Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục

Chương 80 : Nguyên soái cao quý

Ngày đăng: 01:35 20/04/20


Trước khi gặp được Hứa Mộ Triều, Cố Triệt không biết, trên đời này, có một loại tình yêu tên là "vừa gặp đã yêu". Trên thực tế, anh cũng biết rất ít về tình yêu.



Chỉ là vào ngày đầu tiên đó gặp mặt, người con gái hơi ngốc nghếch, hoàn toàn khác với những lời đồn đại dối trá khôn khéo bên ngoài, đầu óc choáng váng nhào vào lòng anh. Cô vui buồn lẫn lộn, gọi anh là "A Lệ", đôi mắt trong trẻo rực rỡ, chất chứa vẻ dịu dàng khiến người ta rung động.



Một cảm giác thật mềm mại.



Mềm mại khi cô tựa trên đùi anh, vòng eo mảnh mai, làn da trơn mịn, bầu ngực no đủ gần đến mức có thể chạm tay tới.



Có lẽ là vì nể mặt Cố Lệ, anh tự nhủ, cho nên anh đã không đẩy cô ra.



Thế nhưng anh sẽ không nhàm chán đến mức đóng vai một người đã mất. Tạ Mẫn Hồng có hàng trăm loại phương pháp, vừa dụ dỗ vừa đe dọa để đạt được thông tin tình báo mong muốn.



Không phủ nhận, chỉ là vì không muốn chính miệng nói ra tin Cố Lệ đã chết.



Lại càng không muốn, nhìn thấy bộ dạng của cô khi nghe tin Cố Lệ đã chết.



Hẳn là sẽ rất đau lòng? Anh có thể tưởng tượng được.



Chỉ là anh không nghĩ tới, cô rõ ràng đã ngờ ngợ biết được thân phận của anh, lại vẫn không tiếc trả giá đến cứu viện. Lúc anh ngồi ở trong xe, nhìn thấy khuôn mặt nhuốm máu yêu dị của cô phản chiếu vào cửa sổ xe, toàn thân cô đều đổ máu, rõ ràng là đang liều mạng vì anh.



Điều này khiến cho Cố Triệt, một người từ nhỏ đã trăm trận trăm thắng, nảy sinh một loại cảm giác kì lạ.



Cô ấy lại muốn bảo vệ anh?



Người yếu đuối lại đi bảo vệ kẻ hùng mạnh?



Anh không thích nợ ân nghĩa người khác, cho nên, tất cả bọn người máy bao vây tấn công cô, anh đều phá tan thành từng mảnh, khiến cô ngã vào lòng anh, mềm mại, không còn sức lực, khiếp sợ, thống khổ. Cô có nhiều cảm xúc như thế, căn bản không đủ tư cách trở thành sĩ quan.



Hơn nữa, cô lại không sợ anh.



Anh ôm cô, tâm trí lần đầu tiên lan man xa xăm đến một vạn tám ngàn dặm —— anh nhớ đến những ảo tưởng khi phóng thích bản thân. Hứa Mộ Triều thanh lệ với vòng eo nổi bật và nụ cười tươi đáng yêu. Lúc này, cuối cùng đã có thể ôm cô trong lòng, dù cô cứ dùng ánh mắt giận dữ mà nhìn anh, anh lại cảm thấy thật vui vẻ.



Mà khi chiếc chăn mỏng từ trên người cô rơi xuống, toàn bộ thân thể trắng nõn mảnh mai của cô anh đều nhìn không sót một thứ gì, thì hô hấp của anh không khỏi bị kiềm hãm.



Thông minh, thanh tú, kiên cường, giảo hoạt, dịu dàng, trung nghĩa, đa cảm.



Trước kia anh không biết, một người phụ nữ lại có thể đồng thời hình dung bằng nhiều từ như vậy. Anh không biết, có phải thật ra loại phụ nữ như thế có rất nhiều hay không, nhưng bất kể thế nào, cô cũng là người đầu tiên mà anh gặp được.



Mà anh cũng không có nhiều tính nhẫn nại, để đi quen biết nhiều người như thế.
Cho nên không thể nhìn thấy dung nhan đau thương của cô, không thể nhìn thấy nét mặt xót xa của cô.



Chỉ có thể nghe được, lời nói dịu dàng văng vẳng bên tai.



Cô nhẹ nhàng hỏi anh: "Anh Triệt, khi nào anh mới tỉnh?"



Cô nói, anh Triệt, hôm nay em lại giết người.



Cô nói, anh Triệt, em phải đi tiền tuyến, em để lại cho anh một bức thư, đặt ở dưới gối.



Cô nói, anh Triệt, tay em đã đầy máu tươi, khắp người bụi đất. Đại lục thật sự đã ngủ say mà sao anh vẫn mãi không tỉnh?



Miệng anh không thể nói, anh muốn cô đừng đi. Anh sớm nhắc nhở bản thân, không được để cô mạo hiểm nữa. Anh nỗ lực lại nỗ lực, rốt cuộc cảm giác được ngón tay nhúc nhích, thế nhưng bên tai chỉ truyền đến giọng nói Quan Duy Lăng: "Ngón tay Nguyên soái cử động rồi! Cử động rồi!"



Lại không có giọng nói của cô.



Thì ra lời nói dịu dàng rõ ràng vang vọng bên tai kia đã từ mấy ngày trước. Cô đã sớm rời đi mất rồi.



Ngày đó thức tỉnh,trong lòng anh rất bình tĩnh. Anh biết cô rơi vào tay Minh Hoằng, anh biết mấy chục vạn đại quân nằm ngang đại lục, trời nam đất bắc không thể gặp nhau.



Thế nhưng không vấn đề gì, không vấn đề gì cả.



Không ai có thể ngăn cản, dù là sống chết cũng không thể cách trở đôi ta.



Anh muốn lau khô những giọt nước mắt của cô, anh muốn mỗi đêm ôm cô vào lòng, không để cô bị thương chịu khổ, không để cô một mình không có chỗ nương tựa.



Anh đã từng ngây ngô chập chạp, anh đã từng bất an khẩn trương, anh đã từng cho rằng, thống lĩnh loài người vốn chỉ là hư danh.



Nhưng chỉ cần trong lòng cô cũng có anh, thì anh vẫn là Nguyên soái trăm trận trăm thắng, thao túng toàn bộ để đạt đến mục tiêu.



Minh Hoằng cũng được, Zombie cũng tốt, bao nhiêu chủng tộc khác muốn tranh đoạt cô cũng vậy thôi.



Người phụ nữ của Cố Triệt, nhất định sẽ là của anh.



Bởi vì A Lệ từng nói, muốn bọn họ vĩnh viễn yêu nhau, mãi không chia lìa.



Bởi vì mẹ từng nói, bọn họ nhất định sẽ gặp nhau, nhất định sẽ hạnh phúc.