Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục

Chương 82 : Trở lại tiền tuyến

Ngày đăng: 01:35 20/04/20


Tại tiền tuyến, trong một đại doanh của liên quân loài người và thú tộc.



Ba gã bán thú, một con người đang ngồi quây quần bên nhau. Tuy không cùng chủng tộc, nhưng đều có vẻ mặt hết sức tập trung, nhìn chằm chằm vào vật trong tay lẩm bẩm nói gì đó.



http://thanhthoigian.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif



Phía sau bọn họ có rất nhiều ánh mắt chăm chú căng thẳng, nín thở không nói được lời nào.



"Đôi Q Đại Quỷ!" Binh sĩ loài người ném đống bài trên tay xuống mặt đất, ngửa mặt lên trời cười dài "Ha ha ha!"



Ba gã bán thú thấy rõ đống bài hắn ta vứt trên mặt đất, mặt liền xám như tro tàn. Một gã bán thú cường tráng cao lớn nhất trong số đó, ngực còn quấn đầy băng, không thể nào tin nổi ôm chặt lấy đầu mình: "Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?"



Phía sau bọn họ, cho dù là binh sĩ loài người, hay là binh sĩ thú tộc đều cười ha ha. Binh sĩ loài người thắng to đó, cực kỳ đắc ý nhìn bọn họ: "Tổ tiên nhà ông đây là thánh bài, trình độ của các người kém cỏi như vậy, còn dám thách ông ư? Nộp năm nghìn ra đây!"



Đám bán thú phẫn nộ ném tiền ra, gã bán thú quấn băng kia lẩm bẩm: "Tại sao có thể như vậy? Tôi được đội trưởng tận tay chỉ dạy, là một trong những tay bài đỉnh ở đại đội năm kia mà!"



Dáng vẻ bán thú cường tráng buồn bực đuối lý khiến mọi người cười càng lớn thêm.



Đúng lúc này, hai sĩ quan loài người đi ra khỏi đám người. Đám binh sĩ thấy vạch quân hàm xanh lam trên quân trang của họ, đều ngậm miệng nhường đường.



"Sao các anh lại đánh bạc trong quân doanh?" Hai sĩ quan nhìn những lá bài vương vãi đầy đất, sắc mặt lạnh lùng. Binh sĩ loài người thắng tiền và hai gã bán thú kia nhảy dựng lên đứng nghiêm ngay lập tức, chỉ có bán thú quấn băng kia không hề nhúc nhích.



"Ồ. . . Đội duy trì trật tự của ban quân pháp. . ." Có người thì thầm nói nhỏ.



"Đi, theo chúng tôi đến ban quân pháp!" Binh sĩ loài người tiến lên trước.



Bán thú quấn băng, kéo quân trang khoác trên người ra , để lộ rõ quân hàm. Hắn đứng lên, hai sĩ quan loài người liếc nhìn nhau, cung kính hành lễ với hắn: "Thì ra là đội trưởng Đại Vũ."



"Lúc trước khi Tư lệnh Hứa dẫn dắt chúng tôi đã từng nói, chỉ cần đánh thắng trận là có thể ăn uống chơi gái đánh bạc tùy ý! Chuyện này tổng trưởng ban quân pháp cũng đồng ý ngầm rồi. Sao vậy? Hai. . . thiếu úy các anh, có ý kiến gì sao?" Đại Vũ lười biếng nhìn bọn họ, "Tôi hỏi các anh, hiện giờ quân tôi có phải là đội quân có công lao lớn nhất không? Có thể ăn uống chơi gái đánh bạc không?"



Sắc mặt hai sĩ quan ban quân pháp tái mét, đầy xấu hổ.



Binh sĩ loài người vừa đánh thắng liền tiến đến bên tai Đại Vũ, nói rất thân thiết: "Người anh em, bọn này lạ mặt, chắc là mới tới Đế Đô. Anh ăn hiếp bọn họ như thế, có rước lấy họa không?"



Đại Vũ cũng làm ra vẻ nói nhỏ khe khẽ như vậy, nhưng giọng nói lại không nhỏ lắm: "Anh em, cậu không biết rồi, bây giờ ngài nguyên soái đã là . . ."



Đại Vũ còn chưa nói hết câu đã dừng lại. Bởi vì cậu thấy đám người thú ở đây không hề để ý tới uy phong của mình. Ai ai cũng châu đầu ghé tai, ai ai cũng nghiêng đầu nhìn cửa vào doanh trại.
Cố Triệt nhìn nụcười trong sáng của cô, độtt ngột đưa tay ra giữ lấy gáy cô, cúi đầu xuống, nồng nàn hôn thật lâu.



Cho đến khi cô không hề phòng bị mềm yếu trong lòng anh, anh thấp giọng dường như lẩm bẩm bên tai cô: "Em làm chủ?"



"Ừm. . ." Hứa Mộ Triều nắm lấy quân trang của anh, híp mắt nhìn anh, "Không phải chúng ta đa thỏa thuận rồi sao. . .Trong quân doanh chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới? Sao anh lại hôn em ở phòng chỉ huy?"



Cố Triệt dừng lại, thì ra là cô cố ý.



Hứa Mộ Triều mỉm cười —— Thật ra, thấy anh vì chuyện tác chiến mà bận đến độ bù đầu suốt nửa tháng nay, nên cô mới nói đùa để làm cho anh vui!



Anh buông cô ra, trở về trước bàn làm việc mở tài liệu, hờ hững nói: "Sớm muộn gì cũng là của anh." Ý ngầm là —— Sao anh có thể giảm tổng số lần được?



Hứa Mộ Triều hiểu ra ý đồ mờ ám trong lời anh nới thì đỏ mặt, nhìn anh nghiêm túc bắt đầu làm việc, ngẩng đầu nhìn thời gian, liền ra ngoài bưng đồ ăn khuya lên.



Đến cửa, người hầu đã sai người bưng bữa ăn khuya đứng chờ, thấy Hứa Mộ Triều liền kéo cô qua một bên, thân thiết nói nhỏ: "Mộ Triều, đảo Đông Y và núi tuyết Thanh Tích, cô thích đi đâu?"



"Hử?" Hai điểm du lịch tham quan nghỉ dưỡng nổi tiếng, làm gì thế?



"Sau khi chiến tranh kết thúc, tôi định đề nghị Nguyên soái nghỉ ngơi mười ngày, chắc ngài sẽ đồng ý. Cô thích nơi nào?



"Ừm. . ." Hơi khó chọn, cô chưa từng đi.



"Đảo Đông Y phong cảnh thơ mộng, có thể bơi, lặn nước, câu cá vân vân; Leo núi tuyết, cũng là thú vui đặc biệt. Người hầu chúng tôi cần chuẩn bị sớm. Nếu như đi núi tuyết, cần phải có trang bị leo núi."



"Đảo." Một giọng nói lành lạnh truyền đến.



Người hầu hơi sửng sốt, ngài Nguyên soái cũng chưa từng hỏi đến việc nhỏ này. Đi nghỉ, đương nhiên anh phải hỏi ý của phụ nữ rồi. Nhưng vừa nãy, Nguyên soái lại tạm ngưng công việc để phát biểu ý kiến. . .



Anh ta nghĩ ngợi một lúc thì hiểu ra, suýt nữa bật cười. Anh ta gật đầu với Hứa Mộ Triều đang không hiểu chuyện gì xảy ra: "Vậy đảo Đông Y. Tôi sẽ cho người chuẩn bị."



Hứa Mộ Triều để ý vẻ mặt của người hầu, nghi hoặc trở về phòng chỉ huy: "Vì sao lại chọn đảo Đông Y? Anh thích à?"



Cố Triệt không ngẩng đầu lên: "Ừm."



Cố Tiểu Bạch vẫn được nuôi ở chỗ người hầu. Vài ngày sau, Hứa Mộ Triều đi trêu Tiểu Bạch, thấy mấy bộ áo tắm với đủ size của cửa hiệu nổi tiếng trên bàn, cô lặng lẽ hiểu ra.