Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 793 :

Ngày đăng: 12:20 19/04/20


Ánh mắt Cố Lưu Tô lúc này vụt trở nên sáng ngời, cô đưa tay vội vã tóm lấy ống tay áo của anh hỏi lại một câu: "Lục tử, chẳng phải gia đình của anh hiện giờ cũng thuộc loại cán bộ cao cấp đó sao, nếu mang ra so sánh với nhà họ Đỗ thì như thế nào?"



Lục Phóng nhếch mi lên cười, vừa vỗ vỗ vào tay của Cố Lưu Tô vừa ôm chặt cô vào trong ngực: "Nhà họ Đỗ hoàn toàn dựa vào những công trạng thời còn trong quân ngũ năm xưa của lão già họ Đỗ đó. Hơn nữa, ông ta còn là ân nhân cứu mạng của một vị quan chức trong Bộ Quốc Phòng nữa. Phải thừa nhận, về thực quyền thì nhà họ Đỗ không thể lợi hại bằng một nửa của nhà họ Lục chúng ta, nhưng ở chuyện ở trong quan trường thì em cũng biết rồi đấy, gần đây lại rất chú ý đến vấn đề thứ tự trước và sau trong lý lịch của bản thân, cho nên..."



Cố Lưu Tô liền so vai, rầu rĩ cắt ngang lời của Lục Phóng: "Thì ra là như vậy, nhà họ Lục của anh cũng phải dành cho nhà bọn họ một chút nể nang nhỏ mọn hả?"



Lục Phóng thấy vợ yêu có vẻ thất vọng, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn trong nội tâm cũng thấy không đành lòng: "Cũng không phải hoàn toàn không có khả năng, chỉ có điều chuyện lại xảy ra trong khoảng thời gian này, lại có liên quan khá rộng với nhiều nơi. Nếu như đường đi bên nhà họ Lục của anh không thông được, thì chúng ta vẫn có thể nghĩ tìm đường khác để đi. Đỗ Nghĩa Sơn là một người thô lỗ, vừa vô cùng thiên vị khi bao che khuyết điểm, không quen nhìn thấy người nhà của mình bị mất đi nhiều hơn. Hơn nữa suốt vài chục năm qua, tuy ông ta cũng chẳng có chút thực quyền nào, nhưng tiền kiếm chác được cũng không phải là ít. Chúng ta cần bố trí đi thăm dò một phen cho thật đầy đủ, không chừng cũng sẽ điều tra ra một chút gì đó..."



"Nếu làm vậy thì phải chờ tới bao giờ đây, để em bảo Đoàn Phi Tà trực tiếp dẫn người đến, trói con đàn bà đê tiện Đỗ Phương Phương kia lại, đánh cho tới khi nào cô ta phải khai nhận mới thôi. Chỉ cần cô ta thú nhận tội lỗi, lúc này lão già nhà họ Đỗ kia cũng không thể nói gì hơn, chẳng phải như vậy mọi việc được giải quyết nhanh gọn, ổn thỏa rồi sao? Tội gì cứ phải quanh co lòng vòng, lăn qua lăn lại làm gì cho mệt người?"



Cố Lưu Tô nóng nảy, vội vã nói, vừa định gọi điện thoại cho Đoàn Phi Tà, Lục Phóng lại đè lên tay của cô một lần nữa, giữa lông mày thấp thoáng một chút giận dỗi nhẹ nhàng: "Lưu Tô, em đừng có gọi điện thoại cho tên khốn Đoàn Phi Tà kia được không? Có chuyện gì, anh sẽ giúp em!" 




Mạnh Thiệu Đình nhắc đến Tương Tư, lập tức vẻ đau khổ bi thương từ từ lan tràn khắp trên mặt Hà Dĩ Kiệt. Anh cúi đầu, bàn tay nắm lại nhẹ nhàng run rẩy, một lát sau , anh mới mở miệng, giọng nói khàn khàn: "Tôi biết rất rõ, ngay cả lúc này đây, trong nội tâm của tôi cũng không hề thấy dễ chịu. Nhưng cũng bởi vì tôi đang ở vị trí thế này, nên giờ đây tôi mới có rất nhiều điều “thân bất do kỷ”, (*) nên mới hại đến Tư Tư, hại đến Nặc Nặc. Tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa... Tôi biết rõ cô ta đã làm tổn thương Tương Tư, vì thế tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta. Nhưng người đã gây nên những tổn thương đó đâu chỉ có một mình cô ta, ít ra còn có cả chính bản thân tôi nữa. Tôi cũng không thể bỏ qua cho chính mình được. Thiệu Đình, ý tốt của mọi người trong lòng tôi xin nhận, nhưng xin mọi người cũng đừng nên cố cưỡng ép tôi làm gì!"



(*) Câu “thân bất do kỷ” được trích từ câu: “Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ”. Nghĩa là: Người đã dấn thân vào chốn giang hồ, cuộc sống của mình không còn do mình làm chủ nữa.



Trong đoạn văn trên ý tác giả muốn nói rằng Hà Dĩ Kiệt đã là người ở trong chốn quan trường, cuộc sống riêng của anh đã không còn do anh làm chủ nữa, có rất nhiều chuyện xảy ra khiến anh bắt buộc phải tuân theo, không thể cưỡng lại, cho dù cuộc sống riêng của bản thân bị tổn hại.



Thiệu Đình còn định mở miệng nói tiếp, nhưng Thanh Thu lại lên tiếng cắt ngang lời anh: "Anh Thiệu Đình, chúng ta cứ thuận theo ý của anh Dĩ Kiệt đi, anh ấy muốn làm cái gì thì cứ để cho anh ấy làm. Còn chúng ta bạn bè của Tư Tư, đương nhiên chúng ta sẽ góp thêm một phần sức lực vào để giúp cho chuyện của cô ấy được giải quyết nhanh chóng. Dĩ Kiệt đã không muốn chúng ta ra mặt, vậy thì chúng ta vẫn có thể giúp ngầm ở bên trong cũng được mà, có phải không? Hơn nữa, người nào làm việc gì cũng đã có trời nhìn thấy, tôi cũng không tin những người làm ra chuyện ác độc lại có thể thoát tội được! Không chừng chúng ta còn chưa kịp ra tay, nhà họ Đỗ đã phạm tội trước rồi thì sao!"



Thanh Thu nói xong, mấy người đang ngồi nói chuyện trong phòng liền trầm mặc hẳn. Bọn họ không phải là người trong cuộc, đương nhiên nếu ép buộc Hà Dĩ Kiệt phải thích thú với những tâm nguyện của mọi người thì cũng không phải là điều hay lắm. Nhưng nếu như thật sự cứ khoanh tay đứng nhìn như vậy, quả thực trong nội tâm của bọn họ đều cảm thấy cảm xúc tựa như “ngũ vị tạp trần” (năm loại mùi vị trộn vào nhau, không thể xác định được mùi vị riêng biệt của chúng). Nhưng lời của Thanh Thu đã nói ra như vậy mà Hà Dĩ Kiệt cũng không hề bác bỏ... Mấy người nhìn nhau, ánh mắt gặp nhau, thoáng cái trong lòng mỗi người đều đã tự hiểu rất rõ, bây giờ bọn họ nên làm những gì ...