, lại là tiếp viên quán bar, nếu cưới về không phải thể diện nhà họ Hoắc đều mất hết.
"Cha! có chuyện lớn rồi..cha xem đi."
Là phát sóng trực tiếp, đang ghi hình tại tòa cao ốc của Tống thị.
Hoắc Nghị đã hiểu tại sao hôm nay Tống Phu nhân không có mặt trong buổi lể đính hôn, vì bà ta đang bận mở họp báo. Cũng giải thích luôn, tại sao trước cửa hội trường lúc nãy lại vắng kí giả, bởi vì họ đã nhận được lời mời từ tối hôm trước dưới danh nghĩa của chủ tịch Tống, nên sáng nay đã có mặt ở Tống thị.
Hoắc Nghị bị cuốn hút từ ngay phút giây đầu tiên nhìn vào điện thoại, bởi vì đoạn video đang được phát ra tại màn hình lớn của Tống thị, được kí giả có mặt quay trực tiếp lại. Hình ảnh của Mạn Ni và Tống Thiếu Hoành lúc trước khi xảy ra tai nạn.
"Không làm gì hết, anh buông tôi ra." Mạn Ni vùng vẫy, đánh tới tấp vào ngực của Thiếu Hoành.
"Tôi không tin, có phải cô đã phản tôi không..nói đi...có phải không?" Hắn như người mất trí gào thét.
"Anh bị điên rồi..mau buông tôi ra...anh muốn làm gì hả?"
Tống Thiếu Hoành gấp gáp dùng cả vũ lực, xé nát hết quần áo mà Mạn Ni đang mặc trên người.
"Muốn tôi tin cô thì hãy để cho tôi kiểm tra trên người cô...Hoắc Mạn Ni, nếu cô dám phản bội tôi, tôi sẽ bắt cô chết"
"Không được...anh là thằng điên, anh không được làm vậy...A..A..!!"
Hoắc Mạn Ni cố sức đẩy Tống Thiếu Hoành ra, và khiến hắn vấp vào bậc thềm ngã đập đầu vào ban công. Lướt nhanh qua 15 giây sau đó, trên màn hình là Mạn Ni lôi xác Tống Thiếu Hoành dậy và đẩy khỏi ban công.
Những người sau khi xem xong, đều rùn mình sợ hãi, một chút bất mãn dấy lên trong lòng họ. Mặc dù họ và Tống Thiếu Hoành không hề có quan hệ gì, nhưng vẫn cảm thấy căm ghét Hoắc Mạn Ni.
Đoạn video hoàn toàn dừng lại đó, máy quay phim của kí giả tại hiện trường Tống thị lập tức chĩa máy quay sang chỗ của Tống phu nhân.
Nước mắt trên mặt bà đã ướt nhòe cả khăn tay, hai mắt sưng bụp khuôn mặt xanh xao vì suốt cả tối đã xem không biết bao nhiêu lần cuộn băng này, cảnh tượng con trai bị sát hại dã man trong mắt bà, suốt cả đêm không thể nào ngủ được.
"Như các vị vừa xem Hoắc Mạn Ni là con quái vật, cô ta đã phản bội con trai tôi, ra bên ngoài vụng trộm...sau khi Thiếu Hoành phát hiện hành vi ngoại tình của cô ta, thì con đàn bà xấu xa đó lại sát hại nó một cách man rợ...hu...u...u..."
Giọng của Tống phu nhân đã không còn trong như trước, nó khàn vô cùng, vì suốt đêm đã dùng nước mắt để rửa mặt, khi nhắc đến tai nạn của con trai mình.
"Tôi phát đoạn video này lên là để tất cả mọi người ở Á Lạp Tân đều biết tội ác của Hoắc Mạn Ni gây, bộ mặt thật sự của con người luôn giả nhân giả nghĩa...và ả nhất định phải bị trừng trị đích đáng."
"Tách...tách..!!!!!"
Sau lời tuyên bố của bà ta, thì tất cả máy quay đều quay cận cảnh, ánh mắt hận thù, vẻ cương quyết không chịu lùi bước, đều thể hiện rõ trên ống kính.
Cùng lúc đó là tại Hoắc gia...
Xe cảnh sát đang đậu ở trước cửa, bên trong cảnh tượng rất hổn loạn, ồn ào nhất vẫn là bà ta. Vệ sĩ thì chỉ biết đứng yên, mặc dù Lữ Trị không ngừng gào thét, kêu họ đuổi đám cảnh sát này ra khỏi nhà. Không cho phép họ bắt Mạn Ni đi.
Nhưng đó là phạm pháp, trên tay họ có lệnh bắt người của tòa án. Thật ra, cũng có chút lòng riêng, bọn họ cũng vừa xem xong đoạn video đó, nên cảm thấy khiếp sợ con người Mạn Ni vô cùng, cũng giống như Tống phu nhân, muốn Mạn Ni phải đi tù.
"Các ngươi không có quyền làm như vậy...tôi sẽ kiện các người...Mạn Ni, con đừng sợ, mẹ sẽ mời luật sư giỏi nhất cho con." Lữ Trị vừa khóc vừa chảy đuổi theo, nhưng lúc này Mạn Ni đã bị nhét vào trong xe.
"Mẹ! con sợ lắm...mẹ...mẹ cứu con." Mạn Ni không ngừng đưa tay ra cửa sổ níu lấy tay của Lữ Trị, người mẹ cô thương yêu nhất và người thương cô, cho khi kính xe đóng lại và chiếc xe chạy mất hút.
Lữ Trị vẫn không ngừng đuổi theo...
"Mạn Ni! đừng sợ...mẹ sẽ tìm mọi cách cứu con ra."
----------- Có ai chưa VOTE không??? --------