Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục

Chương 76 : Ngọn đèn hoàng hôn

Ngày đăng: 01:35 20/04/20


Ánh mặt trời rải khắp mảnh vườn xanh mướt, con đường thẳng tắp sạch sẽ không một hạt bụi. Một chiếc xe dài sang trọng lặng lẽ dừng lại dưới lầu, hai hàng lính cảnh vệ đứng thẳng tắp như tượng cung kính hành lễ. Giày kiểu quân đội màu đen dẫm trên mặt đất, bước chân vững vàng mạnh mẽ.



Gần hơn chút, chỉ thấy trên quân trang xanh sẫm phẳng phiu, quân hàm Nguyên soái hình kim ưng tỏa sáng chói lòa. Khuôn mặt khôi ngô điềm tĩnh trắng trẻo ngẩng lên, đôi mắt trong veo trầm lặng mà kiên định như chính bản thân anh.



Hứa Mộ Triều đứng trước chiếc giường trên tầng hai, nhìn theo bóng dáng Cố Triệt đi vào nhà, chẳng hiểu sao mặt lại nóng lên.



Sau cái ngày chạy trốn đó, lúc cô tỉnh lại đã ở Đế Đô. Mà hơn nửa tháng nay, hai người chỉ liên lạc với nhau hai lần. Cuối cùng lúc này anh cũng đã có thời gian rảnh rỗi trở lại Đế Đô, cô rất muốn chạy xuống lầu, chạy đến cổng dinh thự Nguyên soái đón anh. Nhưng trái tim lại nhảy nhót điên cuồng, khi anh bước đến, cô chỉ biết đỏ mặt đứng im trên lầu.



Ngượng ngập thế này có vẻ như đang làm bộ. . . Tuy . . . vòng ôm và nụ hôn trước ranh giới sống chết vô cùng mãnh liệt, nhưng hôm nay đến hồi kết thúc, hai người từ cấp trên cấp dưới lại chuyển thành người yêu. . . Cô thật sự không biết phải đối mặt với anh như thế nào.



Hứa Mộ Triều ơi là Hứa Mộ Triều, mi coi như cũng đã tung hoành nhiều năm, thì ra vẫn có lúc ngây thơ căng thẳng đến thế!



Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên ngoài cửa, nhịp tim của Hứa Mộ Triều càng dồn dập hơn. Bóng người thoáng hiện, lại là người hầu riêng của Hứa Mộ Triều.



"Khụ khụ. . . Hứa thiếu tướng, Nguyên soái gọi cô đến. . ."



Hứa Mộ Triều đứng phắt dậy.



". . . đến hội nghị quân sự."



Hứa Mộ Triều nhìn người hầu, cười cười che giấu vẻ mặt khẩn trương khó dằn nổi của mình. Trời đất ơi, mấy ngày nay cô còn nhớ anh hơn cả trước đây, tình hình tiền tuyến đã nắm chắc trong tay, còn cần tổ chức mấy cái hội nghị quân sự chết tiệt đó làm gì? Cô cứ tưởng là sau khi anh trở về, ít ra đầu tiên sẽ đến gặp cô, rồi hai người trò chuyện. Tưởng tượng là thế nhưng ưu tiên số một luôn đau đáu trong lòng anh lại là quân sự.



Có lẽ nhận thấy vẻ ngượng ngập của Hứa Mộ Triều, người hầu dẫn đường phía trước vẫn luôn yên lặng, đột nhiên lên tiếng: "Hứa thiếu tướng có vừa lòng với điều kiện ăn ở mấy ngày nay không ạ?"



Hứa Mộ Triều vội vàng nở nụ cười: "Tốt lắm, cực kỳ hài lòng." Nói thật, nhiều năm như vậy, cô chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ tốt như vậy. Đồ ăn hằng ngày đều có thể nói là của ngon vật lạ. Mỗi ngày đều có người đưa trang phục và trang sức xa xỉ thịnh hành nhất Đế Đô tới dinh thự để cô chọn lựa. Sau khi vết thương gần như khỏi hẳn, mỗi ngày người hầu sẽ sắp xếp những hoạt động khác nhau - - Ví dụ như tham quan những danh lam thắng cảnh của Đế Đô, tham quan kho vũ khí cơ mật, thậm chí còn đưa cho cô những bộ phim hấp dẫn nhất mới nhất - - để cô không hề cảm thấy buồn chán.



"Vâng." Người hầu gật đầu như lẽ tự nhiên, "Bởi vì trước khi Nguyên soái rời đi chỉ nói một câu: Hãy cho cô ấy những gì tốt nhất."



". . . Ha ha." Cô phát hiện sau khi cô và Cố Triệt có vẻ mờ ám, những người hầu bên cạnh anh, đám người Tạ Mẫn Hồng, dường như đều biến niềm vui thành hành động cụ thể. Vào những thời điểm thích hợp, sẽ tăng nhiệt cho tình cảm của hai người.



"Anh này, có việc tôi muốn hỏi từ lâu lắm rồi." Cô nhìn người hầu trầm lắng trẻ tuổi, "Mặc dù tôi sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình vì thái độ của những người khác, nhưng dù sao tôi cũng là bán thú, Cố thị không muốn tôi ở bên Cố Triệt. Vì sao mọi người lại như vậy?"



Người hầu mỉm cười: "Thiếu tướng, chúng tôi đã theo nguyên soái nhiều năm rồi. Ngài quá cô đơn. Nếu có thiếu tướng làm bạn, Nguyên soái sẽ vui hơn nhiều."



Ồ. . . Thì ra mọi người đều tưởng anh ấy không biết yêu đương gì.Cho nên chỉ cần anh ấy hơi động lòng, chỉ cần là nữ mọi người đều vội vã. . .



"Tình cảm mọi người dành cho anh ấy đúng là không còn lời nào để nói nữa. . . Nói cách khác, cho dù hôm nay là một con thú cái thuần chủng, e rằng mọi người cũng vui mừng ủng hộ?"




"Hệ thống chiếu sáng trong dinh thự không phải vẫn luôn tốt sao?" Cô lẩm bẩm, "Lẽ nào đây là khu phong cảnh cho nên không cần đèn đóm gì?"



Hình như Cố Triệt không nghe thấy, anh liếc nhìn chiếc ghế đá giả cổ dưới ngọn đèn dịu êm ở phía trước, bên cạnh ghế đá là một hồ nước xanh, lấp lánh dịu êm, mềm mại động lòng người.



"Ra đằng kia ngồi đi." Giọng điệu như tuyên bố quân lệnh.



"Ừm." Bóng đêm tĩnh lặng lành lạnh, tất cả đều mang vẻ hư ảo, Hứa Mộ Triều bị bóng đêm dịu dàng này làm cho lơ đãng.



"Váy ngày hôm nay. . ." Ngồi sóng vai, hơi thở của anh phả bên tai cô, "rất đẹp."



"Người giúp việc mang đến rất nhiều váy." Cô mỉm cười, chẳng qua cô rút bừa một cái ra mặc thôi.



Trong bóng đêm, màu mắt của anh cũng sâu thăm thẳm. Cứ nhìn chằm chằm vào cô như thế, khiến cô muốn chui xuống đất.



Cái người này. . . Vốn dĩ chẳng biết yêu đương, cô cũng chẳng biết nhiều. Thế nhưng. . . Trông mong lời ngon tiếng ngọt đúng là vô vọng, cho nên ngài nguyên soái chỉ biết dùng cách nghiêm túc trực tiếp nhất— — Nhìn chằm chằm vào cô, định nhìn cả đêm hả?



"Anh nhìn gì thế?" Cô thấp giọng hỏi. Người hầu, và cả anh nữa, đưa cô đến cái góc tăm tối hẻo lánh trong vườn hoa vắng vẻ, đây là cách yêu đương của học sinh trung học mà? Đèn chắc cũng bị người hầu tắt sạch luôn rồi.



"Nhìn em." Giọng nói trầm thấp, hơi ấm mơ hồ.



Cô nhìn bàn tay được anh nắm chặt, nhìn tư thế ngồi ngay ngắn như núi của hai người. Cô cảm thấy anh ấy thật sự. . . rất nghiêm túc, rất kiềm chế.



Cô ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng vươn tới, để lại một dấu hôn trên mặt anh.



"Anh Triệt. . ." Cô nhẹ giọng.



Cánh mũi có mùi rượu thoang thoảng, anh Triệt như vậy, anh Triệt sẽ uống rượu với thuộc hạ, sẽ cởi áo khoác ngồi nhàn hạ, thật sự rất đàn ông, rất đàn ông.



Vốn dĩ chỉ muốn đáp lại nụ hôn chiều nay của anh, nhưng Cố Triệt lại không để thân thể cô rời khỏi vòng ôm của anh lần nữa.



Một tay của anh ôm lấy hông cô, để cô tựa lên ngực mình. Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc.



Tay kia, trong lúc này, lại lặng yên không một tiếng động, nắm lấy tay cô, chậm rãi chuyển qua giữa chân mình, đặt chính xác lên nơi xảy ra biến hóa kịch liệt vì nụ hôn vừa rồi.



Hứa Mộ Triều cứng đờ, chỉ cảm thấy cái chạm tay nóng cháy như thể bàn ủi, đủ để thiêu cháy cô, khiến cô chết không còn chỗ chôn.