Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục

Chương 2 : Đội trưởng người thú

Ngày đăng: 01:34 20/04/20


Bầu trời màu xanh lam bị ảnh hưởng bởi phóng xạ nguyên tử, pha lẫn sắc đỏ như máu. Mặt trời chói chang lơ lửng treo cao như một tấm gương sáng rực. Trong ngày hè nóng bức này, Đại Vũ lê bước đi chân đi dọc trong thao trường vĩ đại.



Trên sân, các người thú đang luyện binh dưới sự chỉ đạo của đội trưởng. Có người bán thú cao tới 2m, đang luyện tập vật lộn bằng tay không; có con hổ biến dị màu trắng, tuy cơ thể nhỏ bé nhưng lại dũng mãnh kinh người. Còn có những kẻ hóa thú bẩm sinh mà người ngoài vừa nghe danh đã sợ mất mật, bọn chúng cao hơn 8m, giống như những tòa tháp sắt đồ sộ đứng sừng sững trên thao trường.



(*Bán thú: Nửa người nửa thú.)



Thân là bán thú, thành viên thuộc đội tinh ảnh của người thú, khuôn mặt Đại Vũ trông rất dữ tợn, lại đặc biệt khôi ngô tuần tú. Nhưng lúc này, thần sắc cậu ta lại cực kỳ nặng nề, cho thấy tâm tình không được tốt lắm, khiến cho những người thú khác cũng không dám đến gần hỏi thăm.



Đại Vũ tiến sâu vào căn cứ, đến trước một tòa nhà nhỏ ba tầng liền bị binh lính Bán thú ngăn lại.



“Phó đội trưởng!”, thú binh khó xử nói, “Đội trưởng đã căn dặn, buổi tối là thời gian để cô ấy nghỉ ngơi dưỡng sức và suy nghĩ chiến lược, bất cứ ai cũng không được làm phiền…”



“Nói láo!”, Đại Vũ trừng mắt liếc thú binh, “Đội trưởng có nói tôi là ngoại lệ, có việc khẩn cấp thì có thể gặp cô ấy. Cút ngay!”



Thú binh bị Đại Vũ đạp một cước vào mông, “ ầm ầm ầm” chạy thẳng lên lầu.



Mặc dù ở trước mặt thú binh Đại Vũ thường xuyên tỏ vẻ ngang ngược, nhưng khi đến trước cửa phòng đội trưởng, cậu ta lại nín thở, bước chân nhẹ nhàng hẳn lên. Nhưng bước chân của người Bán thú dù cố gắng nhẹ nhàng đến cỡ nào cũng vẫn gây nên những tiếng thịch thịch trên sàn nhà.



“Vào đi.” Một giọng nói nhẹ nhàng, lười biếng vang lên.



Đại Vũ vui mừng, cánh cửa tự động từ từ mở ra, cậu ta liền nghênh ngang bước vào, vừa liếc mắt đã thấy đội trưởng đang từ trên giường ngồi dậy. Trên chiến trường, đôi mắt sáng ngời tinh anh bao nhiêu thì lúc này lại hơi mơ màng, tựa như một con cừu nhỏ còn ngái ngủ.



Được rồi, suy xét chiến lược cái gì chứ, chẳng qua ngài đội trưởng làm biếng, thích ngủ nướng thôi.



Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh màu lam nhạt ùa vào, ánh sáng nhàn nhạt chiếu sáng cả căn phòng. Đại Vũ híp mắt nhìn đội trưởng, cô mặc chiếc áo lót quân nhân màu trắng, quần màu đen, tôn lên thân hình thon thả, làn da trắng như ngọc, tinh thần nhẹ nhàng sảng khoái.



Nhưng mà …, Đại Vũ khịt khịt mũi, căn phòng của đội trưởng xưa nay chỉ có mùi hoa thoang thoảng, thỉnh thoảng có thể xen lẫn mùi thuốc súng và mùi máu tươi, nhưng cái mùi hôm nay…



Nhất thời, ánh mắt Đại Vũ liền biến đổi, khó tin nhìn đội trưởng: “Đội trưởng, cô động dục hả? Mùi này…”



Rõ ràng là mùi của động vật giống cái tỏa ra, thật thơm ngát mất hồn.



Đội trưởng ngẩn ra, sắc mặt hơi biến đổi.
Cô trừng mắt liếc hắn một cái: “Tôi là lính đánh thuê, đến gia nhập với các người. Thế nào, không hoan nghênh tôi phải không?”



Bọn lính đã từng gặp rất nhiều loại lính đánh thuê, nhưng rất hiếm khi có phụ nữ, huống chi lại là một thiếu nữ trẻ trung đáng yêu như vậy. Thế nhưng, nếu cô ta không phải là lính đánh thuê dũng mãnh, sao có thể sống sót trong phạm vi thế lực của thú binh?



Thiếu tá là một gã thanh niên đẹp trai, từ trong đám người kia bước ra: “Lính đánh thuê, chúng tôi đang thi hành nhiệm vụ, không tiện nhận cô vào đội.”



“Vậy ư? Nếu tôi nhớ không lầm, chẳng phải quân lệnh của Cố nguyên soái là thống nhất chiến tuyến của con người, không kỳ thị quốc tịch hay màu da, chào đón tất cả con người tìm nơi nương tựa sao?”



Cô nói tiếp, “Chẳng lẽ các vị muốn tôi đi gia nhập thú binh?”. Cố nguyên soái mà cô nhắc đến, chính là thủ lĩnh tối cao của liên quân loài người.



Thiếu tá trời sinh tính tình nghiêm túc, không giỏi nói năng, bị cô chất vấn liền nghẹn họng. Trầm mặc một chút mới đáp: “Được rồi, nhưng tạm thời phải tước vũ khí của cô trước. Đợi đến lãnh địa của con người mới đối chiếu thân phận, cấp bậc của cô.”



Cô gái hơi chần chừ một chút rồi gật đầu, ném khẩu súng trên vai xuống đất. Thiếu tá tự mình tiến lên, kiểm tra toàn thân cô gái, bảo đảm không có vũ khí gì khác.



Thiếu tá phát hiện, khi tay hắn vỗ lên cơ thể cô, cô cúi đầu, thân thể khẽ run lên, giống như không tự chủ được muốn tránh né sự đụng chạm của hắn. Dáng vẻ kia lại giống như hưng phấn vì hắn đụng vào.



Điều này khiến cho thiếu tá nhiều năm nay chưa được chạm đến phụ nữ, trong lòng khẽ run lên.



Nhưng thiếu tá cũng không biết, lúc này trong lòng Hứa Mộ Triều hỗn loạn như bị vùi dập trong sóng to gió lớn.



Hắn là người đàn ông loài người đầu tiên mà cô tiếp xúc gần gũi thế này trong hơn ba năm nay. Cô hoàn toàn không ngờ tới, cơ thể cô lại đột nhiên có phản ứng như vậy, dường như có một dòng nhiệt nóng bỏng xâm nhập vào hệ thần kinh của cô.



Muốn, không ngờ cô lại muốn đến thế!



Muốn đẩy gã thiếu tá trẻ tuổi kia ra đất, đè lên người hắn, cởi quân trang của hắn ra.



Xem ra, sau khi thoát khỏi rương đông lạnh, cơ thể cô đã có nhiều biến hoá, không riêng gì những giấc mộng ngổn ngang kia mà khi gặp được đàn ông loài người cũng sẽ nảy sinh những phản ứng sinh lý mãnh liệt như thế.



Việc này thật sự không ổn.



Cô nghiến răng, không muốn để thiếu tá nhận thấy sự khác thường của mình