Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục

Chương 103 :

Ngày đăng: 01:35 20/04/20


“Giống như chưa bao giờ tới thế giới này, cậu vẫn là một thiên sứ thuần khiết, tồn tại vĩnh viễn trên Thiên đường.”



***



Tôi đến với “Dục vọng kẻ chinh phục” thông qua nhóm dịch Thành Thời Gian sau khi đã ngất ngây với Mục Huyền trong “Độc quyền chiếm hữu”, điên cuồng với Mạnh Tông Hi trong “Kiêu sủng”. Và giờ, tôi háo hức chờ mong một nam chính tuyệt vời khác của Đinh Mặc. Thế mà sau khi đọc xong, người khiến tôi ám ảnh nhất không phải Cố Triệt, Thẩm Mặc Sơ hay Minh Hoằng mà là Cố Lệ - một nhân vật phụ. Nhưng đối với tôi, cậu chưa bao giờ là nhân vật phụ, cậu vĩnh viễn là nhân vật chính trong trái tim tôi. Cố Lệ như một ánh nắng ban mai trong trẻo, dịu dàng chiếu xuống cuộc đời đầy tăm tối và khắc nghiệt.



Cố Lệ xuất hiện lần đầu tiên trong một tình huống đầy đau đớn và khuất nhục - đó là khi cậu đang bị tên cầm thú Đồ Lôi chà đạp và làm nhục. Từ bỏ địa vị, thân phận cao quý để đi theo lí tưởng của mình, nhưng cái đón cậu phía trước không phải cờ hoa rực rỡ, vinh quang chiến thắng, mà là một đoạn đường đen tối và dơ bẩn. Cậu rơi vào tay quân địch, trở thành tù binh, bị coi như thú cưng, bị cưỡng hiếp, bị hành hạ, bị tra tấn, bị dẫm đạp lên cả thể xác và tinh thần, tất cả, chỉ bởi vì cậu quá đẹp và thân thể cậu quá yếu đuối, cậu không có sức chiến đấu. Nỗi đau và sự nhục nhã đã khiến cậu dần trở nên câm lặng, khiến cậu không còn sống, mà chỉ đơn giản là còn tồn tại. Nhưng tận sâu bên trong vẻ yếu đuối ấy là cả một tâm hồn kiên cường và bất khuất hơn bất cứ kẻ nào. Trong hoàn cảnh ấy, trong địa ngục dơ bẩn ấy, có mấy ai đủ dũng cảm, đủ nghị lực để mà sống, để không gục ngã, để không buông xuôi, để không xa đọa? Nhưng cậu đã làm được! Có lẽ chỉ có hận thù mới đủ sức khiến cậu mạnh mẽ đến thế.



Trong những tháng ngày đen tối nhất cuộc đời ấy, cậu chưa bao giờ quên nơi cậu thuộc về - đế đô thân thương của cậu, quê hương của cậu, chủng tộc của cậu... và hơn hết, anh trai tôn kính của cậu! Đó chính là đốm lửa le lói chiếu sáng cho cậu, giữ lại chút hy vọng nhỏ nhoi, là chút sức mạnh cuối cùng của cậu.



“Anh ở đế đô có khỏe không?”



“….Anh hai, mùa này, đế đô có giống như trước kia không, cuối thu không khí thoáng đãng, đẹp đẽ mà trang nghiêm”



“Suốt cả cuộc đời tôi không hề phản bội lại chủng tộc của mình.”



Đế đô, đế đô... Đế đô rực rỡ, đế đô yêu thương, đế đô xa vời... Cậu đã tưởng rằng mình sẽ không bao giờ được trở lại đế đônữa, thân thể cậu đã nhơ bẩn đến mức này, dù có được về, cậu cũng còn mặt mũi nào mà trở về đế đô được nữa?



“Đế đô ơi, trong lòng cậu tự nhủ, xin tha thứ tôi không rửa trôi được sự sỉ nhục này, đế đô.”



“Aii. . . . . . tôi còn mặt mũi nào mà trở về đế đô. . . . . .”



“Cô đồng ý cho tôi trở về đế đô?



Cậu muốn trở về đế đô ư?



Không... Tôi không muốn”



Thế đấy, dù chàng trai của tôi có phải sống trong vũng bùn nhơ nhớp đen tối, xong chưa lúc nào cậu đánh mất sự trong sáng, thanh khiết và kiên cường của mình. Bất chợt, tôi nhớ đến một câu ca dao của Việt Nam:



“Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”



Cho đến một ngày, cậu gặp được một người con gái – người đã kéo cậu ra khỏi vũng bùn ấy, đã cứu cậu khỏi địa ngục ấy.



Lần đầu tiên gặp cô, cậu tưởng rằng cô cũng như những con quỷ dữ khác, cậu đã từng muốn giết cô!



Từ khi nào, cậu đã không còn coi cô là kẻ thù nữa nhỉ?



Là khi cô chăm sóc cậu từng miếng cơm, từng ngụm nước uống?



Là khi cô đưa cho cậu đôi giày cũ khi thấy chân cậu trầy xước vì sỏi đá?


“Anh, xin cho em ở đây. Em sẽ trở về đế đô cùng với Mộ Triều.”



Cậu sẵn sàng sống chết cùng với cô.



Còn hơn như thế, cậu sẵn sàng bước vào vũng bùn nhơ trước kia, sẵn sàng vào địa ngục dơ bẩn kia vì cô!



Đó đã và vẫn đang là ác mộng của cuộc đời cậu, nhưng vì cô, cậu vẫn bước xuống, chưa từng quay đầu.



Cậu chấp nhận quỳ xuống trước mặt kẻ thù, vứt bỏ cả tự tôn, chịu đủ mọi lăng nhục về thể xác và tinh thần chỉ để trả thù cho cả cô và chính mình. Cậu biết đó là con đường không có lối về. Cậu biết đợi cậu phía trước là cái chết. Cậu biết hết!



Vậy mà ngay cả trong lúc ấy, điều duy nhất cậu nghĩ đến chỉ có cô – người con gái duy nhất cậu yêu.



“Mộ Triều, đây đúng là thời khắc tối tăm nhất trong cuộc đời tôi. May mà cô không nhìn thấy, cũng không biết gì về nó. Nhưng tôi thề bóng tối nhất định sẽ qua đi. Nếu như cô sắp gặp nạn, vậy tôi sẽ nhanh chóng đến đoàn tụ với cô thôi —— Sau khi tôi báo thù cho chúng ta.”



Tôi còn nhớ, cậu từng nói rằng: “Mộ Triều, chúng ta sẽ sống cùng nhau.”



Thế mà giờ đây, cậu lại chọn con đường ấy, cậu thất hứa!



Không phải hứa cùng tôi, mà tôi thấy tim đau như dao cắt từng cơn.



Có lẽ, Hứa Mộ Triều khi nghe tin dữ về cậu, cũng sẽ cảm thấy thế chăng?



Sao A Lệ có thể để cô chịu khổ được?



Phải, sao A Lệ có thể để cô chịu khổ được, nỗi đau chỉ riêng mình cậu chịu là đủ rồi!



Tôi còn nhớ, khi tôi đọc được bức tuyệt bút của cậu gửi lại cho anh trai, tôi đã khóc suốt cả một đêm, đến ba ngày sau vẫn không dám đọc tiếp.



Tôi khóc bởi thương cậu, cũng khóc bởi thiên thần của tôi, ánh sáng của lòng tôi đã vĩnh viễn ra đi rồi.



Cậu đã tự mình lựa chọn một cái chết theo cách của riêng cậu, như cậu mong muốn, trong sạch, như thể chưa từng tồn tại.



Giống như Quan Duy Lăng đã nói:



“Giống như chưa bao giờ tới thế giới này, cậu vẫn là một thiên sứ thuần khiết, tồn tại vĩnh viễn trên Thiên đường.”



Nếu có thể, tôi cũng mong rằng thiên sứ của tôi đừng bao giờ đặt chân xuống một nơi u ám, tăm tối như nơi này.



Thế nên, Lệ của tôi, cảm ơn anh mang sự trong trẻo và tinh khiết của anh đến đây!



Lệ của tôi, ở nơi Thiên đường kia, em chúc anh bình yên!