Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục

Chương 30 : Thà làm vật hi sinh

Ngày đăng: 01:34 20/04/20


Hứa Mộ Triều, Đại Vũ, cùng với hai gã thuộc hạ của Quan Duy Lăng, ngồi trong gian phòng đối diện nhìn nhau.



Đêm đã khuya, cánh cửa phòng đóng chặt đã lâu, rốt cuộc cũng được nhẹ nhàng đẩy ra.



A Lệ nhoài người ra, vành mắt vẫn ửng đỏ, nhưng vẻ mặt bình tĩnh hơn rất nhiều. Cậu nhìn Hứa Mộ Triều chăm chú, khẽ mỉm cười.http://thanhthoigian.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif



“Mộ Triều, anh hai mời cô vào.”



Doanh trại của thú quân an tĩnh lạ thường. Chỉ có tiếng mưa rơi vang lên bên song cửa.



Nhìn người quân nhân tuấn lãng và chàng trai mỹ lệ trước mặt. Hứa Mộ Triều phát hiện đường nét của bọn họ đúng là có vài phần tương tự.



“Hứa đội trưởng, A Lệ đã nói cho tôi biết âm mưu của người máy.” Quan Duy Lăng nhìn cô chằm chằm “Rất có giá trị, tôi sẽ báo cáo lại với Cố nguyên soái.”



Hứa Mộ Triều nhìn thấy biểu tình này, nghĩ thầm, nhất định A Lệ đã không đem chuyện mình bị mất hai chân nói cho anh cậu ấy biết. Điều này khiến cô hơi đau buồn, liếc mắt nhìn A Lệ. A Lệ cũng nhìn cô, ánh mắt dịu dàng bình tĩnh.



Đột nhiên cô nhớ đến nụ hôn mềm mại của cậu lúc chiều.



Hứa Mộ Triều nhanh chóng che giấu tâm tình này, đôi mắt trong veo vẫn vô cùng sắc bén “Nếu mọi người có cùng kẻ địch, Quan đội trưởng, cuộc chiến này, có cần thiết tiếp tục hay không?”



Quan Duy Lăng nhìn ánh mắt mong đợi và tự tin của cô, lắc đầu “Thú Quân chiếm hơn ngàn km đất, giết hại hơn vạn người. Chúng ta không thể cứ bỏ qua như vậy.”



Hứa Mộ Triều lập tức phản bác “Sau khi loài người phản công, thú quân cũng đã chết hơn hai vạn. Chỉ cần các người đồng ý ngưng chiến, ủng hộ Mộ Đạt thành lãnh tụ của thú tộc, những vùng đất đã bị chiếm, chúng tôi sẽ trả lại toàn bộ.”



“Không, còn chưa đủ.” Quan Duy Lăng dừng lại một chút “Trừ phi các người từ bỏ độc lập, chấp nhận hợp nhất với loài người. Nếu không, chuyện dùng vũ lực để đạt đến mục đích, cũng là chuyện chúng tôi nên làm.”



Hứa Mộ Triều nhìn anh ta chằm chằm “Thú tộc phải có độc lập chủ quyền.”



“Tại sao?”



Hứa Mộ Triều im lặng trong giây lát, trịnh trọng và kiên quyết nói “Quan đội trưởng, bất kỳ chủng tộc nào, cũng có quyền theo đuổi độc lập tự do, cho dù là thú tộc được loài người chế tạo. Thống trị bằng vũ lực chỉ có thể đổi lấy sự khuất phục tạm thời, sau này sự phản bội vẫn sẽ bộc phát. Chẳng lẽ Cố Nguyên Soái hi vọng chôn một trái bom hẹn giờ dưới trướng của mình sao?”



Quan Duy Lăng thâm trầm nhìn cô, giọng điệu và thần sắc cô hơi kích động, gương mặt trắng nõn cũng ửng đỏ, hai mắt ngời sáng như ánh sao trên bầu trời. Điều này khiến Quan Duy Lăng chấn động nói không nên lời.



“Chúng tôi có thể nghe theo sự chỉ huy tác chiến của loài người. Nhưng Cố Nguyên Soái phải công khai tuyên cáo với toàn đại lục rằng người thú vẫn độc lập, có quyền lực ngang hàng. Như vậy, mới là nền hòa bình lâu dài thật sự.”




Yên lặng rất lâu, Hứa Mộ Triều mới cúi thấp đầu nói “Cám ơn.”



Hơi thở ấm áp chợt tiến đến gần, Hứa Mộ Triều kinh ngạc ngẩng đầu, lại thấy đôi mắt đen nhánh của Quan Duy Lăng đang quan sát cô, ánh mắt phức tạp khó dò. Mà một tay của anh ta chẳng biết từ lúc nào đã vươn đến cạnh cô, đầu ngón tay chạm vào một lọn tóc đen mềm mượt của cô.



Anh ta lập tức thu tay lại, quay mặt qua chỗ khác, gương mặt tuấn lãng lại hơi ửng hồng.



“Chờ khi chúng tôi lấy được quyền chỉ huy thú tộc, sẽ đi cùng anh.” Hứa Mộ Triều nói.



Quan Duy Lăng gật đầu “Chúng tôi có thể cung cấp binh lực trợ giúp. Mặt khác, đến lúc đó xin giao Đồ Lôi cho tôi, tôi sẽ vô cùng cảm kích.”



Hứa Mộ Triều nhìn anh ta, chẳng lẽ A Lệ nói với anh, những chuyện đã trải qua trong những năm nay?



Trong mắt Quan Duy Lăng hiện lên sự lạnh lùng tàn khốc “A Lệ chỉ nói bị Đồ Lôi nhốt làm tù binh… Nhưng tiếng xấu của Đồ Lôi, tôi cũng có nghe qua. Nhất định vì để thỏa mãn thú tính của mình hắn làm rất nhiều điều gớm ghiếc với A Lệ.”



Hứa Mộ Triều chân thành nói “Được.”



Quan Duy Lăng mỉm cười “Hôm nay tôi trở về đế đô, A Lệ sẽ quay về cùng tôi.”



Hứa Mộ Triều gật đầu, đây cũng là hi vọng của cô. Mặc dù nếu giữ A Lệ ở bên cạnh, sẽ tiện bề gây áp lực cho Quan Duy Lăng. Nhưng mà… thôi đi.



“Cám ơn.” Một giọng nói trong trẻo kiên quyết vang lên, hai người xoay người, thấy A Lệ lẳng lặng đứng ở phía sau.



“Anh, hiện tại em sẽ không về đế đô cùng anh.” Tiếng nói A Lệ rất nhẹ, nhưng ánh mắt vô cùng kiên định.



“A Lệ” Quan Duy Lăng cau mày, đi tới trước mặt cậu “Sao em có thể…”



Hứa Mộ Triều cũng khó hiểu nhìn cậu.



Nhưng A Lệ lại bước về phía Hứa Mộ Triều, không để ý đến sự kinh ngạc của cô, nắm lấy tay cô “Anh, xin cho em ở đây. Em sẽ trở về đế đô cùng với Mộ Triều.”



Quan Duy Lăng nhìn hai bàn tay giao nhau của hai người, bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm bản năng. Sợi tóc dài mềm mượt của cô trong lòng bàn tay anh thật giống như không hề tồn tại.



Anh im lặng trong chốc lát, cuối cùng cũng nhìn về phía Hứa Mộ Triều “Nó chấp nhận chết vì cô. Xin cô cũng lấy tánh mạng bảo đảm, sẽ trông nom nó thật tốt.”