Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục

Chương 43 : Lửa giận cứu viện

Ngày đăng: 01:34 20/04/20


Thế nhưng hai ngày sau vẫn không thấy tung tích A Lệ. Hứa Mộ Triều muốn gặp cậu ta nhưng lại không gặp được, chỉ đành im lặng chờ đợi cơ hội.



Ngày cuối tuần, Hứa Mộ Triều hẹn gặp Phùng Tam ở bãi đua ngựa.Trà trộn ở đế đô nhiều ngày, cô rất nhớ không khí tự do ở vùng ngoại thành cùng niềm vui sướng được rong ruổi chạy nhảy. Huống chi, đi theo mấy tên công tử trói gà không chặt này cũng không có gì nguy hiểm.http://thanhthoigian.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif



Hôm nay thời tiết rất tốt, bãi đua ngựa ở vùng ngoại thành bao phủ một màu xanh mơn mởn bình lặng. Khi Hứa Mộ Triều đến, Phùng Tam đã đứng chờ sẵn ở cửa, bên cạnh còn có Tiết Nhị thoải mái nhàn nhã chạy theo đón người đẹp.



Ba người đã khá thân thuộc với nhau. Hai anh chàng rất thưởng thức sự phóng khoáng của Hứa Mộ Triều, Hứa Mộ Triều cũng thích tính tình thẳng thắn, tử tế của hai người này. Ba người vừa nói vừa cười, cưỡi ngựa chạy hai vòng quanh núi.



Nhưng Hứa Mộ Triều vẫn phát hiện thấy sự khác thường.



Kỳ thật không chỉ có cô, ngay cả Tiết Nhị cũng nhíu mày khó hiểu.



Ánh nắng sau mười hai giờ trưa vô cùng gay gắt. Người luôn luôn cà lơ phất phơ như Phùng Tam, nay lại căng thẳng bồn chồn, thậm chí ngồi trên ngựa cũng hoảng hốt thất thần. Hứa Mộ Triều vài lần phát hiện anh ta lén nhìn mình, nhưng khi mình quay lại nhìn thì anh ta dời mắt đi nơi khác.



Chẳng lẽ Phùng Tam muốn làm gì cô? Tuy rằng thường ngày nhìn anh ta rất quang minh chính đại nhưng không thể không đề phòng. Hứa Mộ Triều im lặng chỉ âm thầm phòng bị, đánh giá tình huống xung quanh.



Tiết Nhị cũng cảm thấy có gì không đúng, trực tiếp hùng hùng hổ hổ với Phùng Tam: ” Phùng Tam, anh bị gì đó ? Bị người ta cướp bồ hả?”



Phùng Tam chỉ cười, nói thân thể mình không khoẻ.



Ba người dùng cơm ngoài vườn biệt thự. Hứa Mộ Triều không lên tiếng, Tiết Nhị cũng không nói gì. Phùng Tam cố gắng đùa giỡn để điều tiết không khí, nhưng đến kẻ ngốc cũng nhìn ra được anh ta đang khẩn trương đến đổ mồ hôi.



Người hầu không ngừng yên lặng đưa các món ăn rượu ngon đủ màu sắc lên, sắc mặt của Phùng Tam càng thêm khẩn trương, Hứa Mộ Triều nhìn chằm chằm bọn người hầu cao lớn, thầm cười lạnh trong lòng.



Ba người chắc không cần đến mười lăm người hầu phục vụ đâu nhỉ? Hơn nữa, cử chỉ phong cách của những người này đều nhịp nhàng, cứng ngắc bình tĩnh, dáng vẻ không khúm núm như người hầu bình thường.



Xem ra không phải là việc nam nữ. Chắc là có quan hệ với chính trị? Dù thế nào cũng đều giống nhau cả thôi.



Muốn đặt bẫy cô, không phải là chuyện dễ dàng như vậy đâu.



Đợi cho bọn người hầu đều đứng vòng quanh bàn, Hứa Mộ Triều một tay cầm dao ăn, cười khẽ nói với Phùng Tam: “Tam thiếu gia, anh có tin không, chỉ trong vòng 0.01 giây, con dao này sẽ cắm vào yết hầu của một người ở đây.”



Cả người Phùng Tam run lên, tựa hồ dùng hết tất cả dũng khí, liếc mắt nhìn người hầu xung quanh, hạ giọng nói: “Tôi cũng không còn cách nào khác.”
Ngay cả Hứa Mộ Triều cũng không thể dễ dàng đối kháng với sự bao vây của bọn họ, huống chi là A Lệ!



“A Lệ!” Cô bị dây thừng trói nghiến, quay đầu muốn chạy về phía chiếc xe. Thế nhưng dây thừng hợp kim có móc câu cắm sâu vào máu thịt, khiến cô rốt cuộc cũng té ngã trên mặt đất.



“Ha ha” Tiếng cười của Minh Huy lạnh lùng đến chói tai. Hứa Mộ Triều khốn khổ ngẩng đầu, trơ mắt nhìn chiếc xe bị người máy xé tan thành nhiều mảnh, những phần còn thừa lập tức bị ném bay ra ngoài!



Minh Huy tươi cười, nhìn người máy vây kín thân ảnh gầy yếu còn lại trong xe. Nhóm vệ binh loài người, khiếp sợ đến không thể nhúc nhích hay nói tiếng nào.



Tất cả đã ngã ngũ. Hứa Mộ Triều thống khổ cúi đầu, A Lệ sắp bị bắt, mà cô thì trọng thương chống đỡ không nổi. Chẳng lẽ cứ trơ mắt để Minh Huy bắt cậu ấy đi sao?



Từ lúc Nguyên soái trẻ tuổi chấp chính tới nay, chưa có ai dám can đảm mạo phạm đến dinh thự Nguyên soái.



Hôm nay, bọn người máy đánh lén, những binh lính tinh anh loài người hi sinh đến hàng trăm người trong cuộc giao đấu. Đây là con số thương vong chưa bao giờ có của đội cảnh vệ.



Nhưng người máy không dự đoán được, chúng sẽ phải trả một cái giá đắt gấp bội lần vì con số này.



Bọn chúng sẽ gặp phải một cuộc tàn sát vô cùng khủng bố.



Hài cốt của tám người máy rơi lả tả quanh chiếc xe. Thân thể sắt thép dường như không thể chịu đựng nổi va chạm mãnh liệt, văng ra xa mấy mết! Nhưng bấy nhiêu vẫn còn chưa đủ!



Sau khi ngã xuống đất, bọn họ không rên nổi một tiếng, vẻ ngoài ngụy trang thành loài người nổ tung thành những mảnh vụn kim loại, chia năm xẻ bảy, hoàn toàn tử vong!



Mà giữa đám bụi mù trộn lẫn vụn kim loại từ mấy thi thể, trong sắc trời âm u của buổi hoàng hôn, chỉ có một người mặc quân trang màu xanh lam, nhẹ nhàng tháo bao tay trắng như tuyết xuống, chậm rãi đi tới chỗ bọn người máy.



“A Lệ? Làm sao cậu….” Người lên tiếng đầu tiên lại là Minh Huy, cô cũng không nhận ra quân hàm Nguyên soái trên vai anh ta, nghi hoặc khiếp sợ khiến cô cứng đờ tại chỗ —— không ai có thể tay không giết chết tám người máy đẳng cấp cao nhất này! Cho dù là Minh Hoằng đi chăng nữa! A Lệ làm sao có thể làm được?



Mà Hứa Mộ Triều sớm đã ngã vào giữa vũng máu, dù máu tươi mơ hồ, dù toàn thân cạn kiệt sức lực nhưng chưa bao giờ cô thanh tỉnh đến thế. Cô ngơ ngác nhìn người nọ, một ý niệm mãnh liệt xông lên đầu—— đó là quân hàm Nguyên soái….Anh ta không phải A Lệ! Anh ta lại không phải là A Lệ! Anh ta thực sự không phải A Lệ!



Anh ta là ——



“Người máy? Tốt lắm.” Khuôn mặt tuấn mỹ như thiên thần, từ trong bóng đêm dần dần hiện ra, “Đã lâu chưa gặp được dạng ám sát như thế này.”