Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục

Chương 52 : Nguyên soái cô độc

Ngày đăng: 01:35 20/04/20


Khi Hứa Mộ Triều khi tỉnh lại, gió thổi ào ào báo hiệu cơn giông sắp đến. Ngoài cửa sổ sắc trời âm u lạ thường, còn chưa tới hoàng hôn đã tối sầm, giơ tay không thấy ngón.



Cô vẫn ở căn phòng ở lúc trước nhưng rõ ràng đã được người khác thu dọn, sắp xếp lại. Cô phát hiện mình đang mặc bộ quần áo bệnh nhân màu xám, trên tay cắm ít nhất năm ống truyền dịch, mà mấy thiết bị tinh xảo bên giường thì đang theo dõi các chỉ số sinh lý của cô.



Trên chiếc tủ nhỏ đầu giường, có một chén cháo loãng bốc hơi nóng hôi hổi. Cô đau đầu choáng váng ngồi dậy, cau mày nhổ sạch những chiếc ống trên tay, bưng cháo lên, ồng ộc uống một hơi hết sạch, nhưng vẫn cảm thấy đói bụng khó chịu.



Chỉ là, cô còn chưa kịp cất tiếng gọi người, đã có tiếng bước chân của hai ba người vội vã đi tới. Một cô bác sĩ tuổi còn rất trẻ và hai người hộ lý.



Bác sĩ nhìn thấy dáng vẻ của cô, liền lộ vẻ vui mừng: “Thượng tá Hứa, thật tốt quá, tỉnh lại là tốt rồi.”



“Tôi ngủ bao lâu rồi?”



“Ba ngày. Sao cô lại rút ống truyền dịch ra?” Bác sĩ nhíu mày, “Cô vẫn còn đang sốt mà!”



“Chuyện nhỏ thôi.” Hứa Mộ Triều nhận lấy đồ ăn trong tay hộ lý, ăn như hổ đói.



Cô ngủ tới tận ba ngày? Khó trách lại đói như thế này. Chắc có lẽ đây là lần cô bị thương nặng nhất. Đến bây giờ cả người vẫn còn đau buốt không có chút sức lực nào.



“Đội trưởng! Cô tỉnh rồi!” Một giọng nói kích động kèm theo những tiếng bước chân nặng nề, hấp tấp truyền tới.



Hứa Mộ Triều ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Đại Vũ đang ở trần quấn băng đầy người, hưng phấn bước khập khễnh vào gian phòng. Đúng rồi, anh ta cũng bị thương.



Đại Vũ chạy đến túm lấy cô, thao thao bất tuyệt nói tới nửa ngày mà chẳng có chuyện nào là trọng điểm. Rõ ràng việc Hứa Mộ Triều hôn mê không tỉnh đã khiến những người thú khác rất hoảng sợ. Dù sao cô gần như đã là Chiến thần bất bại của Thú Tộc. Lúc này nhìn thấy cô tỉnh lại, khiến miệng lưỡi Đại Vũ vốn đã vụng về lại càng luống cuống hơn.



“Dừng!”Hứa Mộ Triều cau mày, cắt ngang những lời lèm bèm của Đại Vũ, ” Còn lại bao nhiêu người?”



Đại Vũ đang nói đột nhiên im bặt.



“Năm nghìn hai trăm sáu mươi bảy còn lại có ba trăm hai mươi mốt.” Anh lo lắng nhìn Hứa Mộ Triều, “Tôi mang một nghìn người đại đội năm đi, còn lại chưa tới năm mươi người.”



Hứa Mộ Triều nhìn sắc trời u ám bên ngoài cửa sổ giống như màn đêm tối mịt bao trùm cả không gian. Tiếng chớp rạch ngang những tầng mây, từng tia sáng rít gào đi qua. Tiếng sấm vang rền truyền đến, nhưng từ đầu đến cuối lại không rơi xuống giọt nước nào.



“Đội trưởng. . . . . . Cô đừng đau lòng, cố dưỡng thương cho tốt.” Đại Vũ lo lắng nhìn cô.
“. . . . . .” Hứa Mộ Triều giật mình.



Tuy đầu óc đang choáng váng, nhưng cô nghe rất rõ ràng. Thì ra ban đầu anh không có chủ ý như vậy?



Chẳng qua Cố Nguyên soái trong lời đồn vĩnh viễn lạnh lùng thu phục lòng người. Lấy cô làm mồi nhử hấp dẫp đại quân người máy, chuyện như vậy hẳn là việc những kẻ cầm quyền như anh rất thuần thục chứ?



Thì ra ban đầu anh ta hoàn toàn không thèm dùng đến kế đó. Cô quên mất Cố Triệt vốn là một người cực kỳ kiêu ngạo.



“Các người. . . . . .” Cuối cùng giọng nói của anh cũng không giấu nổi vẻ tức giận, “cho ràng dựa vào khả năng của Cố Triệt này, không có cách nào chiến thắng những người máy kia? Đống sắt thép kia sao?”



Cằm Hứa Mộ Triều bị anh bóp đau, cô giật mình một cái, ngây ngốc phát hiện ra tình trạng hiện tại của mình ——



Cô đã hiểu lầm Cố Triệt.



Mà Cố Triệt. . . . . . thì đang tức giận.



Đủ các loại tâm trạng kích động, tức giận, bi tráng đang trào dâng trong lòng. . . . . . lập tức tiêu tan như bọt nước.



Mình vừa mới làm gì vậy?



Bởi vì cơn sốt khiến đầu óc chậm chạp, Hứa Mộ Triều trừng mắt nhìn anh hồi lâu, lại không thể nói ra câu giảng hòa.



Tay của anh chợt lỏng ra rồi buông xuống, để cô ngồi vững trên ghế sofa. Bóng anh từ từ xa dần.



“Gọi bác sĩ tới.” Anh cất giọng lạnh lẽo, càng có vẻ áp bách lạ thường, “Ba ngày rồi, sao vẫn còn sốt như vậy? Bác sĩ làm việc kiểu gì vậy?”



Một lát sau, thoáng nghe thấy tiếng cô bác sĩ kia uất ức thanh minh: “Thưa ngài, thiếu chút nữa là cô ấy bị trọng thương đến không chữa được, phát sốt là chuyện bình thường. . . . . .”



Hứa Mộ Triều càng lúc càng choáng váng, mặc dù cô có thính lực hơn người nhưng cũng không còn nghe rõ được những câu phía sau. Cô hít một hơi thật sâu, tay chống lên ghế sofa định đứng lên, lại khiến chiếc áo khoác đang đắp trên người rơi xuống.



Cô híp mắt nhìn sang, ánh sáng trên ghế sofa rất tối, chỉ thấy chiếc áo quân phục tối màu. Huy hiệu Kim Ưng biểu trưng cho Nguyên soái ngày thường tỏa ánh hào quang rực rỡ khiến người ta không thể nhìn thẳng, lúc này cũng bị bóng tối u ám lạnh lẽo phủ kín, khiến lòng người chấn động.