Dục Uyển

Chương 95 : Hoắc Khiêm bị bệnh

Ngày đăng: 16:37 30/04/20


Dưới ánh sáng chóp nhoáng rực rỡ cùng âm thanh ồn ào sôi động của hộp đêm, mọi người như những con rối lao vào cuộc chơi, lắc đầu quẩy tay, buông thả bản thân, và hò hét quên mình theo tiếng nhạc.



Nhưng trong cái không khí cuồng nhiệt mọi người cùng vui lại có đóa hồng gai ngồi riêng một góc, lạc lõng giữa rừng người.



"Bọn mình qua bên đó ngồi?"



"Mày không biết cô ta là ai? tha cho tao...tao không muốn tự vả vào mặt mình, thôi...qua bên kia ngồi, còn cả khối em xinh đẹp...đi đi.."



Nổi bật, xinh đẹp lại vô cùng rực rỡ, nhưng một tiếng trôi qua lại không người đàn ông nào dám đến gần, là vì sao...



Chính là vì cái này đây.



"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau The first that you have called is not available at the moment, please try...."



Bởi vì tâm tình của Trình đại tiểu thư lúc này rất tệ, chỉ cần là đàn ông có mắt nhìn, sẽ không dại mà tìm phiền phức, tốt nhất là né cô ta ra.



"Rầm...m..!!!"



Sau khi quăng điện thoại xuống sàn, Trình Mĩ tiếp lại tục ném mấy chai rượu trên bàn.



"Choang...ng...!!!"



Thủy tinh vỡ vụn trên sàn, rượu văng ra tứ phía. Theo luật thường, thì bảo an nên xông vào lập tức và lôi kẻ gây rối ra ngoài tẩm quất cho một trận, nhưng vì đó Trình đại tiểu thư, nên...



Cho qua.



"Tề Hạo! anh dám ở cạnh nó, tôi sẽ khiến hai người sống không yên."



Hai ngày nữa bọn họ sẽ đính hôn nhưng từ hôm qua Tề Hạo đã biến mất, người của Tề gia cũng không thể tìm được hắn. Người bình thường rơi vào hoàn cảnh Trình Mĩ cũng khó giữ được bình tĩnh, huống chi một thiên kim tiểu thư đầy tự phụ lại kiêu ngạo. Vì cô biết rõ, hắn đi tìm Phi Yến.



Trong buổi lể đính hôn của Phi Yến, cô vô tình nghe được hai mẹ con họ nói chuyện với nhau, thì ra cái thai trong bụng của "nó" không phải của Hoắc Phi, mà là Tề Hạo. Nếu nó ngoan ngoãn làm xong lể đính hôn thì đã không có chuyện gì, lại giở chứng học người ta bỏ trốn.



Được thôi, nếu mày muốn trốn tao sẽ khiến cho mọi người không thể tìm được mày.



Vì vậy khi Phi Yến vừa lẻn ra bằng cửa sau, đã bị đám người của Trình Mĩ bắt đi. Họ bán Phi Yến cho bọn buôn người ở Đảo Chết. Nhưng đám người đó không chỉ vô dụng, còn không biết giữ mồm miệng, lại khai ra cô sau khi bị phát hiện.



"Rầm!"



Uống cạn một hơi hết ly rượu, Trình Mĩ bật người đứng dậy, và đặt một tấm chi phiếu xuống bàn, bồi thường cho những thiệt hại vừa gây ra.



"Tránh ra!"



Lúc Trình Mĩ bước ra khỏi vũ trường thì chạm mặt một đám thanh niên. Cố tình ngó lơ, vì trong mắt cô đám người đó không xứng để ngó tới, chỉ sợ làm bẩn mắt mình.



"Đại ca! đó không phải là khách vip của anh...Trình gia đại tiểu thư."



Nhưng có người lại không muốn làm ngơ Trình Mĩ, còn rất hứng thú là đằng khác. Người thanh niên với mái tóc bạch kim chói sáng, gã ném điếu thuốc hút xuống đất và cùng lúc đẩy hai cô nàng nóng bỏng đang ôm trong người cho đám đàn em bên cạnh.



"Mày có mang theo thuốc?" gã nhếch môi cười, nói chuyện với đàn em nhưng ánh mắt không rời Trình Mĩ một giây.



"Đại ca! anh định..."



Không cần hỏi tiếp, bọn họ đã đoán ra đại ca sẽ làm gì với những viên thuốc kích dục vừa đưa, thật ra không chỉ con người mà hồn phách đại ca từ lâu đã bị Trình gia đại tiểu thư bắt lấy. Nhưng người ta là thiên kim tiểu thư có quyền có thế, còn họ chỉ là mấy thằng lưu manh bán thuốc cấm, có tư cách với cao.



Về Trình Mĩ, hiện tại cô ta đang gặp rắc rối với cửa xe, dù đã dùng rất nhiều sức lực nhưng kéo mãi nó vẫn không chịu mở ra.



"Chết tiệt! ngay cả mày cũng muốn gây chuyện với tao?"



"Rầm..m..!!! mở ra.." Vừa đá vừa hét, đặc trưng của một kẻ đang ngấm hơi men.



"Có cần tôi giúp em?"



Thật ra vấn đề không nằm ở chỗ Trình Mĩ dùng bao nhiêu sức mà là đã đặt lực sai chỗ, thứ cô ta nắm kéo nãy giờ là gương chiếu hậu chứ không phải cửa xe. Trước khi Trình Mĩ nhận ra đó là ai thì gã đã kéo cửa xe ra, đứng chờ.



"Là anh?"



Và dù cửa xe đã mở nhưng Trình Mĩ không vội bước lên, nụ cười khinh miệt và ánh mắt xem thường đặt hết lên người gã. Cô lạnh lùng lướt qua người gã, rồi bước vào trong xe.



Trong mắt của Trình Mĩ thì địa vị của gã này vô cùng hèn hạ, lũ kí sinh sống bám trên cơ thể người, nếu không có những người như cô vung tiền thì đám cặn bã này lấy gì kiếm sống. Và một việc Trình Mĩ biết rõ, gã này rất si mê mình. Cái kiểu ánh mắt thèm khát khi nhìn thấy cô, thật kinh tởm. Đó cũng là lý do cô càng chán ghét và khinh thường gã, vì gã không biết lượng sức mình.



Nhưng có một thứ từ con người bẩn thiểu này, khiến cô vẫn còn dây dưa với gã.



"Lên xe!"



---------------------



Nửa tiếng sau....



"Ưm...ưm...!!!"



Chính là kỹ thuật trên giường của gã rất lợi hại.



Trên con đường vắng không người qua lại, những hạt mưa phảng phất rơi dưới ánh đèn đường như những hạt bụi, khí trời bên ngoài trở nên xe lạnh. Nhưng không khí trong xe lại nóng vô cùng, những tiếng rên rĩ cường điệu của người phụ nữ, và âm thanh ái muội từ trong xe nhịp nhàng phát ra.



".Áh...Áh..sâu...sâu hơn nữa...Áh...h.." Trình Mĩ uốn éo người, vừa rên rĩ vừa bấu chặt lấy tóc của gã.



Hơn cả thoái mái, là khoái cảm hưng phấn tột cùng, chỉ một chút cử động nhỏ của gã cũng khiến thân thể rụng rời, những trận tê sung sướng bên dưới như thủy triều đánh úp cơ thể cô. Lưỡi gã chậm rãi len lỏi vào sâu bên trong, mang ngọt lửa hừng hực thiêu đốt từng chút một lý trí, khiến cô đê mê không cưỡng lại được ham muốn của mình, buông lỏng hai tay, thở hổn hểnh và quên mất cảnh giác.



Cũng không biết gã đàn ông trước mặt mình, đang tháo thắt lưng, và kéo quần xuống.



Chiếc váy được vén lên tận eo của Trình Mĩ, đôi chân thon dài quyến rũ như chiếc kiềm xiết chặt cổ gã đàn ông. Gã vùi mặt vào giữa hai chân của Trình Mĩ, những trận co rút khít khao từ huyệt nhỏ do chiếc lưỡi linh hoạt của gã tạo ra, không ngừng phun ra mật dịch. Đầu lưỡi mềm dẻo nhanh chóng được rút ra, nhường chỗ cho cự vật cứng rắn xâm nhập vào. Khi Trình Mĩ như bóng xì hơi nằm xụi lơ trên ghế, thì gã bắt đầu làm phần việc của mình.



Gã đã khát khao được làm điều này từ rất lâu, nhưng khi gã đã sẵn sàng cho điều đó thì...




"Ngồi xuống! tôi giúp anh gội đầu."



----------------------



Sau khi đặt Khiêm ngốc ngồi ngay ngắn trên giường, Dục Uyển lấy khăn giúp hắn lau khô tóc, nhưng tâm trí của hắn đều đặt hết vào mấy lá bài, cứ lắc, cứ xoay không chịu ngồi ngay ngắn.



"Không cho chơi nữa." Dục Uyển giựt bộ bài ra khỏi tay hắn, rồi đem đi cất.



"Không muốn! trả lại cho anh."



Chỉ mới vài ngày Khiêm ngốc đã bắt đầu trưởng thành, còn biết nói lại cô. Cái này người trước đã cảnh báo, gần mực thì đen mà gần đen thì sáng. Trong khi Hợi miệng rộng và Từ Tam lại không phải là hai tấm gương sáng nên học theo. Lúc họ còn ở thôn Kì Lạ, Khiêm ngốc rất biết nghe lời, nửa câu cũng không dám cãi, càng không nói nhiều như bây giờ.



"Không trả! nếu không làm khô tóc anh sẽ bị cảm, ngồi yên đó."



"Không thích...cái đó là của anh, trả cho anh." Hoắc Khiêm vùng dậy, chạy theo lau lưng của Dục Uyển giựt lấy bộ bài.



Họ giằng co qua lại, hắn cố sức lực giựt lấy bộ bài, còn cô phảng kháng không chịu nhượng bộ.



"Trả cho anh."



"Không trả!"



Hắn đưa tay ra phía trước, cô cầm bộ bài giơ lên cao. Hắn đưa tay lên cao, cô lại đặt bộ bài xuống. Hắn đặt tay xuống, thì cô lại đẩy bộ bài qua trái. Hắn chòm qua trái, thì cô lại né bộ bài sang phải. Hai người họ cứ như vậy mãi, cho đến khi một trong hai người phát cáu, không giữ được bình tĩnh.



"Anh muốn làm gì?" hai chân hổng đất, cả người bị nhấc bổng lên, Dục Uyển hoảng hốt lên tiếng.



"Rầm..m..!!!:



Hoắc Khiêm ôm theo cả người của Dục Uyển ném thẳng lên giường, và thượng lên người cô. Hành động vô cùng nhuần nhuyễn không cần phải qua luyện tập. Có cái giường làm điểm tựa, hai chân hắn làm gọng kiềm thì Dục Uyển chạy đâu cho thoát, không ngoan ngoãn giao bộ bài ra. Xem ra, Hoắc Khiêm đâu phải là ngốc hoàn toàn.



"Giành được rồi..."



Nụ cười vô tư của kẻ chiến thắng, không lâu sau đã bị vẫn đục...



Cơ thể nam và nữ vốn khác biệt rất nhiều, có những bộ phận nhạy cảm mà sách báo phim ảnh khuyến cáo không nên để gần nhau, vì khi chúng tiếp xúc ở cự ly gần sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Ví dụ...



Không khí trong phòng nóng dần lên, kiểu ánh mắt mập mờ khao khát dần lộ diện.



Khuôn mặt nhiễm đỏ kì lạ, trống ngục đập nhanh thái quá và bộ phận nào đó có dấu hiệu căng cứng...



"Anh..anh..." Dục Uyển bị dọa sợ bởi phản ứng sinh lý đàn ông vô cùng khỏe mạnh của Hoắc Khiêm.



Mỗi tối hắn đều nằm cạnh cô, nhưng tư thế nằm kiểu này thì chưa bao giờ. Cả người phủ lấy cô, thân thể Uyển vừa mềm mại, lại nhỏ bé. Hắn muốn cử động thật nhiều, muốn xiết chặt lấy cô, muốn được chạm vào cô nhiều hơn nữa, nhưng không biết bắt đầu từ đâu nên càng lúng túng.



"Uyển! anh...anh..cảm thấy rất lạ."



Chúc mừng chị Uyển, đêm nay đã vô tình thức tỉnh bản năng đàn ông vốn đã ngủ yên của Hoắc Khiêm.



Cảm nhận độ nóng rực bên dưới đang va chạm vào thân thể, Dục Uyển sửng sốt đến tròn mắt, không yhốt thành lời. Không phải cô nghi ngờ khả năng đàn ông của Hoắc Khiêm, mà là trong thời gian dài cô gần như lãng quên điều đó.



Tư lúc hắn tỉnh dậy, cư xử và hành động đã như một đứa trẻ lên ba. Họ nằm cạnh nhau mỗi tối, cô còn lột đồ tắm cho hắn mỗi ngày, nhưng hắn chưa từng có biểu hiện này bao giờ, làm cô quên mất việc Hoắc Khiêm vẫn là một người đàn ông.



Vội vã đẩy Hoắc Khiêm ra, trước khi hắn có những dấu hiệu tiến xa không thể dừng lại.



"Tối nay anh ngủ dưới đất, không được nằm lên giường."



Cô ném cho hắn cái gối, rồi úp mặt vào tường mà ngủ. Đặt tay lên ngực, cô cảm thấy tim mình vẫn còn đang đập rất nhanh, có lẽ từ giờ trở đi cô nên giữ khoảng cách với hắn. Tội cho Khiêm ngốc, vẫn gãi đầu không hiểu nguyên nhân bị đuổi khỏi giường, và tại saocơ thể hắn cứ cảm thấy nóng ran, rất khó chịu, bên dưới bắt đầu phình to.



Hoắc Khiêm đưa tay mò mẫm lên giường, giựt giựt lấy gốc chăn của Dục Uyển.



"Uyển...hình...hình như anh bị bệnh rồi, chỗ này của anh có khối u.. nó vừa sưng to còn cứng nữa? em xem đi.." Hoắc Khiêm đang cảm thấy hoang mang và hoảng sợ.



Hắn càng kéo chăn ra cô lại càng giữ chặt. Cho dù hắn đặt tiền ngay trước mặt, cô cũng không dám mở mắt ra xem nữa, cô biết thứ to cứng mà hắn đang ám chỉ là gì.



"Uyển...Uyển...có phải anh bệnh nặng rồi không?"



"Đúng vậy! anh bị bệnh rồi nên tuyệt đối không được leo lên giường cho tới khi hết bệnh." Dục Uyển tức giận bật người dậy, quát cho một trận. Cô thừa nhận hắn ngốc nghếch rất đáng yêu, nhưng ngốc đến mức này lại hại chết người.



"Hu...u..!!! Vậy...vậy khi nào anh mới hết bệnh...anh muốn ngủ trên giường, muốn nằm cạnh em."



Dục Uyển biết rõ nếu để cho hắn nằm cạnh cô, bệnh sẽ càng nặng hơn, không chừng còn lây sang cả nữa. Nhưng để giải thích vấn đề nam nữ to lớn này cho một bộ óc bé xíu chỉ biết khóc thì không dể.



Dục Uyển cúi người xuống nhìn Hoắc Khiêm, lại vô tình đối mặt với "khối u" to lớn dưới đũng quần của hắn, kích thước không nhỏ nó dội lên cao như quả núi. Đúng là anh em họ Hoắc sinh lý cực kì tốt, bỏ qua vấn đề tế nhị, cô cần phải dỗ hắn nín trước đã.



"Hoắc Khiêm! tôi đối xử với anh có tốt không?"



"Có...có..." Hoắc Khiêm gật đầu một cách mãnh liệt.



"Vậy anh có muốn tôi bệnh không? nếu anh nằm bên cạnh....bệnh của anh sẽ lây sang tôi?" Dục Uyển mỉm cười nhìn hắn.



"Không...không...cục u xấu lắm, anh không muốn Uyển xấu....không muốn lấy bệnh cho Uyển, anh sẽ nằm dưới đất....anh không nằm giường nữa." Hoắc Khiêm vội vã lên tiếng, rồi kéo chăn chùn kín mặt.



Dục Uyển rất cố gắng để không phải bật cười, không thể tưởng tượng được một Hoắc đại thiếu gia, sẽ có giây phút đáng yêu như vậy.



"Ngủ ngon Hoắc Khiêm"



Nằm dưới đất, Hoắc Khiêm đang rất lo lắng, đến mức suốt đêm không thể ngủ được vì không biết đến khi nào bệnh của hắn mới hết, cứ trở mình liên tục.



Thật là tội nghiệp, nhưng yên tâm đi. Khiêm ngốc à, sáng mai nó sẽ hết thôi, tác giả cam đoan với anh.



-------- hết chương 95------------