Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục

Chương 20 : Không thể quay về đế đô

Ngày đăng: 01:34 20/04/20


Tiếng chim hải âu cùng với tiếng sóng biển, không ngừng lặp lại bên tai. Trên bờ cát bị nước biển ăn mòn nhợt nhạt như tro tàn, ánh nắng mặt trời ấm áp mà yên tĩnh.



Hứa Mộ Triều đột nhiện mở mắt ra.



Đây là hơi thở của ai? Mang theo mùi vị mằn mặn của nước biển, vừa sạch sẽ lại rất đỗi dịu dàng.



Trong ánh trăng mờ ảo, Hứa Mộ Triều cảm giác phần lưng như tê liệt vì cơn đau, gần như muốn đứt rời. Đối lập với cảm giác này, hơi thở ấm áp không ngừng truyền đến trên bờ môi ẩm ướt càng thêm rõ ràng.



Ánh mặt trời chói chang làm đôi mắt cô híp chặt, lập tức có người đưa tay ra ngăn ánh sáng cho cô. Hướng Mộ Triều nhìn lên trên đỉnh đầu khoảng 10 cm, gương mặt tinh xảo giống một thiên thần của A Lệ, lộ ra thần sắc vui mừng.



Lúc này cô mới phát hiện, mình đang nằm trên đùi của A Lệ, cậu ta ôm cô vào lòng. Những sợi tóc đen của cậu vẫn đọng nước, đang dán chặt trên gương mặt. Gương mặt ẩm ướt, càng nổi bật vẻ thanh tú. Đôi môi mỏng đỏ thắm, có phải mới vừa rồi cậu ta đã hô hấp nhân tạo cho cô không?



Hứa Mộ Triều vội vàng giãy dụa bò dậy, không ngờ phần lưng chợt đau nhói, khiến cô suýt ngã lăn ra đất lần nữa. A Lệ vội vàng đỡ cô, cô mới miễn cưỡng đứng lên được.



“Cô đừng cử động.” A Lệ đỡ eo cô, cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt, liền dịu dàng nói, “Cô đang bị thương.”



Cô chỉ cười cười: “Không sao đâu. Chúng ta đang ở đâu đây?”



A Lệ nhìn thấy nụ cười nhẹ nhõm trên khuôn mặt cô, liền hơi ngẩn ra.



Cuộc chạy trốn tối hôm qua, giống như một cơn ác mộng. A Lệ không hề biết, trong thế giới lòng đất cũng có sóng biển ngập trời, mênh mông vô bờ. Cậu cứ tưởng rằng cô sẽ đầu hàng, nhưng cô lại không hề chùn bước bay thẳng xuống biển sâu. Giờ A Lệ mới hiểu được, cả ngày cô nhắc nhở đám người thú “Quan trọng nhất là tính mạng của mình “, thì ra cũng có lúc cô thà chết chứ không chịu khuất phục.



Tuy cùng chịu chết với cô, nhưng A Lệ lại không hề thấy khó chịu. Gió biển vẫn thổi ào ào, cô đã bay mấy tiếng đồng hồ, vài lần xém bị sóng biển cuốn đi, nhưng cô vẫn còn tâm tình trò chuyện: “Này, A Lệ, nếu như lát nữa tôi hết sức, sẽ ném cậu vào trong biển. Cậu hãy chuẩn bị tâm lý trước đi.”



A Lệ gật đầu một cái, sao cậu có thể trách cô được? Vào giây phút cuối cùng, cô không cũng bỏ rơi cậu, khi bọn họ bị sóng biển nuốt chửng, cậu thấy cô lật người lại, ôm mình vào lòng thật chặt.



Nhưng mà, khi cậu tỉnh lại lần nữa thì thấy mình đang nằm trên bờ cát, vui mừng phát hiện—— nơi tận cùng vùng biển dưới lòng đất, lại tiếp giáp với đường ven biển Đại lục



Còn cô đã khôi phục lại hình người, nằm trên tảng đá chỉ cách cậu vài mét, không hề nhúc nhích. Cậu lăn một vòng nhào đến, thấy trên tảng đá có mấy vết máu thật lớn. May mà, lồng ngực của cô vẫn còn phập phồng!



Cho đến bây giờ uy danh của Hứa Mộ Triều vẫn luôn hiển hách không ai sánh bằng. Nhưng vào lúc này nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt, môi khẽ run rẩy, nằm trong lòng cậu. Cậu mới phát hiện, thì ra cô nhỏ bé yếu ớt đến vậy.



Cậu nhẹ nhàng lật ngược thân thể của cô lại. Dưới lớp quần áo rách nát, cậu nhìn thấy trên phần lưng trắng nõn như ngọc của cô có nhiều vết thương khá sâu, dù vết thương đã khô, nhưng vẫn rải rác những dấu bầm tím thật lớn —— đoán chừng là vì đụng phải đá ngầm dưới đáy biển. Khó trách cô hơi run rẩy, nhất định là rất đau.



Cậu hô hấp nhân tạo cho cô, bờ môi cô rất mềm mại, mang theo sự trong trẻo thuần khiết, hoàn toàn không giống một người thú.



Cũng may, rốt cuộc cô đã tỉnh, đôi mắt vẫn trong veo tràn đầy tự tin như trước đây.
Bộ giáp màu đen của hắn được chế tạo bằng một loại kim loại mỏng màu đen, chiếc mũ đen che hầu hết gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt xanh biếc, rất giống kỵ sĩ thời trung cổ. Vật liệu của bộ giáp này, Hứa Mộ Triều cũng chưa từng thấy qua, nhưng cô dám đánh cuộc, nó tiên tiến hơn bất kỳ loại giáp nào cô từng gặp. Bộ giáp dán chặt vào bả vai rộng lớn của hắn, thắt lưng nhỏ gầy và bắp đùi thon dài rắn chắc, cơ bắp hắn nở nang, cân đối hơn đám zombie thối rữa kia rất nhiều.



Chắc chắn, hắn ta chính là thủ lĩnh của đội quân này .



“Làm thế nào đây?” A Lệ thấp giọng hỏi cô.



Hứa Mộ Triều đang muốn trả lời, lại sợ hãi cả kinh —— Thủ lĩnh Zombie kia giống như có tri giác, chợt ngửa đầu lên, nhìn về hướng của bọn họ. Đôi mắt màu lục bích, nhanh như chớp bắn tới, vô cùng sắc bén lạnh lẽo.



Không thể nào? Chẳng lẽ hắn ta nghe được giọng nói của A Lệ? Cách xa như vậy mà?



Hứa Mộ Triều sợ hãi liền vội vàng nhấn đầu A Lệ xuống thấp, đồng thời cũng cúi đầu, nhịp tim không cách nào ức chế đập dồn dập. Cự ly khá xa, A Lệ cũng không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, nghi ngờ nhìn cô. Cô ra dấu chớ có lên tiếng.



Một lát sau, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ lộ ra cặp mắt, nhìn đội quân Zombie lần nữa.



Hứa Mộ Triều ngây dại.



Ánh mắt của tên thủ lĩnh này sáng quắc, giống như đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, chuẩn bị mang cô ra ăn sống nuốt tươi. Hắn ta ra hiệu, mấy trăm Zombie chợt dừng bước, chuyển hướng, thẳng tiến về ngọn đồi bọn họ đang nấp!



Cô kéo A Lệ quay người bỏ chạy!



Hoàng hôn từ từ buông xuống, bọn họ chạy như điên đã hơn mười phút, mùi tanh sau lưng đã trở nên nhạt đi rồi, nhưng dường như cô vẫn nghe được tiếng động cơ mô tô điện vô cùng im lặng di chuyển. Ánh mắt của lạnh lẽo đến thấu xương của thủ lĩnh đám Zombie, vẫn ở sau lưng, làm cô không dám buông lỏng.



Khó khăn lắm mới vọt vào trong một góc âm u của rừng cây, tiếng suối nhỏ chảy róc rách trong thung lũng, cô cảm giác hình như cũng không còn nghe được tiếng mô tô điện nữa, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.



“Cô không sao chứ?”A Lệ nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của cô chằm chằm, chợt đứng lên, đi tới bên cạnh dòng suối nhỏ, dùng đôi tay múc nước lên, đưa đến trước mặt cô, “Cô uống đi.”



Cô cười cười, vùi mặt vào trong lòng bàn tay của cậu ta, uống một hớp lớn. Dòng nước suối lạnh lẽo truyền theo cổ họng lưu loát chảy xuống, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.



“Cậu cũng uống đi.” Cô mỉm cười nói.



A Lệ đang muốn gật đầu, lại thấy sắc mặt cô khó khăn lắm mới buông lỏng, chợt cứng đờ. Cậu không rõ chân tướng nhìn môi dưới bị cô cắn đến chảy máu đầm đìa, chậm rãi quay đầu lại.



Trong khu rừng xanh biếc âm u, truyền đến giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng. Giọng nói kia quen thuộc như thế, dường như rất vui sướng, lại lộ ra vẻ tức giận bị đè nén.



Hắn ta cười nhẹ, nói: “A. . . . . . đã bắt được kẻ phản bội rồi.”