Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục

Chương 49 : Quân tiên phong hay vật hi sinh

Ngày đăng: 01:34 20/04/20


Cơn mưa dần tạnh. Vua zombie và nhóm thuộc hạ rời khỏi nơi sản xuất của người máy. Cả căn cứ, chỉ còn lại những sinh mạng im lìm lạnh lẽo.



Bầu trời xanh không một gợn mây, trên vùng trời của Zombie, một chiếc cầu vồng lẳng lặng hiện lên. Khiến cả vùng đất trải dài ngàn dặm cũng nhuộm trong ánh hào quang rực rỡ.



Phía xa, dường như có tiếng súng nổ và tiếng chém giết mơ hồ truyền đến, phải chăng đó là tiếng vũ khí, thân thể của người máy và con người đang san bằng hết trận địa này đến trận địa khác.http://thanhthoigian.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif



Mà nơi này, trong căn nhà xưởng bám đầy bụi đen, tiếng gầm rú của máy móc cũng dần dần ngừng lại. Cả căn cứ trở nên vô cùng yên tĩnh.



“Cộp cộp ——” Tiếng bước chân vang lên, một quân nhân cao lớn mặc áo xanh, đôi chân thon dài cất bước đi ra khỏi nhà xưởng. Một cô gái mặc quân trang màu đỏ yên lặng theo bên cạnh.



Mặt đất ở phía sau bọn họ, dưới ánh trời chiều chao nghiêng, là hai bóng đen khổng lồ như ma quỷ đang giương nanh múa vuốt.



Vài giây sau, thành phẩm đầu tiên nặng nề nện bước ra khỏi cửa lớn nhà xưởng.



Thân thể làm từ sắt thép, giống như những con quái vật tám vuốt, vừa kềnh càng lại vừa dữ tợn. Thân trên rắn chắc màu lúa mạch, giống như được sinh trưởng tự nhiên từ sắt thép, thong thả vặn vẹo theo từng bước đi.



Cánh tay đầy cơ bắp khiêng hỏa tiễn xung kích vô cùng uy lực, trên gương mặt đặc trưng của loài người là đôi mắt đỏ đậm trống rỗng, vô hồn không cảm xúc. Chỉ là khi bước đi, cảm giác đau đớn từ những chỗ da thịt nối liền với máy móc truyền tới khiến khuôn mặt bọn họ vô thức hiện lên biểu tình đau đớn.



Nhưng điều này cũng không cản trở bọn họ đi từng bước một ra khỏi nhà xưởng, đến trước mặt Minh tướng quân, trầm mặc xếp thành hàng.



Cuối đường chân trời, ánh chiều tà đỏ rực như máu, khói lửa bay mịt mù.



Đây là một lô cốt vô cùng bình thường tại một thành trấn ven chiến trường giữa loài người và người máy.



Trận chiến đã diễn ra được một giờ. Hai bên dùng tên lửa triển khai công kích ở cự ly xa, bất phân thắng bại. Mà bộ binh người máy đã bắt đầu công thành dưới sự yểm trợ của hỏa lực.



“Mẹ nó bọn người máy! Chỉ là một đống sắt vụn! Ông mày không tin đánh không lại!”



Phụ trách nhiệm vụ phòng thủ là một gã đội trưởng bốn mươi tuổi. Hắn chán ghét nhìn đám người máy màu xám bạc đông đúc ở phía xa, nhịn không được quay đầu khiển trách binh lính cấp dưới: “Lấy lại tinh thần cho tôi! Đừng khiến ông đây mất mặt!”



“Tuân lệnh!” Nhánh bộ đội này có tiếng là dũng mãnh thiện chiến, cho nên mới được bộ Tư lệnh quân khu phái đến tiền tuyến tham gia chiến tranh với người máy. Dù người máy rất khó phá hủy, nhưng sau nhiều ngày chiến đấu tóan bộ đội này vẫn chưa bao giờ lui bước.




Hứa Mộ Triều “………”



Tiên phong? Tiên phong thì khác gì vật hy sinh chứ? Đó là chuyện ngu xuẩn nhất mà Hứa Mộ Triều cô phải làm trong suốt trăm năm qua!



Nhưng đó là lệnh của Nguyên soái, không thể không theo. Qua chuyện này, cô có thể chắc chắn rằng anh ta không có tình cảm gỉ với mình. Còn chuyện cho cô theo cạnh hầu hạ, chắc là anh sai bảo cô quen rồi, hoặc là dùng cô thuận tay hơn những người khác.



Trên thực tế, không chỉ có mình Hứa Mộ Triều nghi hoặc.



Lúc Cố Triệt viết mệnh lệnh này, Tạ Mẫn Hồng chần chờ một chút rồi nói: “Thương vong có lẽ sẽ rất lớn, để Hứa Mộ Triều đi có thích hợp không?”



“Thích hợp.” Thái độ Cố Triệt vô cùng kiên định, “Sự tồn tại của cô ấy sẽ đề cao sĩ khí của Thú tộc.”



Đúng vậy, ai cũng biết uy vọng của Hứa Mộ Triều đứng đầu ở Thú tộc, nếu cô ấy dẫn dắt đội xung phong, đương nhiên hiệu quả rất tốt, chỉ là….”Lỡ như cô ấy có mệnh hệ gì….” Tạ Mẫn Hồng nói, “Không phải ngài cũng muốn tiến hành nghiên cứu chuyên sâu cơ thể cô ấy sao?”



Cố Triệt im lặng một chút, ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng thờ ơ: “Cô ấy sẽ không chết.”



“Vì sao? Tuy rằng biết không nên hỏi nhiều, nhưng Tạ Mẫn Hồng vẫn không nhịn được.



Cố Triệt thản nhiên nói: “Tuy cô ấy dối trá vô lại, nhưng khi cần thiết sẽ kiên cường hơn bất cứ ai. Cô ấy sẽ không làm tôi thất vọng.”



Khi Bộ Tổng chỉ huy loài người lẳng lặng chờ đợi biểu hiện của quân đoàn Thú tộc, thì Hứa Mộ Triều đứng ở phòng tuyến của thành Khang Đô cũng đã hạ quyết tâm.



Trận chiến đẫm máu, đẫm máu cái lông á! Chiến đấu trực diện, trực diện cái quỷ á!



Nếu Hứa Mộ Triều cô thành thành thật thật làm vật hy sinh, thì cô sẽ theo họ của Cố Triệt luôn!



Mộ Đạt thấy thần sắc rối rắm của cô, giận dữ nói: “Mộ Triều, đây là một trận kháng chiến trực diện ngươi chết ta sống, nếu không được thì giao cho tôi…”



Hứa Mộ Triều ngẩng đầu nhìn ông ta: “Ai muốn đánh trực diện? Ai muốn ngươi chết ta sống? Chẳng lẽ anh cũng nghĩ giống Cố Triệt, cho rằng tôi đầu óc ngu si tứ chi phát triển, chỉ có thể làm tiên phong, làm vật hy sinh sao?”