Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục

Chương 5 : Đêm hoang mang

Ngày đăng: 01:34 20/04/20


Ngoài cửa sổ ánh trăng trong vắt yên tĩnh, người lính trẻ tuổi nín thở, trầm ngâm đứng dưới bậc thang, trong lòng buồn bã nghĩ thầm đây có lẽ là lần cuối mình nhìn thấy cảnh đêm ở đế đô.



Lãnh thổ của con người, ở phía Bắc là Thái Bình Dương mênh mông. Ở phía Tây, lấy chiến tuyến Khâu Lăng làm ranh giới, loài người và Zombie mỗi bên chiếm cứ một phương. Sau dãy núi dài tại khu vực phía Nam là thành phố của Thú tộc.



Đế đô nằm trong địa phận của con người, có những vách núi cao chót vót, dốc đứng bảo vệ xung quanh.http://thanhthoigian.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif



Phủ Nguyên Soái nằm ở phía Đông của đế đô, được canh phòng nghiêm ngặt, không thể xâm nhập. Kiến trúc bằng đá xám cao lớn mang đến một bầu không khí trang nghiêm, dưới nền trời xanh biếc càng tôn lên vẻ thanh tịnh.



Những binh lính cấp thấp, cả đời cũng khó có cơ hội tận mắt nhìn thấy vị Nguyên soái uy danh hiển hách kia. Anh lính chưa từng nghĩ đến lần đầu tiên được trông thấy Cố Nguyên soái, lại trong thân phận tù binh thấp hèn được Thú quân thả ra đòi tiền chuộc.



Quan Duy Lăng đã nói dối Hứa Mộ Triều. Anh không thuộc Bộ tư pháp, mà là tâm phúc của Cố Nguyên soái. Anh sợ Hứa Mộ Triều biết sẽ gây ra hậu họa khôn lường, nên không dám để lộ thân phận.



Nhưng anh không biết trong lòng Hứa Mộ Triều, bộ tư pháp quan liêu xảo trá nhất định rất giàu có sung túc, cũng không quá mạo hiểm nên căn bản không cho anh cơ hội trả giá. Nếu như cô biết lần đánh cướp này lại động đến Cố nguyên soái — kẻ thống trị tối cao của loài người, thì có lẽ ngay cả tiền chuộc cũng không dám đòi, mượn cớ mỗi người nhường một bước để thả bọn họ trở về.



Người lính run giọng báo cáo rõ ràng những chuyện xảy ra trên đường xong, vẫn cung kính cúi đầu như cũ. Trong khoảnh khắc Nguyên soái bước vào phòng khách, anh ta theo bản năng nhìn lên, mơ hồ nhìn thấy bộ quân phục màu xanh, khuôn mặt Nguyên soái hờ hững, trắng hơn cả bao tay của sỹ quan. Anh hoảng hốt nghĩ, thì ra Nguyên soái vẫn còn trẻ tuổi đến vậy.



“Là một phụ nữ loài người sao?” Giọng nói Nguyên soái đặc biệt trầm thấp, nhưng không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì.



“Vâng” người lính kể lại chuyện xảy ra đêm đó, giọng nói bừng bừng tức giận, “Là do người phụ nữ đã kềm chân thiếu tá trước. Nếu không, thiếu tá đã có đủ thời gian giết chết phạm nhân, không để đến nỗi rơi vào tay Thú quân.”



” Không có chút đặc tính của người thú nào ư?” Nguyên soái ngắt lời anh ta.



“Không có. . . . . .” Người lính nghi ngờ, thận trọng nói: “Cô ta mang vóc dáng của con người, chúng tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, sao người thú lại để cho một phụ nữ loài người làm đội trưởng? Nghe nói, những phụ nữ trước kia rơi vào trong tay bọn chúng đều chết rất thảm.”



Người lính lui ra ngoài. Nguyên soái trầm mặc hồi lâu mới quay đầu nói với sỹ quan trợ lý bên cạnh: “Chuẩn bị tiền chuộc theo lời của cô ta. Về phần tiền chuộc phạm nhân, nói cho cô ta biết, tôi cần phải suy nghĩ một chút.”



Sỹ quan trợ lý đứng bên cạnh dè dặt hỏi: “Nguyên soái, ‘hắn’ ở trong tay người thú, chỉ sợ sẽ xảy ra biến cố, có lẽ nên nhanh chóng chuộc về. . . . . .”



Nguyên soái cười lạnh: “Nếu hắn đã muốn thoát thân, anh cho rằng người Thú có thể ngăn được hắn sao? Liệu chúng ta có thể bắt hắn lại lần thứ hai không?”



Trợ lý vội vàng gật đầu: “Còn cô gái đó nên xử lý như thế nào?”


Ham muốn càng ngày càng mãnh liệt. Hai ngày nay tiếp xúc với đàn ông loài người, cảm giác dày vò này cũng ngày càng sâu sắc, thậm chí thỉnh thoảng đầu óc cô như choáng váng mơ hồ đi. Cảm giác này vô cùng nguy hiểm.



Nhưng bên cạnh cô đều là người thú, nếu có một ngày, cô không thể khống chế ham muốn, chẳng lẽ cô lại cùng đám người thú đó…? Người đàn ông trước mắt mặc dù không rõ lai lịch, chủ động mời chào cô “Thử một lần” nhất định có mưu đồ gì khác. Nhưng ít ra anh ta cũng là con người, lại ở trong sự khống chế của cô. Hơn nữa, anh ta nói rất có lý – ham muốn của cô là do gien và bản năng thôi thúc, có lẽ nên thỏa mãn hơn là kìm nén nó.



Cô có thật sự muốn thử một lần không?



Hoàng hôn buông xuống ngoài cửa sổ, nền trời nhuộm màu tím sẫm vô biên vô hạn. Thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng hú dài, khiến thế giới người thú càng có vẻ trống trải thê lương.



Vậy mà, lúc này, Hứa Mộ Triều lại không nghe được gì, cũng không nhìn thấy gì nữa.



Chăn đã bị quăng thành một đống dưới đất từ lâu. Ông lão quân y đã vệ sinh cẩn thân cho anh, cơ thể thanh niên không có gì che đậy hoàn toàn hiện ra trước mắt cô. Cho dù trước ngực, trước bụng và tay chân đều băng bó dày đặc nhưng vẫn không che lấp được những đường cong hoàn mỹ rắn rỏi.



Hai mắt Hứa Mộ Triều tối lại, khẽ nói với anh: “Có lẽ anh sẽ hối hận vì đề nghị của mình. . . . . .”



Khẽ chạm, nắn bóp, ve vuốt. . . . . .



Khẽ chạm, nắn bóp, ve vuốt. . . . . .



Khẽ chạm, nắn bóp, ve vuốt. . . . . .



Hứa Mộ Triều dạng chân ngồi trên người anh, những ngón tay không ngừng chạm vào từng tấc da thịt trên thân thể anh. Đầu ngón tay nóng bỏng như lửa. Cảm giác nóng rực, bức bối quen thuộc cũng dần dần lan tỏa. Đồng thời, cô cũng cảm thấy, có một bộ phận nào đó của anh dưới đùi cô, đang từ từ sưng to lên. Điều này khiến cô hơi hoảng sợ.



Mà anh mặc dù không động đậy được, chỉ nằm im chờ cô dò xét nhưng ước chừng hơn mười phút sau, anh cũng không nhịn được nữa, cất giọng khàn khàn hỏi: “Cô. . . . . . Chẳng lẽ cô không có kinh nghiệm gì sao?”



Khuôn mặt Hứa Mộ Triều đỏ bừng, không lên tiếng. Cô không biết phải làm sao. Cho dù cô sắp điên lên mất, cô cũng không thể dùng tay nâng vật kia của anh, nhét vào trong cơ thể mình được.



Bỗng nhiên anh cúi đầu nở nụ cười. Hứa Mộ Triều bối rối, mơ hồ cảm thấy nụ cười của anh có mấy phần chế nhạo.



Không đợi cô được nữa, anh thấp giọng nói: “Eo, đè xuống dưới. Mặt với ngực, áp sát vào tôi.”



“Ai nói tôi không biết?” Hứa Mộ Triều mạnh miệng, hành động cũng không được tự nhiên. Cô run rẩy hạ thấp người, làm theo chỉ dẫn.