Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục

Chương 96 : Rực rỡ lóa mắt

Ngày đăng: 01:35 20/04/20


Tôi đứng ở tầng cao nhất cao ốc Empire State huy hoàng, trên đỉnh đầu là tầng mây mỏng nhẹ như voan, trước mặt là ánh đèn pha màu bạc không ngừng lớp lóe, dày đặc như biển rộng.



Các phóng viên trước mặt tranh cãi om sòm hơn cả chợ vịt, bọn họ sôi nổi truy hỏi đến cùng những nghi ngờ vô căn cứ, muốn khai thác thêm nhiều thông tin và những câu chuyện bí mật từ vị thượng tướng trẻ nhất đế quốc. Còn tôi trầm mặc lướt qua những gương mặt xa lạ của bọn họ. Trong lòng ngoại trừ sự bình thản hài lòng, vẫn còn một chút mất mát.



Không cần ngẫm nghĩ, cũng không cần biện giải gì thêm. Tôi hiểu cảm giác mất mát này đến từ đâu.



Vì trong cuộc đời đầy cứng nhắc mà đầy nhiệt huyết của Quan Duy Lăng tôi đã từng gặp gỡ một cô gái. Một cô gái rực rỡ chói mắt hệt như cầu vồng.



Tuy rằng cô ấy không thuộc về tôi.



Có nhiều khi tôi cảm thấy vui vì mình là người gặp được cô ấy đầu tiên. Sớm hơn anh ta, cũng sớm hơn người kia, sớm hơn tất cả bọn họ. Tôi nhìn thấy cô ấy trước khi bọn họ để ý tới cô ấy, hình ảnh trong bộ quân trang thướt tha với mặt kiêu ngạo đã sớm trở thành hồi ức quý giá trong lòng tôi.



Trong màn đêm u tối phủ xuống chiều đó, ẩn dấu bao sát khí lạnh lùng. Một sĩ quan con ông cháu cha, tự cao tự đại đã chọc giận Thú tộc. Tôi đã sớm nghe tới đại danh của đại đội năm, thủ lĩnh tên Đại Vũ là kẻ vô cùng âm hiểm giả dối. Đánh giặc không lợi hại nhưng rất biết cách chạy trốn, còn giỏi xảo trá lường gạt -------- rất giống mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ. Cho dù Thú tộc đã suy bại, những binh sĩ kiêm trộm cướp như vậy còn chưa đáng để tôi để mắt tới.



Nhưng cô ấy lại xuất hiện. Mái tóc đen dài che khuất gương mặt nhỏ nhắn, vác súng tự động hạng nặng trên vai. Khi ánh đèn pha sáng rực lướt qua, tôi nhìn thấy cô….., còn nghĩ bản thân hoa mắt. Nhưng khi cô giang tay ra để tôi kiểm tra cơ thể cô, trái tim tôi bỗng đập rộn lên không rõ lý do.



Tôi nhớ tới một câu cổ ngữ.



Eo nhỏ chưa đầy gang.



Trong quân đội không phải không có nữ binh, cũng không phải không có phụ nữ. Có người thô lỗ, có người diêm dúa lòe loẹt, có người lạnh lùng, có người hiền dịu. Nhưng không có một ai giống cô ấy, nụ cười lúc sáng lúc tối, ánh mắt cương nghị, dáng vẻ lại tràn ngập cô đơn.



Đúng vậy.



Lúc cô khiêng súng tự động tựa mình vào con hổ trắng gà gật như đang ngủ. Hai tay tôi bị trói, mười lăm tên lính đứng phía sau tôi bị một đám dã thú dưới trướng cô ấy vây khốn.



Tôi đứng trong đàn thú nhìn cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt trong suốt trầm tĩnh hơn cả ánh trăng, tôi đột nhiên phát hiện ra sự cô đơn ẩn giấu trong cô.



Chưa từng có ai thấy cô có vẻ cô độc, cho dù cô bất hạnh bị vua Zombie làm nhục, cho dù cô trầm mặc, bi thương bảo vệ Nguyên soái nơi Đế đô hỗn loạn. Ở cô luôn có sự lạc quan, kiên cường mà đau thương, chỉ là dáng vẻ cô đơn ngày xưa đã không còn nữa. Tôi nghĩ, có lẽ đó chỉ là hình ảnh Hứa Mộ Triều trong mắt tôi.



Cũng có thể từ giây phút đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã biết cô đơn là gì, đã biết được cảm giác tim đập thình thịch, thuần khiết mà khổ sở đến thế.



Khác với Mẫn Hồng, tôi và Nguyên soái thuộc cùng một loại người – không giỏi nói chuyện, không biết chủ động. Mẫn Hồng từng mỉm cười nói, nếu cả hai chúng tôi cùng thích một người phụ nữ, thì anh ta đành cáo lỗ trước. Vì khi chúng tôi chỉ biết yên lặng đứng nhìn, có khi anh ta đã dụ dỗ người phụ nữ kia sinh con cho mình. Quả thật, từ nhỏ Mẫn Hồng đã được rất nhiều cô gái hoan nghênh. Tôi chưa bao giờ ngó ngàng tới những kỹ xảo kia, tôi nghĩ tình yêu là thứ tình cảm tự nguyện đến từ hai phía, không cần phải nói gì cả. Mãi tới khi gặp Hứa Mộ Triều, có nhiều khi tôi thầm nghĩ – nếu tôi cũng biết cách theo đuổi phụ nữ như Tạ Mẫn Hồng, liệu có khả năng, có chút khả năng nào – cô ấy sẽ yêu tôi không?




“Thành thật xin lỗi! Nguyên soái…….Không kịp nữa rồi! Nếu cô ấy bị cải tạo thành người máy…….”



Trong lòng tôi tràn đầy hình bóng cô độc của cô, trong đầu tôi khắc kín cái tên “Hứa Mộ Triều”, tôi hận mình không thể mọc cánh bay tới bên cô, thậm chí còn tìm cái chết vì cô.



Người phụ nữ tôi yêu, người phụ nữ tôi yêu đơn phương sâu sắc, chỉ cần cô có thể bình an trở về, tôi nguyện đánh đổi bằng mọi thứ--------



Ngoại trừ, lòng trung thành của tôi.



Cuối cùng, người anh hùng cũng thức tỉnh, nữ bán thú truyền kỳ cũng đạt được hạnh phúc của bản thân. Sau bao nhiêu sóng gió, tôi thấy cô hôn mê, thấy nguyên soái ôm cô bước xuống máy bay đi vào phòng mình, tôi biết cô đã bình an vô sự, từ đây Nguyên soái sẽ không để cô mạo hiểm nữa. Tôi mừng cho cô, cũng mừng cho bọn họ.



Tình cảm từng kềm nén đã dần phai nhạt vì hạnh phúc của họ. Không phải vì Quan Duy Lăng tôi sợ chết, chỉ cần một câu nói của cô hay của Nguyên soái, tôi có thể không màng đến sống chết của bản thân. Tôi chỉ muốn bảo vệ bọn họ, không muốn bọn họ bị quấy rầy, muốn bọn họ hạnh phúc vĩnh viễn.



Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt cô đã trở thành thiếu phụ, mà dung nhan thiếu niên của nguyên soái cũng có thêm mấy phần chín chắn điềm đạm.



Còn tôi đang đứng đây, đứng ở đỉnh cao Đế đô, tâm trạng thật bình tĩnh. Trong ánh đèn flash ồn áo náo nhiệt trước mắt, nghe phóng viên liên tục truy hỏi, trong đầu tôi lại xuất hiện một đoạn hội thoại.



Đó là một bộ phim lâu đời tôi xem năm mười lăm tuổi, là một bộ phim cũ từ trăm năm trước.



Lời thoại kia như thế này:



“Có một số người sẽ dần trở nên bình thường;



Có một số người sẽ đạt được những thành tựu nho nhỏ;



Có một số người lại trở nên xuất chúng;



Nhưng có một lúc ngẫu nhiên, bạn sẽ gặp được một người rất rực rỡ, rất chói mắt.



Đến giây phút đó, bạn mới biết đó là điều tốt đẹp tới dường nào.”



Cô gái rực rỡ chói mắt tôi yêu. Bởi vì sự xuất hiện của cô, cuộc sống của tôi trở nên yên tĩnh mà cô độc, trầm mặc mà hoàn mỹ.