Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục

Chương 54 : Người tri kỷ

Ngày đăng: 01:35 20/04/20


Nhìn

thấy người đàn ông trầm tĩnh, anh tuấn sáng ngời đang ngồi trên ghế salon đối

diện với Cố Triệt, Hứa Mộ Triều chỉ chần chờ một giây, rồi lập tức thu hồi ánh

mắt, thoải mái nhìn Cố Triệt “Nguyên soái, ngài tìm tôi có việc gì?”



Vẻ mặt

Cố Triệt vẫn lạnh nhạt như mọi ngày: “Ngồi đi.”



Người

nọ mặc áo giáp màu đen, mày kiếm mắt sáng, khóe miệng hơi mỉm cười, không hề

che dấu nhìn cô chằm chằm.



Hứa Mộ

Triều ngồi xuống, nhưng trong lòng thì vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc.



Có lầm

không đấy, lại có ngày cô được thấy thống lĩnh loài người và vua zombie, hòa

bình ngồi bên cạnh nhau như thế này ư? Tại sao anh ta lại đến đây? Chẳng lẽ anh

ta giả làm con người tiếp cận Cố Triệt? Không đúng, Cố Triệt chắc chắn phải có

ảnh khi hóa thành hình người của anh ta.



Nói như

vậy, hai người này biết rõ thân phận nhưng vẫn ngồi chung với nhau ư?



Một ý

nghĩ chợt nảy lên trong lòng cô, chẳng lẽ… bọn họ đã ký hiệp ước.



Quả

nhiên, Thẩm Mặc Sơ nói “Người tri kỷ, hiệp ước của tôi và anh, không cần phải

giấu diếm cô ấy.”



Cố

Triệt liếc mắt nhìn Hứa Mộ Triều, không lên tiếng.



Hứa Mộ

Triều cũng cười “Anh hai, anh đã đến rồi.”



Thẩm

Mặc Sơ yên lặng trong phút chốc, mỉm cười đáp lời “Ừ, anh đến rồi.”



Hứa Mộ

Triều không khỏi hơi xấu hổ, gương mặt từ từ nóng lên.



Biểu

tình Cố Triệt vẫn lạnh lùng trước sau như một.



Thẩm

Mặc Sơ nhìn về phía Cố Triệt “Người của anh lúc nào sẽ Tây tiến?”



Hứa Mộ

Triều lại chấn động — Tây tiến.



Cố

Triệt “Ba ngày sau. Số người anh cần phải có thêm chút thời gian để triệu tập.”



Thẩm

Mặc Sơ gật đầu “Được. Tôi sẽ an bài người ở biên giới đón bọn họ.”



Hứa Mộ

Triều nghe họ nói mà như lọt vào sương mù. Nhưng nếu hai người đã không muốn

giấu diếm cô, cô tự nhiên sẽ biết, cũng không cần hỏi vội.



“Gâu

gâu…” Con cún nhỏ không biết chui từ đâu ra, vừa sủa vừa nhào tới chân Hứa Mộ

Triều. Thân thiết lăn lộn uốn éo trên bàn chân cô.



Hứa Mộ

Triều ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông vẫn yên lặng trước mặt. Được rồi, hai kẻ

thống trị của đại lục đang mật đàm, thêm cô đã miễn cưỡng, thêm Tiểu Bạch, thực

sự là quá ồn ào. Không cần Cố Triệt mở miệng, Hứa Mộ Triều cũng tự giác nói

“Tôi mang Tiểu Bạch ra ngoài.”



Không

nghĩ tới cô còn chưa khom lưng xuống, Tiểu Bạch đã phát hiện vùng đất mới, vui

vẻ vọt tới chân Thẩm Mặc Sơ.



“Gâu

gâu…” Mới vừa nhích đến gần anh, chân Tiểu Bạch bỗng dừng lại, móng vuốt vô cùng

sợ hãi bấu xuống nền gạch, nức nở hai tiếng, lại đứng nguyên tại chỗ.



“Tiểu…

Bạch?” Giọng nói trầm ấm của Thẩm Mặc Sơ vang lên.



Tiểu

Bạch nghe vậy, toàn thân lại run lên lẩy bẩy, hoảng sợ dùng tốc độ cao nhất của

một chú chó nhỏ một tháng tuổi, điên cuồng chui vào dưới ghế salon Hứa Mộ Triều

đang ngồi, không còn thấy tung tích đâu nữa.



Chắc là

do hơi thở của vua zombie đã làm Tiểu Bạch hoảng sợ? Mùi máu tươi trên người

anh còn đậm đặc hơn cả trước kia.



Hứa Mộ
Hứa Mộ

Triều hiểu ra ngay, sờ sờ cổ mình, nghĩ thầm xong rồi, nhất định là dấu hôn của

Thẩm Mặc Sơ để lại. Lúc ấy bị anh ôm chặt vào lồng ngực, do thẹn qua thành giận

nên không để ý đến chuyện này. Nghĩ đến chuyện mình đi thẳng về thư phòng, cuối

cùng còn gặp Cố Triệt…



Hứa Mộ

Triều đột nhiên có cảm giác hơi nhức đầu.



Tạ Mẫn

Hồng thẳng thắn quan sát cô, nói nghiêm túc “Hứa Mộ Triều, nếu nguyên soái đã

giữ cô ở bên cạnh. Sau này những chuyện như vậy, đừng để phát sinh lần nữa.”



Lời của

anh ta thành công làm Hứa Mộ Triều biến sắc. Cô cảm thấy như bị xúc phạm.



“Đúng

là tôi trung thành với nguyên soái, tôi tuyệt đối sẽ không phản bội. Nhưng sống

chung với ai, là tự do của tôi đúng không?”



Tạ Mẫn

Hoằng nhìn cô chăm chú “Cô không thích Nguyên soái à? Giữa Vua zombie và nguyên

soái, cô sẽ chọn ai?”



“… Máy

bay của anh đến rồi, tôi không tiễn nữa.” Hứa Mộ Triều xoay người, nhanh chóng

rời đi.



Hôm nay

Tạ Mẫn Hoằng hơi kỳ quái. Sao anh ta lại hỏi mình sẽ chọn ai chứ? Nói hay thật,

làm như Cố Triệt và Thẩm Mặc Sơ để cho mình chọn vậy. Cố Triệt cũng đâu có

thích mình.



Giữ

mình lại bên cạnh, có lẽ thật sự chỉ là giữ lại một thủ hạ hữu dụng, cũng đâu

thể gọi là thích chứ.



Hơn nữa

sao người đàn ông kia lại đưa người phụ nữ mình thích đến chiến trường muôn

ngàn nguy hiểm được? Nếu như không phải mình bộc phát sức chiến đấu chưa từng

có trước nay, thì trận chiến ở thành Khang Đô, mình đã là một thi thể lạnh băng

từ lâu rồi.



Mình…

có thích anh ta hay không?



Nghĩ

đến gương mặt đẹp tựa thiên thần, ánh mắt lạnh như băng muôn đời không thay

đổi. Nhớ tới dáng vẻ anh ta ngồi trong phòng chỉ huy, yên ắng lạnh lùng nhưng

khí thế bức người. Nhớ tới hôm đó tại đỉnh núi cuối chân trời, bóng dáng ma quỷ

lạnh lẽo của anh nhanh chóng giết chết mấy tên cao thủ người máy…



Còn có,

dáng vẻ anh lẳng lặng ngồi trước bàn đọc sách, như không bao giờ biết mệt mỏi,

mắt tập trung vào công việc, lưng ngồi thẳng nghiêm túc. Nhó dáng vẻ anh khẽ

chau cặp chân mày đen nhánh khi nhìn Tiểu Bạch.



Hứa Mộ

Triều lại có cảm giác không nhận nổi.



Bỗng

nhiên cô hiểu được hàm nghĩ trong câu nói của Cố Triệt.



Người

hầu của anh ta đi theo cô và Thẩm Mặc Sơ. Thì ra anh chàng người hầu biết vâng

lời hằng ngày, cũng là một cao thủ, nghe rõ ràng từng lời từng câu của bọn họ

nói. Tất nhiên cũng báo cáo lại cho Cố Triệt không sót một dấu chấm, dấu phẩy

rồi.



Cho nên

Cố Triệt mới nói, người có quyền suy nghĩ là anh ta, không phải là cô. Bởi vì

bản thân cô từ lâu đã như một tấm phỉnh đánh bạc giao vào tay Cố nguyên soái.

Cho nên, nếu như Thẩm Mặc Sơ muốn tới đón, đừng tưởng rằng cô có thể tự do

quyết định.



Đột

nhiên Hứa Mộ Triều cảm thấy bất kể là Cố Triệt hay là Thẩm Mặc Sơ, trong chuyện

này đều làm cho người ta chán ghét.



Nhiều

năm qua, cô giữ quyền cao chức trọng, tự do tự tại. Nhưng hết lần này đến lần

khác, cứ bị kẹp giữa hai người này, bất kể là lợi ích hay tình cảm. Binh lực

hùng mạnh của bọn họ cũng hơn hẳn quyền thế của cô. Hơn nữa, khả năng chiến đấu

của họ cũng hơn hẳn cô.





quyết định, bây giờ lấy chiến sự làm trọng. Chính mắt cô đã thấy được loài

người và zombie chấp nhận liên minh, thắng lợi sắp tới. Tương lai, cùng lắm thì

dứt khoát rời đi hai người đàn ông này. Hứa Mộ Triều cô đánh không lại, chẳng

lẽ không biết chạy sao? Đừng ai nghĩ đến chuyện

bắt buộc cô, cho dù là thể xác hay là tình cảm.