Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục

Chương 58 : Sau khi vượt qua giới hạn

Ngày đăng: 01:35 20/04/20


Mùa đông ở Đại lục chưa bao giờ lại lạnh buốt như năm nay. Những cơn bão tuyết dường như vĩnh viễn không bao giờ ngừng rơi, khiến cả căn cứ bị bao phủ bởi một tầng tuyết trắng xóa thật dày không thể xuyên thủng. Thời tiết như vậy, lại càng khiến người ta dễ dàng mệt mỏi.



Nguyên soái đã làm việc suốt đêm lại không hề ủ rũ chút nào, ngước mắt nhìn về phía tầng lầu nơi xa. Nơi đó đã bao phủ một lớp màn trắng bạc, ngay cả song cửa cũng đọng tuyết, tỏa ra khí lạnh mơ hồ.



Người hầu đang đưa bữa sáng lên liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như vô tình nói: “Hứa Thiếu tướng sau ngày hôm qua đến bái các, nghe nói đến giờ còn chưa rời giường. Tôi nghĩ chắc là cô ấy quá mệt mỏi nên đã dặn cảnh vệ đừng quấy rầy.”



Nguyên soái khẽ gật đầu, nhìn nhìn thức ăn trong tay người hầu, người hầu lập tức nói: “Khi cô ấy tỉnh, sẽ có người chuẩn bị đồ ăn chu đáo ngay.”



Nguyên soái nhìn người do chính tay cha mình tỉ mỉ chọn lựa, đã làm bạn với mình từ nhỏ đến lớn, bỗng nhiên nói: “Có phải sự quan tâm tôi dành cho cô ấy đã vượt quá giới hạn của cấp trên dành cho cấp dưới rồi không?”



Người hầu đương nhiên là lắc đầu: “Mọi chuyện Nguyên soái làm đều không hề vượt quá giới hạn.”



Cố Triệt không nói câu nào nữa, chỉ lẳng lặng nhìn hai cánh cửa sổ đóng chặt kia. Hai cánh cửa sổ trắng như tuyết, đường nét đơn giản vô cùng bình thường, thế nhưng trong màn tuyết bay múa đầy trời này lại trở nên vô cùng sinh động.



Một lúc sau, người hầu đang chuẩn bị lui ra ngoài, lại nghe thấy Nguyên soái – người cho tới bây giờ không có gì không làm được, thấp giọng lầm bầm: “Chuyện này nên làm sao đây?”



Đối lập với khung cảnh trời giá rét đất đông lạnh bên ngoài chính là những màn kịch liệt nóng bỏng trong phòng nghỉ của Hứa Mộ Triều.



Bây giờ đã là chín giờ tối, suốt mười tám tiếng đã trôi qua.



Cho dù đứng đầu Thú tộc về sức chiến đấu, nhưng Hứa Mộ Triệu mới nếm thử việc đời cũng mệt mỏi không chịu nổi. Mà vua Zombie thì tinh lực dư thừa, tràn trề sức lực. Khi cô nghỉ ngơi, anh ta chỉ yên lặng chăm chú nhìn cô, thưởng thức mái tóc của cô, thân thể của cô, mà khi không nhẫn nhịn được nữa, lại tiếp tục thể hiện tình cảm mãnh liệt.



Xâm nhập, lại xâm nhập, quấn quít, lại quấn quít. Trong phút giây đó, vua Zombie trông thấy giữa tấm gương to là thân hình cao lớn dẻo dai màu lúa mạch, kết hợp chặt chẽ với thân thể mảnh khảnh trắng như tuyết của cô, hòa nhịp đong đưa trong cùng một tần suất thì cảm thấy thật thoải mái, thật thỏa mãn.



Mà Hứa Mộ Triều dĩ nhiên đã sức cùng lực kiệt. Trở thành bán thú, dục vọng bị ý chí mãnh liệt áp chế, không ngờ lại bùng nổ mạnh mẽ dưới phương thức như vậy. Cô nằm trong vòng ôm mãi cũng không muốn buông ra của vua Zombie, chỉ cảm thấy ngay cả ngón chân cũng mềm yếu, không nghe theo lệnh mình.



Dung túng suốt một ngày một đêm, vua Zombie rốt cục cũng hài lòng thỏa nguyện ngừng đòi hỏi.



“Bán thú bé bỏng….Cả đời này, cả ngày lẫn đêm, em đều là của tôi.” Anh ôm cô lên, “Ngoan, đi tắm rửa một lát.”



Cô mở hai mắt mờ mịt như sương mù, hai tay cuốn lấy cổ anh, mặt dán vào ngực anh. Động tác nhỏ xuất phát từ bản năng này lại khiến vua Zombie nhịn không được cúi đầu, cướp lấy sự ngọt ngào từ đôi môi đỏ mọng của cô. Mãi cho đến khi cô thở hồng hộc, anh mới rời đi.
(*thất khiếu: 7 lỗ, bao gồm 2 mắt, 2 tai, 2 lỗ mũi và miệng.)



Đột nhiên, cửa phòng bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó khép lại.



“Thịch ——” một cơ thể cao ngất thẳng tắp ngã xuống, nện lên mặt đất. Đó là người hầu cận của Cố Triệt. Hai mắt anh ta nhắm nghiền, không biết sống chết.



Sau đó, là mấy thân hình cao lớn âm u đi vào. Dưới sự trợ giúp của Hứa Mộ Triều, bọn họ tránh khỏi sự bảo vệ nghiêm mật, lặng lẽ tập kích người hầu, thuận lợi tiến vào phòng Nguyên soái.



“Cố Triệt” Vua Zombie cầm đầu cất giọng bình thản vô tình, “Tao tới lấy đầu mày.”



Vua Zombie lướt mắt qua Cố Triệt, dừng trên người Hứa Mộ Triều.



Vua Zombie hơi sửng sốt.



Đó là thần sắc mà anh chưa từng gặp qua. Cô của tối hôm qua, có vẻ hờ hững trời sinh của zombie, nhưng thân thể lại nóng bỏng, sắc xanh trong mắt như thiêu như đốt. Mà hôm nay, cô giống như một thi thể, nằm trên sô pha, hai mắt ảm đạm không ánh sáng.



“Mộ Triều” Vua Zombie kêu lên” Trở lại bên cạnh tôi.”



Thế nhưng Hứa Mộ Triều lại không có phản ứng gì.



“Mày đã làm gì cô ấy?” Ngữ khí Cố Triệt cực lạnh, ẩn chứa sự tức giận đủ khiến bất cứ kẻ nào không rét mà run. Máu tươi lại không ngừng từ vai anh chảy ra, chất kịch độc trong dạ dày cũng theo máu tuần hoàn không ngừng tản ra toàn thân. Thân mình anh thậm chí hơi lung lay, sắc mặt trắng bệch không bình thường, khiến cho dung nhan thanh nhã sáng như ngọc càng thêm rung động lòng người.



Nhưng anh lúc này lại dường như không hề sợ hãi, chỉ bình tĩnh nhìn vua zombie.



“Tao với cô ấy sẽ bên nhau mãi mãi.” Vua Zombie nhìn sắc mặt càng ngày càng trắng xanh của thủ lĩnh loài người, “Mà mày thì sẽ cùng diệt vong với loài người .”



Thẩm Mặc Sơ phất phất tay, vài tên Zombie phía sau tiến lên vây quanh Cố Triệt.



Mà sau lưng Cố Triệt, Hứa Mộ Triều lẳng lặng nằm trên sô pha, vẫn mở to hai mắt im lìm. Giống như không nghe được hiệu lệnh của vua Zombie, cũng không thấy thân ảnh cô đơn, bất khuất sừng sững của Cố Triệt.