Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục

Chương 101 : Vợ chồng bình thường

Ngày đăng: 01:35 20/04/20


5. Bình thường.



Nếu có thể, tôi mong chúng tôi chỉ như những đôi vợ chồng bình thường khác. Tuy rằng như vậy sẽ thiếu thốn quyền lực lẫn tiền tài, nhưng chúng tôi sẽ có thể ở cùng nhau thật gần. Tuy nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của riêng tôi, bởi vì tôi biết, nếu anh không phải Nguyên soái, như vậy Cố Triệt cũng sẽ không phải là Cố Triệt.



Sau hai năm kết hôn, một năm mới nữa lại đến. Hứa Mộ Triều đang nhàm chán vô cùng, quyết định đặt ra mục tiêu đầu năm cho bản thân---



Giống như một người phụ nữ bình thường, yêu một người đàn ông không bình thường.



Tận sâu thẳm trong lòng cô, cô vẫn là một người phụ nữ rất truyền thống. Cô đã đặt ra cho mình nhiệm vụ đầu tiên, đó là bắt đầu làm quen với việc nấu canh. Tuy rằng gia cảnh từ nhỏ rất bình thường, nhưng Hứa Mộ Triều vốn được cha mẹ cưng chiều hết mực, cùng lắm chỉ biết làm trứng xào ớt xanh. Vì thế hôm nay, cô cho đầu bếp nghỉ một ngày, tự nhốt mình trong bếp nghiên cứu thật lâu thật lâu.



Buổi tối Cố Triệt về nhà, không ngờ nhìn thấy vợ yêu vốn luôn lạnh nhạt lại khó nén sự hưng phấn nhiệt tình. Ánh mắt anh thản nhiên đảo qua bốn mặn một canh đơn sơ trên bàn cơm, áo khoác cũng chưa kịp cởi liền nhanh chóng ngồi xuống.



Cô lập tức đưa chén cơm qua, anh gật đầu, nhận lấy bắt đầu ăn.



Nhìn vẻ mặt luôn bình tĩnh của chồng, cô không nhịn được bèn hỏi: "Ông xã, hương vị ra sao?"



"Ăn rất ngon. Cám ơn em." Anh nhìn cô, ánh mắt thật dịu dàng.



Đêm đó, Cố Triệt vốn xưa nay chưa từng bị đau bụng, nhưng một khi đã đau là đau cả đêm.



Tay nghề nấu ăn của Hứa Mộ Triều vẫn chưa thối nát tới mức có độc. Xét về hương vị, tuyệt đối có thể ăn được hết. Chỉ là Cố Triệt từ nhỏ đã được đầu bếp hàng đầu của Đế quốc chăm sóc, hệ tiêu hóa đã sớm được hun đúc trở nên quý giá vô cùng. Mà Hứa Mộ Triều đến từ phương Nam, hôm qua đã hưng trí bừng bừng bỏ thêm rất nhiều bột ớt và hương cây hồi gì đó. Vốn là loại gia vị chẳng có dinh dưỡng nào, vì thế....



Vẻ mặt cô thất bại, mặt Cố Triệt lại tái xám. Mãi đến sáng hôm sau, với sắc mặt còn tái nhợt, anh vẫn đi làm. Lúc gần đi, kéo cô lại hôn: "Hôm nay anh còn muốn ăn đồ ăn em nấu."



Cố Triệt đi rồi, Hứa Mộ Triều khó xử thật lâu. Được rồi, coi như Cố Triệt có thể nhịn, cô đã từng ăn qua đồ ăn của Cố phủ, cũng cảm thấy thứ bản thân làm chỉ là đồ bỏ đi, thật sự không muốn ăn lại lần hai.



Đầu bếp có liên quan và nhóm tôi tớ cùng cô đứng trong phòng bếp, mắt to trừng mắt nhỏ không biết làm sao. Cuối cùng, người hầu thân cận nghe tin nên đi đến, cười nhẹ nói bên tai cô.



"Phu nhân, Nhật Bản cổ đại có một loại món ăn rất nổi tiếng, tên là "Nữ thể thịnh"*...."



(*nữ thể thịnh: hay "nhân thể thịnh" là bày thức ăn trên cơ thể lõa lồ của người phụ nữ)



Vẻ mặt cô xấu hổ.



"Để đầu bếp phụ trách làm đồ ăn, hầu gái chia thức ăn, phu nhân phụ trách làm món chính là tốt rồi."



"Anh!" Cô run rẩy chỉ vào anh ta, "Không thể ngờ anh lại gian ác như vậy."



Anh ta cười nhẹ nhàng khoan khoái: "Quan trọng là phu nhân có muốn làm món ăn này hay không?"



Bởi vì Hứa Mộ Triều da mặt mỏng, việc này chỉ có mỗi người hầu và một hầu gái biết được. Đến lúc Cố Triệt tan tầm, quay qua quay lại không thấy đồ ăn nóng sốt, cũng không thấy lúm đồng tiên của vợ yêu. Người hầu tỏ vẻ nghi ngờ: "Nguyên soái, phu nhân nói bưng đồ ăn vào phòng rồi."


Năng lượng khoáng thạch bỗng bắn rọi ánh sáng ra bốn phía!



Không biết qua bao lâu.



Hứa Mộ Triều được Cố Triệt lay tỉnh. Kinh hãi qua đi, cô đưa mắt chung quanh, lại phát hiện mình đang ở trong tầng khí quyển của Địa Cầu. Cô hiểu, trái tim của Minh Hoằng đã giúp bọn họ tỏa ra thứ năng lượng mà họ muốn



Cố Triệt ôm cô thật chặt vào lòng, cô vẫn còn sợ hãi: "Lỗ đen thật quá đáng sợ."



"Là anh sơ sẩy." Anh cau chặt mày, "Nhưng rất kì quái, tọa độ kia trước đây chưa từng xuất hiện lỗ đen"



Hứa Mộ Triều không nói gì.



Cô ngẩng đầu lẳng lặng nhìn tầng khí quyển mông lung.



Cố Triệt nói đúng, chiến trường tương lai, có lẽ là ở vũ trụ.



Cô không nói cho Cố Triệt biết. Thời điểm trái tim của Minh Hoằng phóng thích ra năng lượng. Trong nháy mắt đó, cô nhìn thấy vài thứ. Có lẽ là do trái tim của Minh Hoằng chiếu cho cô thấy.



Cô nhìn thấy trong bóng đêm vô tận, dường như có một nguồn năng lượng đen tối như thủy triều bắt đầu khởi động. Tại nơi âm u khiến người ta sợ hãi đến hít thở không thông kia, cô nhìn thấy một người đàn ông.



Một gương mặt anh tuấn, lạnh lùng, cương nghị, trầm mặc.



Quần áo anh ta tả tơi, vẻ mặt tiều tụy trôi nổi trong lỗ đen.



Thế nhưng mặc kệ là người, hay là kiểu sinh mệnh nào khác, sao có thể ở trong lỗ đen chứ?



"Đó có lẽ là một lỗ đen ở không gian khác." Cố Triệt cúp điện thoại, nói với cô: "Không biết tại sao, lại bay tới tọa độ của chúng ta."



"Trôi trong không gian?” Trong lòng Hứa Mộ Triều không hiểu tại sao lại sợ hãi.



Có lẽ đó là một loại chiếu xạ, khiến hình ảnh của người đàn ông được chiếu vào lỗ đen.



Vậy cuối cùng đó là ai? Một người cô độc bi thương ngủ say như thế.



"Đang nghĩ gì vậy?” Cố Triệt yêu thương ôm cô vào lòng.



"Không có gì." Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, "Em cảm thấy bản thân thật hạnh phúc, vì chúng ta sẽ vĩnh viễn không tách rời."



"Đương nhiên chúng ta vĩnh viễn không tách rời." Anh bình tĩnh nói, "Cho dù chết, tro cốt cũng phải chôn cùng nhau."



______________TOÀN VĂN HOÀN _________________