Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 651 : Tương Tư đã chết?

Ngày đăng: 12:20 19/04/20


Cô bé chỉ chỉ ngón tay vào cánh cửa đã bị khóa, bộ dáng rất lo lắng nói với Hà Dĩ Kiệt nói: "Không ra được..."



Con gái có thiên phú nói chuyện làm cho anh giật mình, nhưng bởi vì cô bé thật sự rất đáng yêu, nên trên mặt lại hiện lên nụ cười dịu dàng như cũ. Anh khẽ vươn tay vặn khóa mở cửa ra. Cánh cửa vừa mở ra, Nặc Nặc liền bám vào khuông cửa, vểnh cái mông đít nhỏ lên để đẩy cửa ra, tiếp tục hự hự lôi kéo ống quần của Hà Dĩ Kiệt, kéo anh đi ra bên ngoài. Hà Dĩ Kiệt cũng không trốn tránh, cứ để mặc cho con gái lôi kéo anh như thế, đi ra khỏi gian phòng. Nặc Nặc đứng trong hành lang, quay sang bên trái nhìn nhìn, rồi lại quay sang bên phải nhìn ngó, không biết phải đi bên nào cho đúng. Cô bé dùng ngón tay nhỏ chống lên gò má nghiêm mặt nghĩ nghĩ, sau đó liền đảo đôi mắt tròn to quay đầu nhìn anh. Hà Dĩ Kiệt chĩa chĩa tay về phía bên phải, Nặc Nặc lập tức lúc lắc thân thể nhỏ bé, lôi kéo anh đi về phía bên phải. Hà Dĩ Kiệt càng thêm vui vẻ, cúi người bế xốc con gái lên: "Để ba ba ôm con đi, ba không muốn đôi chân bé nhỏ của Nặc Nặc bị mỏi, ba sẽ đau lòng..." 



Nặc Nặc vặn vẹo uốn éo thân thể. Cô bé cảm thấy anh ôm không được thoải mái, nhưng cũng chỉ chu chu cái miệng nhỏ nhắn ra, không hề có ý định tránh né anh.



Con gái không hề kháng cự lại đã làm trong lòng Hà Dĩ Kiệt thấy thư thái rất nhiều. Anh ấn nút mở thang máy đi vào, hai tay Nặc Nặc vây quanh cổ Hà Dĩ Kiệt. Chiếc gương gắn tường thang máy sáng loáng phản chiếu lại hình dáng của hai cha con. Nặc Nặc xoay mặt lại để nhìn, Hà Dĩ Kiệt cũng hướng ánh mắt nhìn theo con gái về nơi đó.



Người đàn ông cao lớn, dáng người thon dài rắn chắc, khuôn mặt lạnh lùng trầm ổn, mặt mày kiên nghị, sống mũi cao thẳng, môi mím chặt nghiêm nghị, nhìn thế nào cũng thấy đây là một người không dễ dàng thân cận. Vậy mà lúc này vẻ dịu dàng lại đang dần dần lan tràn, bao phủ khắp trên gương mặt màu đồng cổ của anh, đôi đồng tử luôn mang sắc thái lạnh lùng lúc này cũng tràn đầy vui vẻ. Nặc Nặc áp chặt gương mặt mềm mại, trắng trẻo như hạt gạo nếp của mình vào trong ngực anh một cách thân thiết, thoạt nhìn đã thấy dịu dàng không nói ra được. 



Nặc Nặc nhìn bóng phản chiếu hai người ở trong gương, sau đó quay đầu nhìn Hà Dĩ Kiệt đang ôm mình, rồi lại quay đầu nhìn vào trong gương. Đột nhiên cô bé vươn bàn tay nhỏ bé ra, nhanh như chớp vỗ “bộp” một cái vào gương mặt Hà Dĩ Kiệt ở trong gương. Theo phản xạ anh liền tránh ra một cái, Nặc Nặc lập tức bật lên tiếng cười khanh khách. Cười được một lúc, cô bé lại vươn tay ra tiếp tục đập, Hà Dĩ Kiệt lại cố ý giả bộ hoảng sợ run hết cả người lên như lúc nãy, lại càng khiến cho Nặc Nặc cười khanh khách. Cười xong cô bé lại đập vào cái gương, còn Hà Dĩ Kiệt thì mỗi lần như vậy anh lại giả bộ vô cùng sợ hãi. Nặc Nặc chơi rất vui vẻ, cho đến khi thang máy dừng lại thì Nặc Nặc đã cảm thấy có mối thiện cảm với anh thật lớn.



Cô bé dang hai cánh tay trắng trẻo mũm mĩm như ngó sen ôm chặt lấy cổ của anh. Suốt dọc đường đi Nặc Nặc luôn thì thầm nói chuyện với anh, tuy Hà Dĩ Kiệt nghe không hiểu ngôn ngữ nói chuyện trẻ con của con gái, nhưng anh vẫn luôn giữ một bộ dáng rất chăm chú nghiêng tai lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu đáp lại một tiếng. Nặc Nặc càng thêm vui vẻ, líu ríu nói chuyện không ngừng. Có đôi khi một đứa trẻ nhỏ cũng không yêu cầu người lớn phải trả lời chính xác những vấn đề của mình, chỉ cần lúc bé nói chuyện, người lớn thật sự chú ý lắng nghe, thỉnh thoảng lại đáp lại một câu, như vậy bé đã hết sức thỏa mãn rồi. Bé có cảm giác bản thân mình đã được người lớn coi trọng, chứ không phải bị xem nhẹ vì còn là trẻ con.  
"Tối hôm qua anh ấy đã đi đâu, hả?" Cơn tức giận của Đỗ Phương Phương bắt đầu bốc lên, lạnh lùng lên tiếng hỏi.



Thư ký Triệu lắc đầu: "Phu nhân, thật sự là tôi cũng không biết."



"Cậu là thư ký, vậy rốt cuộc cậu đã làm những gì vậy hả?" Đỗ Phương Phương đã phải nhẫn nhịn cơn tức giận suốt cả đêm, giờ đây bắt đầu thoải mái phát tiết cơn giận dữ ra ngoài. Thư ký Triệu bị những lời mắng  mỏ đầy máu lửa xối vào đầu không ngừng, không sao nói lại được một câu. Chờ đến khi cô phát tiết xong rồi, anh mới cố nén nhịn tức giận, nói một câu: "Phu nhân, không bằng ngài ngồi ở chỗ này chờ một lát đi, để tôi rót cho ngài chén nước uống!"



"Không cần, tôi còn có việc! Chờ khi bộ trưởng Hà trở về, cậu hãy bảo với anh ấy lập tức gọi điện thoại trả lời cho tôi ngay, nghe chưa! Không biết có việc gì quan trọng mà suốt cả đêm cũng không thèm trở lại nhà, đã thế lại còn tắt máy!"



Đỗ Phương Phương trong bụng đầy oán giận, thở phì phì đi ra khỏi văn phòng. Thư ký Triệu nhìn theo bóng lưng của cô, không khỏi lắc đầu, vừa cho gọi điện thoại cho Hà Dĩ Kiệt. Nhưng Hà Dĩ Kiệt vẫn tắt máy như cũ, thư ký Triệu ngẫm nghĩ lại thấy có chút lo lắng, anh đi xuống lầu, lái xe đi đến bệnh viện.



Cơn sốt của Nặc Nặc đã lui, nhưng cô bé vẫn còn có chút ho khan. Sáng sớm vừa tỉnh lại đã làm loạn lên đòi đi tìm mẹ. Hà Dĩ Kiệt cũng lo lắng cho Tương Tư, vừa vặn thư ký Triệu đến bệnh viện. Hà Dĩ Kiệt liền dặn dò thư ký Triệu chú ý trông coi Nặc Nặc, sau đó anh lái xe đến chỗ ở của Tương Tư.