Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục

Chương 39 : Thiếu niên thân thiết

Ngày đăng: 01:34 20/04/20


Hứa Mộ Triều giật mình mở mắt ra, mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng cô.



Trong căn phòng xa lạ, tinh tế nhưng lạnh lùng vắng lặng, khắp nơi đều là màu sắc lạnh tanh của kim loại. Cô nằm trên chiếc giường trắng như tuyết, trước mặt là một tấm cửa kính chịu lực trong suốt. Ngoài cửa là ghế salon, bàn làm việc bài trí như một căn phòng bình thường. Rèm cửa số bằng gấm màu xám tro khá dày phủ kín cửa sổ, không thấy rõ bên ngoài đang là ngày hay đêm.http://thanhthoigian.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif



Đầu hơi đau.



Mấy ngày nay, cô vẫn chìm trong trạng thái hôn mê, đau đớn, buồn nôn hỗn loạn, mỗi lần mở mắt ra chỉ thấy cảnh tượng sáng tối mơ hồ ——



Những người mặc quần áo cách ly sinh học đi tới đi lui, nói gì đó bên tai cô, nhưng cô không nghe rõ;



Có người liên tục tiêm các loại thuốc lên cánh tay và bắp đùi của cô, khiến cô không thể khống chế cứ chuyển đổi lặp đi lặp lại giữa hình thái người và bán thú, hao hết tất cả sức lực. . . . . .



Bộ đồ liền thân vô khuẩn màu trắng trên người đã nhắc nhở cô một sự thật rõ ràng, những việc mơ hồ đã trải qua trong trí nhớ thật sự tồn tại.



Kìm nén lửa giận trào dâng trong lòng, cô nhảy xuống giường, hai chân mềm nhũn suýt nữa ngã nhào xuống ——vẫn còn tác dụng của thuốc, phản ứng của đại não và thân thể đều rất trì trệ.



Thử ấn chốt mở trên tường, cửa kính từ từ mở ra. Cô vịn tường đi ra ngoài, kiểm tra hoàn cảnh ung quanh ——



Cô khựng lại, sững sờ.



Tại một góc khác trong phòng, nơi ánh sáng càng thêm mờ tối, một người đưa lưng về phía cô, lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế mây, không biết đã ngồi bao lâu rồi.



Hứa Mộ Triều giật mình —— Đó là ai? Thần bí như vậy, ngồi bên cạnh cô mà không đề phòng chút nào?



Người đó mặc áo sơ mi quân trang màu trắng, bóng lưng cao gầy, rắn rỏi như cây tùng. Anh ta cứ ngồi một mình trong bóng tối, tựa như hòa lẫn với màn đêm thăm thẳm, càng lộ vẻ lạnh lùng tịch mịnh.



Nhịp tim của Hứa Mộ Triều dồn dập như trống —— Là ai? Anh ta rốt cuộc là ai?



Dường như nhận thấy ánh nhìn của cô, người nọ chậm rãi quay đầu lại, khuôn mặt nhìn nghiêng tuấn mỹ như bức phác họa kiệt tác, mơ hồ hiện lên.



Có lẽ là do tác dụng của thuốc, dù có ánh sáng hai mắt cô vẫn nhập nhèm không thấy rõ. Nhưng dù đường nét có mông lung, cũng đủ khiến cô nấc lên nghẹn ngào. Khuôn mặt nhìn nghiêng tĩnh lặng tuyệt đẹp đó, đôi mắt trong veo rực rỡ đó, vẫn ngày đầu tiên họ gặp nhau, khiến Mộ Triều chấn động mạnh như núi lở tuyết tan.



Cậu ấy chưa chết! Cậu ấy vẫn chưa chết!



Những hình ảnh vỡ vụn hỗn độn, như tia chợp rạch ngang bầu trời, lướt qua đại não hỗn độn của cô —— Trải qua bao nhiêu ngày cô đơn lẻ bóng thống lĩnh Thú Tộc, nhìn chiến trường nồng nặc thuốc súng phủ đầy thi thể, cô không thể suy nghĩ, cũng không muốn nhắc đến. Đủ loại tin đồn sau khi cậu ấy bị bắt, chỉ cần vừa nghe thấy đã khiến cô trầm mặc thật lâu. Cô chỉ muốn nhắm mắt mường tượng hình ảnh thiếu niên xinh đẹp thuần khiết đứng cạnh mình, mỉm cười như thiên sứ nói: “Mộ Triều, chúng ta sẽ sống cùng nhau.”




Cuối cùng vẫn do Tạ Mẫn Hồng xung phong phá băng. Anh nhìn sắc mặt của “A Lệ”, đắn đo hồi lâu mới mở miệng: “Nguyên soái, chúng tôi chỉ là. . . . . .”



Chúng tôi chỉ là quá khiếp sợ.



Người thống trị uy chấn Đại lục, niềm tự hào của Cố thị, vị vua trẻ nhất trong vòng mấy trăm năm qua của loài người; người chưa từng đổi sắc mặt, chưa từng có tình cảm thừa thãi đó, chỉ biết chiến tranh và chém giết, là đối tượng mà chúng ta ngẩng đầu ngưỡng mộ. Hôm nay, lại bị một nữ bán thú, nữ bán thú mà anh ta chỉ cần duỗi ngón tay là có thể bóp nát, níu tay níu chân ôm thật chặt như tình nhân.



Thiếu niên được gọi là “Nguyên soái” kia không nói gì. Hàng mày dài đen nhánh nhíu lại, ánh mắt lạnh băng sắc bén dừng trên người Tạ Mẫn Hồng trong chốc lát. Điều này cũng đủ để Tạ Mẫn Hồng thức thời im miệng.



Nhưng khi Tạ Mẫn Hồng nhìn sang chỗ áo sơ mi nhàu nhĩ đầy nước mắt nước mũi phụ nữ trên ngực Nguyên soái, lại liếc mắt nhìn thiếu nữ say ngủ cách đó không xa, trong lòng lại nảy sinh lòng kính nể kỳ dị đối với Hứa Mộ Triều.



Cố Triệt lẳng lặng nói: “Cô ta nhắc đến Cố Lệ.”



Hai người Quan Tạ bừng tỉnh, trong lòng cũng đồng thời chùng xuống.



Bởi vì nhắc tới A Lệ, cái tên bị Cố thị tuyệt tình xóa khỏi gia phả. Cái tên khiến mấy ngày nay Nguyên soái vốn đã yên lặng lại càng yên lặng thêm.



Cho nên, Nguyên soái mới khoan nhượng cho sự đụng chạm của cô ấy, mới để cô ấy mặc tình khóc lóc, để cô ấy ôm chặt; nhận lầm mình là Cố Lệ? Khoan nhượng tất cả những điều đó chỉ vì đứa em ruột của mình?



Ba người trầm mặc nhìn nhau.



Một lát sau, Tạ Mẫn Hồng mới nói: “Thì ra là như vậy, chúng ta sợ tiết lộ thân phận thật sự của A Lệ, vẫn để cho cô ấy lầm tưởng anh họ Quan Duy Lăng này chính là anh trai ruột của A Lệ, cho nên cô ấy mới nhận lầm ngài là A Lệ. Nhưng sau một chuỗi thí nghiệm cường độ cao như vậy, cô ấy lại có thể thức tỉnh nhanh đến thế, đúng là giống loài kỳ quái.”



Sau khi được Tạ Mẫn Hồng cố ý đổi chủ đề, sắc mặt Duy Lăng rõ ràng thả lỏng hơn, hỏi: “Tiếp theo phải xử trí cô ấy thế nào?”



Tạ Mẫn Hồng cũng nói: “Nếu như cô ấy cực kỳ hiểu biết về người máy, cũng rất có ích. Nhưng mà người phụ nữ này rõ là. . . . . . Lúc nào cũng không quên đặt điều kiện. Cô ấy không sợ chúng ta dùng sức mạnh cưỡng ép sao?”



Vẻ mặt Cố Triệt tĩnh lặng thờ ơ —— Viện Nghiên cứu Sinh học vẫn không có tiến triển gì cả. Cô ta không hề giống bất kỳ chủng tộc nào. Viện Nghiên cứu Khoa học thậm chí còn nói rõ, với ADN của cô, có thể tồn tại trong bầu khí quyển Trái Đất, quả thật vi phạm nguyên lý khoa học. Bọn họ chỉ có thể giao trả cô lại, để Cố Nguyên soái tự xử lý.



Nữ bán thú thần bí vượt khỏi trình độ khoa học kỹ thuật loài người hiện có.



Anh không khỏi nhớ tới thiếu nữ vừa mới yên tâm ngủ say trong vòng tay anh. Khăn trải giường trắng như tuyết, bộ đồ vô khuẩn cũng trắng như tuyết, lại càng tôn lên gương mặt thanh tú sạch sẽ của cô. Lúc anh đặt cô xuống, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười nhẹ nhõm. Nụ cười và giọt nước mắt đó, đối với anh, thật sự không giống quân nhân dũng mãnh, lại lộ ra. . . . . . vẻ ngốc nghếch đơn thuần giống A Lệ.



Giọng nói của Cố Triệt vẫn lành lạnh dứt khoát trước sau như một: “Tạm ngừng thí nghiệm, cho đến khi Viện Nghiên cứu Sinh học có tiến triển.”