Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục

Chương 74 : Tam vương nhất hậu

Ngày đăng: 01:35 20/04/20


Khi nước nhà và chủng tộc đều bị bỏ phía sau, khi hy vọng chạy trốn đã ngày càng xa vời, cái chết cũng trở nên chẳng còn quan trọng nữa. Thẩm Mặc Sơ ôm Hứa Mộ Triều ngồi dựa vào một bức tường đổ nát trong cảnh hoang tàn. Họ đều đã khôi phục hình người, một người đàn ông cao lớn tuấn lãng ôm một cô gái mảnh mai thanh lệ, cả hai đều toàn thân đẫm máu, lại không hề nói một câu dư thừa, chỉ mỉm cười nhìn nhau.



Minh Huy cũng bị Thẩm Mặc Sơ đả thương, nằm giữa những người máy trên mặt đất. Cô nhìn nụ cười không quan tâm bất cứ chuyện gì của hai người kia thì chỉ cảm thấy thật chói mắt.



Thân là một người máy, vậy mà ở giây phút này, cô lại nhớ tới rất nhiều chuyện.



Cô nhớ đến ngày đó khi Hứa Mộ Triều mới đến đảo Tây Vu, tìm đủ cách nịnh nọt cô và Minh Hoằng. Nhớ đến A Lệ tay cầm búa tạ, trong ánh mắt nhìn cô có sự thương hại khôn cùng. Cô cũng nhớ tới người kia - người có vẻ ngoài giống A Lệ như đúc với chiến lực siêu cường khủng bố đến không thể tin nổi; cũng nhớ tới bản thân sau khi biết được tin tức xác thực rằng A Lệ đã chết, đã leo lên nóc nhà nhìn trời sao cả đêm.



Cô cảm thấy A Lệ tựa như một vì sao đẹp. Nhưng sự đẹp đẽ này, cho tới bây giờ cũng không thuộc về cô, thậm chí anh còn chẳng chịu liếc nhìn cô một lần. A Lệ đã như vậy, người đàn ông có vẻ ngoài giống anh như đúc kia cũng là như vậy.



Mà lúc này, nhìn đôi nam nữ trước mắt đang mỉm cười nhìn nhau, cô bỗng cảm thấy đau xót trong lòng. Đó là một loại cảm xúc thật xa lạ, tựa như con chip đang bị trục trặc chỗ nào đó. Cảm giác này khiến đầu cô hơi đau đau.



Cô cố gắng chống đỡ, gửi đi một tin nhắn: "Tướng quân! Thẩm Mặc Sơ đã cứu được Hứa Mộ Triều rồi! Bây giờ bọn họ đang ở cùng nhau. Tướng quân, xin hãy kích nổ bom đi! Số lượng thương vong của chúng ta đã nhiều lắm rồi!"



Kích nổ đi, tất cả sẽ kết thúc.



Mà cách đó ngàn dặm, Minh Hoằng nhìn điểm đỏ trên màn hình đã hơn nửa giờ vẫn không hề nhúc nhích, lại nhìn lên bản đồ chiến đấu, các chi bộ đội của người máy đang dần dần bị liên quân zombie, loài người và Thú tộc bao vây.



Sau một khoảng im lặng thật dài, trong đầu Minh Hoằng nhớ đến vẻ mặt quyết tuyệt mà kiên nghị của cô vào cái đêm suýt nữa đã cùng cô ân ái. Cô nói, anh không yêu tôi.



Minh Hoằng cười cười, nói với Minh Huy: "Cứ như vậy đi."



Minh Huy không rõ nguyên do, lại từ máy truyền tin nghe thấy giọng nói trầm thấp như nước của tướng quân nhà mình: "Đại thế đã mất. Thả bọn họ đi. Nếu không giành được thắng lợi, ít nhất cũng có thể chứng minh với người đời tình yêu của người máy."



Minh Huy lặng im một lát; "Tuân lệnh."



Sau khi cô tắt máy truyền tin, lại lệnh cho máy bay chiến đấu đang nắm giữ quyền khống chế trên không: "Tiêu diệt bọn họ!"



Lửa đạn như tiếng sấm ầm ầm vang lên! Tại con đường cùng, lực lượng kinh người của cao thủ hàng đầu bùng nổ! Hai người hiểu ý nhau* đồng thời nhảy lên, tránh thoát khỏi sự tập kích luân phiên!



(*Nguyên văn "Tâm hữu linh tê nhất điểm thông" được trích trong bài thơ này



"Vô Đề



Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong,



Hoạ lâu tây bạn quế đường đông.




Ngài Nguyên soái....của tôi...



Cô bỗng nhiên ngẩn ngơ, nâng tay, nhẹ nhàng bắt lấy cổ áo anh: "Anh điên rồi...Một thân một mình chạy đến đây...Quá mạo hiểm rồi!"



Bước chân anh vẫn không ngừng, nhíu mày: "Em mất máu quá nhiều, nhắm mắt lại, đừng nói."



Nhưng sao cô có thể nghe lời, cô mơ hồ nhớ tới Thẩm Mặc Sơ có nói, dù hành động của loài người có nhanh hơn nữa, nhiều nhất cũng chỉ có thể tiếp cận ngoài vòng vây hai trăm km. Vị trí của bọn họ hiện nay chỉ cách bộ chỉ huy hơn mười km.... Làm sao anh có thể chạy tới đây?



"Các anh...làm sao có thể xuyên qua phòng tuyến của quân địch? Căn bản là không thể nào...." Cô lẩm bẩm nói.



Cố Triệt cúi đầu nhìn cô chằm chằm. Cô chợt thấy, trong đôi mắt trong trẻo của anh, có một tia sáng chớp động kì dị chưa bao giờ có.



"Anh đã nói, im miệng." Anh cúi đầu, đôi môi thanh lãnh trong nháy mắt tới gần, hơi trúc trắc nhưng rất kiên quyết, phủ kín đôi môi đã tái nhợt vì mất máu của cô.



Hứa Mộ Triều trừng lớn hai mắt, cảm giác được hơi thở của anh, sự thân mật kề cận chưa bao giờ có. Mà lưỡi của anh lại vô cùng ấm áp, sau phút chốc tạm dừng ngắn ngủi, chính xác cạy mở môi cô, tìm được chiếc lưỡi lạnh như băng của cô.



Cô cảm thấy máu nóng toàn thân đều xông lên đầu, càng khiến bản thân đầu váng mắt hoa. Mà nụ hôn thình lình của Nguyên soái, cũng giống như bản thân anh, rõ ràng là bình tĩnh kềm chế, vừa tiếp xúc đã cách ra lại khiến cô cảm giác được, phía sau sự bình tĩnh kia là sự nhiệt tình đã bị im lặng kiềm nén.



Anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng cô không chớp mắt,lại nhàn nhạt hạ lệnh: "Nghe lời."



Hứa Mộ Triều chỉ cảm thấy trái tim ấm áp tràn ngập vui mừng, vừa ngọt lại vừa chát, phức tạp không thể tả. Mà lúc này, cô bị anh kiên định ôm vào lòng, thứ cô nếm được, chính là sự hạnh phúc không thể giải thích nổi của của hai người yêu nhau.



Cô chỉ cảm thấy gương mặt mình nóng bỏng, cô nghĩ nếu không phải vì mất máu quá nhiều chắc chắn mặt đã đỏ bừng. Chỉ là anh vẫn giữ một bộ dáng trầm ổn trước sau như một, khuôn mặt trắng thuần cũng chẳng hồng lên tí nào.



Hứa Mộ Triều đột nhiên nâng tay, bắt lấy cố áo anh, nhẹ nhàng kéo một cái. Anh nhíu mày, sợ cô dùng sức động đến miệng vết thương, lập tức dựa theo lựa kéo của cô nghiêng qua. Đôi môi đỏ mọng của cô đưa lên, dịu dàng hôn lên môi anh.



Lông mày của anh khẽ nhướng lên, mắt đẹp hơi giật giật. Sau giây phút bị động ngắn ngủi, anh nhanh chóng lấy hơi thở nặng nề đè ép đôi môi cô. Chiếc lưỡi như muốn hút hết tất cả ngọt lành trong miệng cô, trằn trọc không yên. Mạnh mẽ, dịu dàng như thế, không cho phép chống trả.



Một lát sau, anh mới buông khuôn mặt đã đỏ bừng của cô ra, sau đó lại ôm cô chặt thêm. Mà bước chân của anh mặc dù không hề chậm lại, ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước như cũ, nhưng khuôn mặt tuấn tú rốt cuộc cũng ửng đỏ.



Sức lực của cô dường như đã chống đỡ hết nổi, Mộ Triều nghe lời nhắm mắt lại, thở dài: "Anh Triệt, em nhớ anh."



Anh lúc ấy lại chẳng hề hé răng. Qua một lúc sau, Hứa Mộ Triều thiếp đi, lại mơ màng nghe được giọng nói trầm thấp êm tai của anh.



Rõ ràng chỉ là câu đáp lại đơn giản, giọng điệu của anh lại kiên định như đang thông cáo đến toàn quân, giọng nói vừa chậm rãi vừa sâu nặng: "Anh rất nhớ em."